"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.
Chương 1603
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Hàn Tuyết theo học võ từ Linh Hồ Uyển Nhi, cho nên theo phản xạ cô liền hạ thấp người huých cùi trỏ vào người đàn ông đang xông tới. Thế nhưng ngay sau đó lại có một người khác xông tới, hơn nữa tên đó tay còn cầm ống thép. “Chúng tôi không quen biết gì với ba người bọn họ, nếu tôi nói dối nửa câu trời đánh chết!”, Hàn Tuyết hô lên, thậm chí còn nói ra cả lời thề độc. “Ha ha ha...” Người đàn ông cười lớn, lạnh lùng nói: “Coi tao là đứa ngốc hả, không quen biết mà mấy người còn hùa vào với nhau làm gì?” “Cho dù là có không phải đi nữa, thì ông đây cũng nhắm hai chị em cô rồi, quay về cùng vui vẻ một trận...” Hắn ta vô cùng thô lỗ, mặt mũi râu ria xồm xoàm, nghe hắn nói mà Hàn Tuyết giận run người. A! Hàn Tử Di hét toáng, một thanh sắt đập mạnh vào bả vai cô ấy. Cơn đau truyền tới khiến khoé mắt Hàn Tử Di đỏ lên, Hàn Tuyết nghe tiếng liền quay đầu lại. Thế nhưng khi cô vừa quay đầu qua, một gậy bóng chày liền nện thẳng vào lưng cô, Hàn Tại Dần gào lên một tiếng, liền chạy tới đỡ. Bịch! Một tiếng động vang lên, Hàn Tại Dần run người, Hàn Tuyết liền quay đầu lại. Lại một gậy nữa đánh thẳng vào đỉnh đầu Hàn Tại Dần. Bịch! Cây gậy chắc nịch trực tiếp giáng xuống đầu Hàn Tại Dần, máu tươi chảy ra, khiến cả người ông ta run lên bần bật. “A!” Hàn Tuyết hét toáng lên, tung ra một cú đấm đánh về phía cây gậy đang đập xuống, cây gậy bị chặn lại, thế nhưng nắm đấm của cô cũng đỏ ửng lên. “Bọn khốn nạn...” Hàn Tuyết tức giận hét lên, đỉnh đầu Hàn Tại Dần chảy máu thành dòng, Hàn Tử Di trông thấy mà hoảng sợ. Hàn Tuyết liền cướp lấy cây gậy, ra sức quật vào người đang xông tới, Hàn Tuyết trở nên điên loạn, nhất thời khiến bọn chúng không dám xông lên. “Mẹ mày, một đứa con gái cũng không khống chế được, một đám ăn hại!” Tên cầm đầu gào lên, cảm thấy vô cùng mất mặt. Hắn ta tức giận gào lên một tiếng, không cầm theo bất kỳ vũ khĩ nào mà xông thẳng vào Hàn Tuyết. Hàn Tuyết vung gậy lên đập vào người hắn ta, hắn ta lạnh lùng giơ tay lên bắt lấy cây gậy đang vung lên loạn xạ. “Bịch!” Cây gậy bị hắn ta nhẹ nhàng bắt gọn. Tên đó hung hăng, cười một cách nham hiểm, nói: “Nóng tính thế, nhưng ông đây thích, ha ha ha...” Bịch! Hắn ta giơ chân đạp thẳng vào bụng Hàn Tuyết, cô không giành lại được cây gậy, chỉ đành buông tay lùi về phía sau.
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Hàn Tuyết theo học võ từ Linh Hồ Uyển Nhi, cho nên theo phản xạ cô liền hạ thấp người huých cùi trỏ vào người đàn ông đang xông tới. Thế nhưng ngay sau đó lại có một người khác xông tới, hơn nữa tên đó tay còn cầm ống thép. “Chúng tôi không quen biết gì với ba người bọn họ, nếu tôi nói dối nửa câu trời đánh chết!”, Hàn Tuyết hô lên, thậm chí còn nói ra cả lời thề độc. “Ha ha ha...” Người đàn ông cười lớn, lạnh lùng nói: “Coi tao là đứa ngốc hả, không quen biết mà mấy người còn hùa vào với nhau làm gì?” “Cho dù là có không phải đi nữa, thì ông đây cũng nhắm hai chị em cô rồi, quay về cùng vui vẻ một trận...” Hắn ta vô cùng thô lỗ, mặt mũi râu ria xồm xoàm, nghe hắn nói mà Hàn Tuyết giận run người. A! Hàn Tử Di hét toáng, một thanh sắt đập mạnh vào bả vai cô ấy. Cơn đau truyền tới khiến khoé mắt Hàn Tử Di đỏ lên, Hàn Tuyết nghe tiếng liền quay đầu lại. Thế nhưng khi cô vừa quay đầu qua, một gậy bóng chày liền nện thẳng vào lưng cô, Hàn Tại Dần gào lên một tiếng, liền chạy tới đỡ. Bịch! Một tiếng động vang lên, Hàn Tại Dần run người, Hàn Tuyết liền quay đầu lại. Lại một gậy nữa đánh thẳng vào đỉnh đầu Hàn Tại Dần. Bịch! Cây gậy chắc nịch trực tiếp giáng xuống đầu Hàn Tại Dần, máu tươi chảy ra, khiến cả người ông ta run lên bần bật. “A!” Hàn Tuyết hét toáng lên, tung ra một cú đấm đánh về phía cây gậy đang đập xuống, cây gậy bị chặn lại, thế nhưng nắm đấm của cô cũng đỏ ửng lên. “Bọn khốn nạn...” Hàn Tuyết tức giận hét lên, đỉnh đầu Hàn Tại Dần chảy máu thành dòng, Hàn Tử Di trông thấy mà hoảng sợ. Hàn Tuyết liền cướp lấy cây gậy, ra sức quật vào người đang xông tới, Hàn Tuyết trở nên điên loạn, nhất thời khiến bọn chúng không dám xông lên. “Mẹ mày, một đứa con gái cũng không khống chế được, một đám ăn hại!” Tên cầm đầu gào lên, cảm thấy vô cùng mất mặt. Hắn ta tức giận gào lên một tiếng, không cầm theo bất kỳ vũ khĩ nào mà xông thẳng vào Hàn Tuyết. Hàn Tuyết vung gậy lên đập vào người hắn ta, hắn ta lạnh lùng giơ tay lên bắt lấy cây gậy đang vung lên loạn xạ. “Bịch!” Cây gậy bị hắn ta nhẹ nhàng bắt gọn. Tên đó hung hăng, cười một cách nham hiểm, nói: “Nóng tính thế, nhưng ông đây thích, ha ha ha...” Bịch! Hắn ta giơ chân đạp thẳng vào bụng Hàn Tuyết, cô không giành lại được cây gậy, chỉ đành buông tay lùi về phía sau.
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Hàn Tuyết theo học võ từ Linh Hồ Uyển Nhi, cho nên theo phản xạ cô liền hạ thấp người huých cùi trỏ vào người đàn ông đang xông tới. Thế nhưng ngay sau đó lại có một người khác xông tới, hơn nữa tên đó tay còn cầm ống thép. “Chúng tôi không quen biết gì với ba người bọn họ, nếu tôi nói dối nửa câu trời đánh chết!”, Hàn Tuyết hô lên, thậm chí còn nói ra cả lời thề độc. “Ha ha ha...” Người đàn ông cười lớn, lạnh lùng nói: “Coi tao là đứa ngốc hả, không quen biết mà mấy người còn hùa vào với nhau làm gì?” “Cho dù là có không phải đi nữa, thì ông đây cũng nhắm hai chị em cô rồi, quay về cùng vui vẻ một trận...” Hắn ta vô cùng thô lỗ, mặt mũi râu ria xồm xoàm, nghe hắn nói mà Hàn Tuyết giận run người. A! Hàn Tử Di hét toáng, một thanh sắt đập mạnh vào bả vai cô ấy. Cơn đau truyền tới khiến khoé mắt Hàn Tử Di đỏ lên, Hàn Tuyết nghe tiếng liền quay đầu lại. Thế nhưng khi cô vừa quay đầu qua, một gậy bóng chày liền nện thẳng vào lưng cô, Hàn Tại Dần gào lên một tiếng, liền chạy tới đỡ. Bịch! Một tiếng động vang lên, Hàn Tại Dần run người, Hàn Tuyết liền quay đầu lại. Lại một gậy nữa đánh thẳng vào đỉnh đầu Hàn Tại Dần. Bịch! Cây gậy chắc nịch trực tiếp giáng xuống đầu Hàn Tại Dần, máu tươi chảy ra, khiến cả người ông ta run lên bần bật. “A!” Hàn Tuyết hét toáng lên, tung ra một cú đấm đánh về phía cây gậy đang đập xuống, cây gậy bị chặn lại, thế nhưng nắm đấm của cô cũng đỏ ửng lên. “Bọn khốn nạn...” Hàn Tuyết tức giận hét lên, đỉnh đầu Hàn Tại Dần chảy máu thành dòng, Hàn Tử Di trông thấy mà hoảng sợ. Hàn Tuyết liền cướp lấy cây gậy, ra sức quật vào người đang xông tới, Hàn Tuyết trở nên điên loạn, nhất thời khiến bọn chúng không dám xông lên. “Mẹ mày, một đứa con gái cũng không khống chế được, một đám ăn hại!” Tên cầm đầu gào lên, cảm thấy vô cùng mất mặt. Hắn ta tức giận gào lên một tiếng, không cầm theo bất kỳ vũ khĩ nào mà xông thẳng vào Hàn Tuyết. Hàn Tuyết vung gậy lên đập vào người hắn ta, hắn ta lạnh lùng giơ tay lên bắt lấy cây gậy đang vung lên loạn xạ. “Bịch!” Cây gậy bị hắn ta nhẹ nhàng bắt gọn. Tên đó hung hăng, cười một cách nham hiểm, nói: “Nóng tính thế, nhưng ông đây thích, ha ha ha...” Bịch! Hắn ta giơ chân đạp thẳng vào bụng Hàn Tuyết, cô không giành lại được cây gậy, chỉ đành buông tay lùi về phía sau.