Hoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử…

Chương 1003: 1003: Chương 1004

Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… “Mình nói câu này, cậu đừng giận nhé?”“Cậu nói đi”Phùng Ngọc Hân cắn răng trả lời: “Mình cảm thấy Diệp Quân Lâm đến đây chủ yếu là muốn lấy lòng và ninh hót Lê Phước đó!”“Không thể nào, Quân Lâm không phải là người như thết”Sắc mặt Đường Nhược Tuyết ít nhiều trở nên u ám.“Bây giờ Diệp Quân Lâm đã thay đổi rồi, có thể làm việc với thân phận là cháu ngoại nhà họ Chí, nịnh hót Lê Phước cũng bình thường thôi mà” Phùng Ngọc Hân cười nói.Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, Nam Phương xuất hiện trong chốc lát, rồi anh ta lại đóng sầm cửa lại.Diệp Quân Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó rời đi.Bởi vì Nam Phương đã phát hiện ra hai người Đường Nhược Tuyết núp ở chỗ tối, nên ra hiệu cho Diệp Quân Lâm rời khỏi trước.Đó là lý do tại sao Nam Phương chỉ xuất hiện giây lát rồi đóng cửa ngay.Tuy nhiên cảnh tượng này lại thay đổi khi rơi vào mắt hai người Lý Từ Nhiệm.Trong mắt hai người họ: Diệp Quân Lâm chạy đến tận cửa để nịnh hót Lê Phước, kết quả Lê Phước vừa mở cửa ra thấy người đứng ngoài là anh, thì đóng cửa từ chối một cách thẳng thừng.“Coi kìa, bị tổng giám đốc Lục làm méo mặt rồi kìa?”Phùng Ngọc Hân cười đắc ý.Cuối cùng, cô ta cho rằng mình đã hiểu được hành động của Diệp Quân Lâm.“Sự thật” bày ra trước mắt, Đường Nhược Tuyết không biết làm sao đành thở dài, vẻ mặt phức tạp.Diệp Quân Lâm đã thay đổi!Lúc đầu anh ấy là một người kiêu ngạo!Ghét nhất loại người nịnh bợ.Làm việc dựa vào quan hệ? Không thể nào.Sẽ nịnh bợ người khác sao? Không thể nào.Cả ngày chỉ biết khôn vặt? Càng không có khả năng.Hôm nay, Diệp Quân Lâm còn cúi đầu trước cuộc sống.Diệp Quân Lâm thở dài, thời gian và kinh nghiệm thực sự sẽ mài mòn sự hăng hái của con người.Diệp Quân Lâm trước đây rất năng động, từ đầu đến cuối anh luôn có dáng vẻ kiêu ngạo khi chỉ trích Tiêm Sơn hay đánh Phương Tù.Hiện tại những thứ này đã biến mất.Cũng bị cuộc sống mài mòn như bao người bình thường khác.Tuy nhiên may mắn thay, tình cảm của cô và Diệp Quân Lâm trước sau như một.Vừa thấy Diệp Quân Lâm xuống lầu, Phùng Ngọc Hân hỏi: “Lúc nấy anh đi làm gì thế?”“Không làm gì cả, sao thế?”Biểu hiện của Diệp Quân Lâm càng khiến bọn họ tin rằng anh đang tìm đủ mọi cách để nịnh bợ Lê Phước.“Không có gì!”Nào ngờ, Phùng Ngọc Hân vừa mới dứt lời đã có giọng nói khác vang lên: “Có chuyện rồi! Hơn nữa xảy ra chuyện lớn rồi!”.

“Mình nói câu này, cậu đừng giận nhé?”

“Cậu nói đi”

Phùng Ngọc Hân cắn răng trả lời: “Mình cảm thấy Diệp Quân Lâm đến đây chủ yếu là muốn lấy lòng và ninh hót Lê Phước đó!”

“Không thể nào, Quân Lâm không phải là người như thết”

Sắc mặt Đường Nhược Tuyết ít nhiều trở nên u ám.

“Bây giờ Diệp Quân Lâm đã thay đổi rồi, có thể làm việc với thân phận là cháu ngoại nhà họ Chí, nịnh hót Lê Phước cũng bình thường thôi mà” Phùng Ngọc Hân cười nói.

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, Nam Phương xuất hiện trong chốc lát, rồi anh ta lại đóng sầm cửa lại.

Diệp Quân Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó rời đi.

Bởi vì Nam Phương đã phát hiện ra hai người Đường Nhược Tuyết núp ở chỗ tối, nên ra hiệu cho Diệp Quân Lâm rời khỏi trước.

Đó là lý do tại sao Nam Phương chỉ xuất hiện giây lát rồi đóng cửa ngay.

Tuy nhiên cảnh tượng này lại thay đổi khi rơi vào mắt hai người Lý Từ Nhiệm.

Trong mắt hai người họ: Diệp Quân Lâm chạy đến tận cửa để nịnh hót Lê Phước, kết quả Lê Phước vừa mở cửa ra thấy người đứng ngoài là anh, thì đóng cửa từ chối một cách thẳng thừng.

“Coi kìa, bị tổng giám đốc Lục làm méo mặt rồi kìa?”

Phùng Ngọc Hân cười đắc ý.

Cuối cùng, cô ta cho rằng mình đã hiểu được hành động của Diệp Quân Lâm.

“Sự thật” bày ra trước mắt, Đường Nhược Tuyết không biết làm sao đành thở dài, vẻ mặt phức tạp.

Diệp Quân Lâm đã thay đổi!

Lúc đầu anh ấy là một người kiêu ngạo!

Ghét nhất loại người nịnh bợ.

Làm việc dựa vào quan hệ? Không thể nào.

Sẽ nịnh bợ người khác sao? Không thể nào.

Cả ngày chỉ biết khôn vặt? Càng không có khả năng.

Hôm nay, Diệp Quân Lâm còn cúi đầu trước cuộc sống.

Diệp Quân Lâm thở dài, thời gian và kinh nghiệm thực sự sẽ mài mòn sự hăng hái của con người.

Diệp Quân Lâm trước đây rất năng động, từ đầu đến cuối anh luôn có dáng vẻ kiêu ngạo khi chỉ trích Tiêm Sơn hay đánh Phương Tù.

Hiện tại những thứ này đã biến mất.

Cũng bị cuộc sống mài mòn như bao người bình thường khác.

Tuy nhiên may mắn thay, tình cảm của cô và Diệp Quân Lâm trước sau như một.

Vừa thấy Diệp Quân Lâm xuống lầu, Phùng Ngọc Hân hỏi: “Lúc nấy anh đi làm gì thế?”

“Không làm gì cả, sao thế?”

Biểu hiện của Diệp Quân Lâm càng khiến bọn họ tin rằng anh đang tìm đủ mọi cách để nịnh bợ Lê Phước.

“Không có gì!”

Nào ngờ, Phùng Ngọc Hân vừa mới dứt lời đã có giọng nói khác vang lên: “Có chuyện rồi! Hơn nữa xảy ra chuyện lớn rồi!”.

Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… “Mình nói câu này, cậu đừng giận nhé?”“Cậu nói đi”Phùng Ngọc Hân cắn răng trả lời: “Mình cảm thấy Diệp Quân Lâm đến đây chủ yếu là muốn lấy lòng và ninh hót Lê Phước đó!”“Không thể nào, Quân Lâm không phải là người như thết”Sắc mặt Đường Nhược Tuyết ít nhiều trở nên u ám.“Bây giờ Diệp Quân Lâm đã thay đổi rồi, có thể làm việc với thân phận là cháu ngoại nhà họ Chí, nịnh hót Lê Phước cũng bình thường thôi mà” Phùng Ngọc Hân cười nói.Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, Nam Phương xuất hiện trong chốc lát, rồi anh ta lại đóng sầm cửa lại.Diệp Quân Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó rời đi.Bởi vì Nam Phương đã phát hiện ra hai người Đường Nhược Tuyết núp ở chỗ tối, nên ra hiệu cho Diệp Quân Lâm rời khỏi trước.Đó là lý do tại sao Nam Phương chỉ xuất hiện giây lát rồi đóng cửa ngay.Tuy nhiên cảnh tượng này lại thay đổi khi rơi vào mắt hai người Lý Từ Nhiệm.Trong mắt hai người họ: Diệp Quân Lâm chạy đến tận cửa để nịnh hót Lê Phước, kết quả Lê Phước vừa mở cửa ra thấy người đứng ngoài là anh, thì đóng cửa từ chối một cách thẳng thừng.“Coi kìa, bị tổng giám đốc Lục làm méo mặt rồi kìa?”Phùng Ngọc Hân cười đắc ý.Cuối cùng, cô ta cho rằng mình đã hiểu được hành động của Diệp Quân Lâm.“Sự thật” bày ra trước mắt, Đường Nhược Tuyết không biết làm sao đành thở dài, vẻ mặt phức tạp.Diệp Quân Lâm đã thay đổi!Lúc đầu anh ấy là một người kiêu ngạo!Ghét nhất loại người nịnh bợ.Làm việc dựa vào quan hệ? Không thể nào.Sẽ nịnh bợ người khác sao? Không thể nào.Cả ngày chỉ biết khôn vặt? Càng không có khả năng.Hôm nay, Diệp Quân Lâm còn cúi đầu trước cuộc sống.Diệp Quân Lâm thở dài, thời gian và kinh nghiệm thực sự sẽ mài mòn sự hăng hái của con người.Diệp Quân Lâm trước đây rất năng động, từ đầu đến cuối anh luôn có dáng vẻ kiêu ngạo khi chỉ trích Tiêm Sơn hay đánh Phương Tù.Hiện tại những thứ này đã biến mất.Cũng bị cuộc sống mài mòn như bao người bình thường khác.Tuy nhiên may mắn thay, tình cảm của cô và Diệp Quân Lâm trước sau như một.Vừa thấy Diệp Quân Lâm xuống lầu, Phùng Ngọc Hân hỏi: “Lúc nấy anh đi làm gì thế?”“Không làm gì cả, sao thế?”Biểu hiện của Diệp Quân Lâm càng khiến bọn họ tin rằng anh đang tìm đủ mọi cách để nịnh bợ Lê Phước.“Không có gì!”Nào ngờ, Phùng Ngọc Hân vừa mới dứt lời đã có giọng nói khác vang lên: “Có chuyện rồi! Hơn nữa xảy ra chuyện lớn rồi!”.

Chương 1003: 1003: Chương 1004