Hoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử…
Chương 887: 887: Chương 888
Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… “Thủ trưởng?” Thiệu Văn Ngọc và Trần Công Lượng không thể tin nổi nhìn Diệp Quân Lâm. Ngay lập tức họ đã hiểu tại sao Trần Đăng lại giao nhiệm vụ tổ chức hội nghị đầu tư cho Diệp Quân Lâm. Thì ra vị này là người có chức vụ cao †rong quân đội! Trước đó bọn họ còn cho là Diệp Quân Lâm chỉ là một cá nhân liên quan. Không ngờ lại vậy. Đàm Dịch Tranh vách súng ngắm ngay vào đám Thiệu Văn Ngọc, lạnh lùng nói: “Ai cho các người dũng khí đi phá trụ sở quân đội? Các người nghĩ cái gì vậy?” “Mặc dù họng súng của chúng tôi không thể nhắm vào người dân, nhưng các người xứng sao? Tự võ ngực hỏi lương tâm của mình đi!” “Hả? Còn muốn đả thương người à?” “Mấy năm nay các người xem mạng người như cỏ rác, đúng là lũ quỷ hút máu, đám súc sinh này! Ông đây thật muốn cho các người biết tay!” Đàm Dịch Tranh tức giận nói. Diệp Quân Lâm lạnh lùng, đột nhiên giơ chân lên đánh vào bàn hội nghị hình bầu dục. Răng rắc! Bàn hội nghĩ vỡ nát ra, nhất là các bộ phận chung quanh sụp đổ, hóa thành bột. “Tôi tôi tôi…” Thiệu Văn Ngọc và đám người bị dọa sợ, miệng run lên, biến thành cà lăm. “Thủ trưởng, chúng tôi… chúng tôi có mắt mà không thấy thái sơn… xin anh cho một cơ hội đi…” Đám người Thiệu Văn Ngọc lập tức cầu xin tha thứ. “Giải quyết việc chung!” “Tra cho tôi!” “Ghi lại những việc làm phạm pháp và hành vi xem mạng người như cỏ rác của bọn họ, điều tra lại hết cho tôi! Cộng thêm tội tự mình xâm nhập vào căn cứ quân sự, phá hủy đi trụ sở quân đội.” Diệp Quân Lâm cả giận nói. Lúc này, đám Thiệu Văn Ngọc chỉ muốn ngất đi thôi. Những tội dạng này mà gộp chung lại, bọn họ chỉ còn nước bị xử bắn. Cùng ngày tổ chức mang tên hội thương mại Kim Lăng này bị niêm phong. Một nhóm người võ tay! Nhiều doanh nghiệp bị hội thương mại này chèn ép, thậm chí người bị thương không ít. Phần lớn đều khịt mũi coi thường hội thương mại Kim Lăng. Vấn đề hôm nay vừa đưa ra, rất nhiều người bắt đầu reo hò. Nhao nhao tuyên bố, đây là một chuyện tốt.
“Thủ trưởng?”
Thiệu Văn Ngọc và Trần Công Lượng không thể tin nổi nhìn Diệp Quân Lâm.
Ngay lập tức họ đã hiểu tại sao Trần Đăng lại giao nhiệm vụ tổ chức hội nghị đầu tư cho Diệp Quân Lâm.
Thì ra vị này là người có chức vụ cao †rong quân đội!
Trước đó bọn họ còn cho là Diệp Quân Lâm chỉ là một cá nhân liên quan.
Không ngờ lại vậy.
Đàm Dịch Tranh vách súng ngắm ngay vào đám Thiệu Văn Ngọc, lạnh lùng nói: “Ai cho các người dũng khí đi phá trụ sở quân đội? Các người nghĩ cái gì vậy?”
“Mặc dù họng súng của chúng tôi không thể nhắm vào người dân, nhưng các người xứng sao? Tự võ ngực hỏi lương tâm của mình đi!”
“Hả? Còn muốn đả thương người à?”
“Mấy năm nay các người xem mạng người như cỏ rác, đúng là lũ quỷ hút máu, đám súc sinh này! Ông đây thật muốn cho các người biết tay!”
Đàm Dịch Tranh tức giận nói.
Diệp Quân Lâm lạnh lùng, đột nhiên giơ chân lên đánh vào bàn hội nghị hình bầu dục.
Răng rắc!
Bàn hội nghĩ vỡ nát ra, nhất là các bộ phận chung quanh sụp đổ, hóa thành bột.
“Tôi tôi tôi…”
Thiệu Văn Ngọc và đám người bị dọa sợ, miệng run lên, biến thành cà lăm.
“Thủ trưởng, chúng tôi… chúng tôi có mắt mà không thấy thái sơn… xin anh cho một cơ hội đi…”
Đám người Thiệu Văn Ngọc lập tức cầu xin tha thứ.
“Giải quyết việc chung!”
“Tra cho tôi!”
“Ghi lại những việc làm phạm pháp và hành vi xem mạng người như cỏ rác của bọn họ, điều tra lại hết cho tôi! Cộng thêm tội tự mình xâm nhập vào căn cứ quân sự, phá hủy đi trụ sở quân đội.
”
Diệp Quân Lâm cả giận nói.
Lúc này, đám Thiệu Văn Ngọc chỉ muốn ngất đi thôi.
Những tội dạng này mà gộp chung lại, bọn họ chỉ còn nước bị xử bắn.
Cùng ngày tổ chức mang tên hội thương mại Kim Lăng này bị niêm phong.
Một nhóm người võ tay!
Nhiều doanh nghiệp bị hội thương mại này chèn ép, thậm chí người bị thương không ít.
Phần lớn đều khịt mũi coi thường hội thương mại Kim Lăng.
Vấn đề hôm nay vừa đưa ra, rất nhiều người bắt đầu reo hò.
Nhao nhao tuyên bố, đây là một chuyện tốt.
Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… “Thủ trưởng?” Thiệu Văn Ngọc và Trần Công Lượng không thể tin nổi nhìn Diệp Quân Lâm. Ngay lập tức họ đã hiểu tại sao Trần Đăng lại giao nhiệm vụ tổ chức hội nghị đầu tư cho Diệp Quân Lâm. Thì ra vị này là người có chức vụ cao †rong quân đội! Trước đó bọn họ còn cho là Diệp Quân Lâm chỉ là một cá nhân liên quan. Không ngờ lại vậy. Đàm Dịch Tranh vách súng ngắm ngay vào đám Thiệu Văn Ngọc, lạnh lùng nói: “Ai cho các người dũng khí đi phá trụ sở quân đội? Các người nghĩ cái gì vậy?” “Mặc dù họng súng của chúng tôi không thể nhắm vào người dân, nhưng các người xứng sao? Tự võ ngực hỏi lương tâm của mình đi!” “Hả? Còn muốn đả thương người à?” “Mấy năm nay các người xem mạng người như cỏ rác, đúng là lũ quỷ hút máu, đám súc sinh này! Ông đây thật muốn cho các người biết tay!” Đàm Dịch Tranh tức giận nói. Diệp Quân Lâm lạnh lùng, đột nhiên giơ chân lên đánh vào bàn hội nghị hình bầu dục. Răng rắc! Bàn hội nghĩ vỡ nát ra, nhất là các bộ phận chung quanh sụp đổ, hóa thành bột. “Tôi tôi tôi…” Thiệu Văn Ngọc và đám người bị dọa sợ, miệng run lên, biến thành cà lăm. “Thủ trưởng, chúng tôi… chúng tôi có mắt mà không thấy thái sơn… xin anh cho một cơ hội đi…” Đám người Thiệu Văn Ngọc lập tức cầu xin tha thứ. “Giải quyết việc chung!” “Tra cho tôi!” “Ghi lại những việc làm phạm pháp và hành vi xem mạng người như cỏ rác của bọn họ, điều tra lại hết cho tôi! Cộng thêm tội tự mình xâm nhập vào căn cứ quân sự, phá hủy đi trụ sở quân đội.” Diệp Quân Lâm cả giận nói. Lúc này, đám Thiệu Văn Ngọc chỉ muốn ngất đi thôi. Những tội dạng này mà gộp chung lại, bọn họ chỉ còn nước bị xử bắn. Cùng ngày tổ chức mang tên hội thương mại Kim Lăng này bị niêm phong. Một nhóm người võ tay! Nhiều doanh nghiệp bị hội thương mại này chèn ép, thậm chí người bị thương không ít. Phần lớn đều khịt mũi coi thường hội thương mại Kim Lăng. Vấn đề hôm nay vừa đưa ra, rất nhiều người bắt đầu reo hò. Nhao nhao tuyên bố, đây là một chuyện tốt.