"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.
Chương 1591
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Tề Đạo Đỉnh phẫn nộ gầm lên, muốn xông qua đó nhưng Âu Dương Phổ đã thi triển toàn bộ sức mạnh, cho dù Tề Đạo Đỉnh gào thét không ngớt cũng không thể đột phá. Tại nhà họ Tôn thành phố Cảng, Bành Việt lo lắng chờ đợi, không biết tình hình hiện tại của Lăng Tiêu Sơn như thế nào. Cũng không dám tùy tiện đi hỏi, nếu đám người Tề Đạo Đỉnh bị đánh bại, ông ta cũng sẽ không quay trở lại Lăng Tiêu Sơn nữa. Nếu bọn họ có chút cơ hội thắng, ông ta liền dẫn mọi người trở lại cứu viện, vơ vét một công lao lớn. “Diệp Phàm...hắn ta ở đó sao?” Bành Việt tự lẩm bẩm, phái người đi tìm Diệp Phàm nhưng đến giờ vẫn chưa tìm thấy. Thật không ngờ tới anh lại đang ở Lăng Tiêu Sơn. Tại Lăng Tiêu Sơn, Hạ Hồng khắp người đều là máu, nửa quỳ trên mặt đất, một cánh tay rũ xuống với tư thế kỳ lạ, lớp vải trên đó hoàn toàn rách nát, cơ bắp dập lìa toàn là máu. Diệp Phàm đứng cách trước mặt ông ta ba mét, khóe miệng vương máu tươi, sơ mi trên người cũng xộc xếch rách nát lộ ra nhiều vết thương. Tề Đạo Đỉnh liên tục kêu gào, lúc này bị ba người Âu Dương Phổ, Âu Dương Kính Tùng cùng Âu Dương Minh vây công, dữ nhiều lành ít. Tề Vân Huyên bị Linh Hồ Uyển Nhi áp chế gắt gao, khắp người đều là vết thương. “Bành Việt, đáng chết, thứ đáng chết…” Tề Đạo Đỉnh rốt cục không nhịn được mà há miệng chửi to, nếu không phải là Bành Việt dẫn đi phần lớn tinh nhuệ, còn có ba vị trưởng lão trung thành với ông ta thì hôm nay cho dù không thể giữ lại đám người Diệp Phàm, ít nhất cũng không thảm bại như bây giờ. Cái giá của sự thất bại chính là chết! Tề Đạo Đỉnh bị Âu Dương Phổ đánh trúng ngực, há mồm ho ra máu, Âu Dương Minh thô bạo tấn công phần dưới đập nát xương bắp chân trái của ông ta. Âu Dương Kính Tùng càng tàn nhẫn hơn, giơ tay tỏa ra nội lực, siết lại thành nắm đấm rồi đánh vào cổ của Tề Đạo Đỉnh. “A!” Tề Đạo Đỉnh gầm lên, toàn thân phát lực, chấn động ba người kia phải lùi lại, ngăn lại mọi công kích, nhưng bản thân ông ta cũng hung hăng bị đánh bay ra ngoài, trực tiếp văng ra cách đó mấy chục mét rồi nặng nề ngã xuống đất. Một mảnh lớn của phiến đá trải bên dưới vỡ lìa, một số đệ tử kinh hãi không thôi, đó là tông chủ của bọn họ, người mạnh nhất tại Lăng Tiêu Sơn này. Nhưng lúc này lại đẫm máu nằm đó! Lăng Tiêu Sơn phải kết thúc rồi sao?
Tề Đạo Đỉnh phẫn nộ gầm lên, muốn xông qua đó nhưng Âu Dương Phổ đã thi triển toàn bộ sức mạnh, cho dù Tề Đạo Đỉnh gào thét không ngớt cũng không thể đột phá.
Tại nhà họ Tôn thành phố Cảng, Bành Việt lo lắng chờ đợi, không biết tình hình hiện tại của Lăng Tiêu Sơn như thế nào.
Cũng không dám tùy tiện đi hỏi, nếu đám người Tề Đạo Đỉnh bị đánh bại, ông ta cũng sẽ không quay trở lại Lăng Tiêu Sơn nữa.
Nếu bọn họ có chút cơ hội thắng, ông ta liền dẫn mọi người trở lại cứu viện, vơ vét một công lao lớn.
“Diệp Phàm...hắn ta ở đó sao?”
Bành Việt tự lẩm bẩm, phái người đi tìm Diệp Phàm nhưng đến giờ vẫn chưa tìm thấy.
Thật không ngờ tới anh lại đang ở Lăng Tiêu Sơn.
Tại Lăng Tiêu Sơn, Hạ Hồng khắp người đều là máu, nửa quỳ trên mặt đất, một cánh tay rũ xuống với tư thế kỳ lạ, lớp vải trên đó hoàn toàn rách nát, cơ bắp dập lìa toàn là máu.
Diệp Phàm đứng cách trước mặt ông ta ba mét, khóe miệng vương máu tươi, sơ mi trên người cũng xộc xếch rách nát lộ ra nhiều vết thương.
Tề Đạo Đỉnh liên tục kêu gào, lúc này bị ba người Âu Dương Phổ, Âu Dương Kính Tùng cùng Âu Dương Minh vây công, dữ nhiều lành ít.
Tề Vân Huyên bị Linh Hồ Uyển Nhi áp chế gắt gao, khắp người đều là vết thương.
“Bành Việt, đáng chết, thứ đáng chết…”
Tề Đạo Đỉnh rốt cục không nhịn được mà há miệng chửi to, nếu không phải là Bành Việt dẫn đi phần lớn tinh nhuệ, còn có ba vị trưởng lão trung thành với ông ta thì hôm nay cho dù không thể giữ lại đám người Diệp Phàm, ít nhất cũng không thảm bại như bây giờ.
Cái giá của sự thất bại chính là chết!
Tề Đạo Đỉnh bị Âu Dương Phổ đánh trúng ngực, há mồm ho ra máu, Âu Dương Minh thô bạo tấn công phần dưới đập nát xương bắp chân trái của ông ta.
Âu Dương Kính Tùng càng tàn nhẫn hơn, giơ tay tỏa ra nội lực, siết lại thành nắm đấm rồi đánh vào cổ của Tề Đạo Đỉnh.
“A!”
Tề Đạo Đỉnh gầm lên, toàn thân phát lực, chấn động ba người kia phải lùi lại, ngăn lại mọi công kích, nhưng bản thân ông ta cũng hung hăng bị đánh bay ra ngoài, trực tiếp văng ra cách đó mấy chục mét rồi nặng nề ngã xuống đất.
Một mảnh lớn của phiến đá trải bên dưới vỡ lìa, một số đệ tử kinh hãi không thôi, đó là tông chủ của bọn họ, người mạnh nhất tại Lăng Tiêu Sơn này.
Nhưng lúc này lại đẫm máu nằm đó!
Lăng Tiêu Sơn phải kết thúc rồi sao?
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Tề Đạo Đỉnh phẫn nộ gầm lên, muốn xông qua đó nhưng Âu Dương Phổ đã thi triển toàn bộ sức mạnh, cho dù Tề Đạo Đỉnh gào thét không ngớt cũng không thể đột phá. Tại nhà họ Tôn thành phố Cảng, Bành Việt lo lắng chờ đợi, không biết tình hình hiện tại của Lăng Tiêu Sơn như thế nào. Cũng không dám tùy tiện đi hỏi, nếu đám người Tề Đạo Đỉnh bị đánh bại, ông ta cũng sẽ không quay trở lại Lăng Tiêu Sơn nữa. Nếu bọn họ có chút cơ hội thắng, ông ta liền dẫn mọi người trở lại cứu viện, vơ vét một công lao lớn. “Diệp Phàm...hắn ta ở đó sao?” Bành Việt tự lẩm bẩm, phái người đi tìm Diệp Phàm nhưng đến giờ vẫn chưa tìm thấy. Thật không ngờ tới anh lại đang ở Lăng Tiêu Sơn. Tại Lăng Tiêu Sơn, Hạ Hồng khắp người đều là máu, nửa quỳ trên mặt đất, một cánh tay rũ xuống với tư thế kỳ lạ, lớp vải trên đó hoàn toàn rách nát, cơ bắp dập lìa toàn là máu. Diệp Phàm đứng cách trước mặt ông ta ba mét, khóe miệng vương máu tươi, sơ mi trên người cũng xộc xếch rách nát lộ ra nhiều vết thương. Tề Đạo Đỉnh liên tục kêu gào, lúc này bị ba người Âu Dương Phổ, Âu Dương Kính Tùng cùng Âu Dương Minh vây công, dữ nhiều lành ít. Tề Vân Huyên bị Linh Hồ Uyển Nhi áp chế gắt gao, khắp người đều là vết thương. “Bành Việt, đáng chết, thứ đáng chết…” Tề Đạo Đỉnh rốt cục không nhịn được mà há miệng chửi to, nếu không phải là Bành Việt dẫn đi phần lớn tinh nhuệ, còn có ba vị trưởng lão trung thành với ông ta thì hôm nay cho dù không thể giữ lại đám người Diệp Phàm, ít nhất cũng không thảm bại như bây giờ. Cái giá của sự thất bại chính là chết! Tề Đạo Đỉnh bị Âu Dương Phổ đánh trúng ngực, há mồm ho ra máu, Âu Dương Minh thô bạo tấn công phần dưới đập nát xương bắp chân trái của ông ta. Âu Dương Kính Tùng càng tàn nhẫn hơn, giơ tay tỏa ra nội lực, siết lại thành nắm đấm rồi đánh vào cổ của Tề Đạo Đỉnh. “A!” Tề Đạo Đỉnh gầm lên, toàn thân phát lực, chấn động ba người kia phải lùi lại, ngăn lại mọi công kích, nhưng bản thân ông ta cũng hung hăng bị đánh bay ra ngoài, trực tiếp văng ra cách đó mấy chục mét rồi nặng nề ngã xuống đất. Một mảnh lớn của phiến đá trải bên dưới vỡ lìa, một số đệ tử kinh hãi không thôi, đó là tông chủ của bọn họ, người mạnh nhất tại Lăng Tiêu Sơn này. Nhưng lúc này lại đẫm máu nằm đó! Lăng Tiêu Sơn phải kết thúc rồi sao?