Hoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử…

Chương 988: 988: Chương 989

Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… Thậm chí nhìn thấy cảnh này có khi còn sợ chạy mất dép.‘Âm”Một võ sĩ đóng cửa lại, sau đó tấy cả mọi người đều đứng sau đám người Diệp Quân Lâm, nhìn bọn họ chằm chằm như hổ đói đến nơi.Kameda Ichiro đang ngồi trên ghế hút xì gà, nhả ra một làn khói.“Tập đoàn Minh Cường?”Kameda Ichiro hỏi.Tiếng Việt của anh ta nói rất chuẩn, rõ ràng anh ta ở Việt Nam đã rất lâu.“Đến làm gì hả?”Kameda Ichiro hút một hơi rồi nhả ra một làn khói.“Anh còn nợ tập đoàn Minh Cường chúng tôi bảy nghìn tỷ, xin hãy lập tức thanh toán.Ngoài ra còn đánh bị thương người của tôi, tôi đến đây lấy chỉ phí bồi thường thuốc men, tôi còn muốn một lời xin lỗi nữa!”Diệp Quân Lâm nói.“Xì..ha ha ha…”Đột nhiên có hai võ sĩ rút thanh kiếm Katana ra, kề sát vào cổ của của nhóm người Diệp Quân Lâm.Nháy mắt mọi thứ trở nên yên tĩnh.Bầu không khí gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây hết sức căng thẳng.Thanh katana kề sát vào cổ, một cảm giác lạnh như băng ập đến, khiến Võ Sâm phải rùng mình một cái.Trán đã lấm tấm mồ hơi, thi nhau trượt xuống.Võ Sâm đã thở hồng hộc.Chỉ cần lưỡi kiếm lệch một chút, anh sẽ đi đời ngay lập tức.Nhưng vẻ mặt Diệp Quân Lâm vẫn rất điềm tĩnh, thậm chí đến cả lông mi cũng không động.Như thể kề sát cổ anh không hề có thanh kiếm nào cả.Sau khoảng mấy chục giây, Kameda Ichiro ngồi thẳng dậy, nhìn Diệp Quân Lâm nói: “Cậu không sợ sao?”“ừ”“Tại sao không sợ?”Kameda Ichiro tò mò hỏi.“Vì tôi sẽ nghiền nát đầu anh ta trước khi anh †a dùng kiếm.”Diệp Quân Lâm thản nhiên nói.“Nếu không tin, anh có thể thử xem”Ánh mắt kiên định của Diệp Quân Lâm, khiến Kameda Ichiro và các võ sĩ đều ngẩn người ra.“Bỏ kiếm xuống trước đi!”Ngay khi Kameda Ichiro vẫy tay, hai võ sĩ đóng kiếm lại.“Này thanh niên, cậu là người lớn gan nhất mà tôi từng gặp! Những người khác rời vào tình cảnh này đều sớm quỳ dưới chân tôi rồi.”Kameda Ichiro rất tán thưởng nhìn Diệp Quân Lâm..

Thậm chí nhìn thấy cảnh này có khi còn sợ chạy mất dép.

‘Âm”

Một võ sĩ đóng cửa lại, sau đó tấy cả mọi người đều đứng sau đám người Diệp Quân Lâm, nhìn bọn họ chằm chằm như hổ đói đến nơi.

Kameda Ichiro đang ngồi trên ghế hút xì gà, nhả ra một làn khói.

“Tập đoàn Minh Cường?”

Kameda Ichiro hỏi.

Tiếng Việt của anh ta nói rất chuẩn, rõ ràng anh ta ở Việt Nam đã rất lâu.

“Đến làm gì hả?”

Kameda Ichiro hút một hơi rồi nhả ra một làn khói.

“Anh còn nợ tập đoàn Minh Cường chúng tôi bảy nghìn tỷ, xin hãy lập tức thanh toán.

Ngoài ra còn đánh bị thương người của tôi, tôi đến đây lấy chỉ phí bồi thường thuốc men, tôi còn muốn một lời xin lỗi nữa!”

Diệp Quân Lâm nói.

“Xì..

ha ha ha…”

Đột nhiên có hai võ sĩ rút thanh kiếm Katana ra, kề sát vào cổ của của nhóm người Diệp Quân Lâm.

Nháy mắt mọi thứ trở nên yên tĩnh.

Bầu không khí gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây hết sức căng thẳng.

Thanh katana kề sát vào cổ, một cảm giác lạnh như băng ập đến, khiến Võ Sâm phải rùng mình một cái.

Trán đã lấm tấm mồ hơi, thi nhau trượt xuống.

Võ Sâm đã thở hồng hộc.

Chỉ cần lưỡi kiếm lệch một chút, anh sẽ đi đời ngay lập tức.

Nhưng vẻ mặt Diệp Quân Lâm vẫn rất điềm tĩnh, thậm chí đến cả lông mi cũng không động.

Như thể kề sát cổ anh không hề có thanh kiếm nào cả.

Sau khoảng mấy chục giây, Kameda Ichiro ngồi thẳng dậy, nhìn Diệp Quân Lâm nói: “Cậu không sợ sao?”

“ừ”

“Tại sao không sợ?”

Kameda Ichiro tò mò hỏi.

“Vì tôi sẽ nghiền nát đầu anh ta trước khi anh †a dùng kiếm.”

Diệp Quân Lâm thản nhiên nói.

“Nếu không tin, anh có thể thử xem”

Ánh mắt kiên định của Diệp Quân Lâm, khiến Kameda Ichiro và các võ sĩ đều ngẩn người ra.

“Bỏ kiếm xuống trước đi!”

Ngay khi Kameda Ichiro vẫy tay, hai võ sĩ đóng kiếm lại.

“Này thanh niên, cậu là người lớn gan nhất mà tôi từng gặp! Những người khác rời vào tình cảnh này đều sớm quỳ dưới chân tôi rồi.”

Kameda Ichiro rất tán thưởng nhìn Diệp Quân Lâm..

Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… Thậm chí nhìn thấy cảnh này có khi còn sợ chạy mất dép.‘Âm”Một võ sĩ đóng cửa lại, sau đó tấy cả mọi người đều đứng sau đám người Diệp Quân Lâm, nhìn bọn họ chằm chằm như hổ đói đến nơi.Kameda Ichiro đang ngồi trên ghế hút xì gà, nhả ra một làn khói.“Tập đoàn Minh Cường?”Kameda Ichiro hỏi.Tiếng Việt của anh ta nói rất chuẩn, rõ ràng anh ta ở Việt Nam đã rất lâu.“Đến làm gì hả?”Kameda Ichiro hút một hơi rồi nhả ra một làn khói.“Anh còn nợ tập đoàn Minh Cường chúng tôi bảy nghìn tỷ, xin hãy lập tức thanh toán.Ngoài ra còn đánh bị thương người của tôi, tôi đến đây lấy chỉ phí bồi thường thuốc men, tôi còn muốn một lời xin lỗi nữa!”Diệp Quân Lâm nói.“Xì..ha ha ha…”Đột nhiên có hai võ sĩ rút thanh kiếm Katana ra, kề sát vào cổ của của nhóm người Diệp Quân Lâm.Nháy mắt mọi thứ trở nên yên tĩnh.Bầu không khí gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây hết sức căng thẳng.Thanh katana kề sát vào cổ, một cảm giác lạnh như băng ập đến, khiến Võ Sâm phải rùng mình một cái.Trán đã lấm tấm mồ hơi, thi nhau trượt xuống.Võ Sâm đã thở hồng hộc.Chỉ cần lưỡi kiếm lệch một chút, anh sẽ đi đời ngay lập tức.Nhưng vẻ mặt Diệp Quân Lâm vẫn rất điềm tĩnh, thậm chí đến cả lông mi cũng không động.Như thể kề sát cổ anh không hề có thanh kiếm nào cả.Sau khoảng mấy chục giây, Kameda Ichiro ngồi thẳng dậy, nhìn Diệp Quân Lâm nói: “Cậu không sợ sao?”“ừ”“Tại sao không sợ?”Kameda Ichiro tò mò hỏi.“Vì tôi sẽ nghiền nát đầu anh ta trước khi anh †a dùng kiếm.”Diệp Quân Lâm thản nhiên nói.“Nếu không tin, anh có thể thử xem”Ánh mắt kiên định của Diệp Quân Lâm, khiến Kameda Ichiro và các võ sĩ đều ngẩn người ra.“Bỏ kiếm xuống trước đi!”Ngay khi Kameda Ichiro vẫy tay, hai võ sĩ đóng kiếm lại.“Này thanh niên, cậu là người lớn gan nhất mà tôi từng gặp! Những người khác rời vào tình cảnh này đều sớm quỳ dưới chân tôi rồi.”Kameda Ichiro rất tán thưởng nhìn Diệp Quân Lâm..

Chương 988: 988: Chương 989