Mặt trời chiều ngã về phía tây, ánh chiều tà nhẹ nhàng ôm lấy thôn Thần nữ cổ xưa và rách nát. Đột nhiên, một hồi âm thanh gõ chiêng dồn dập, đánh vỡ hoàng hôn yên tĩnh, người dân trong thôn không kịp làm cơm chiều đều chạy ra cửa, chạy nhanh về phía giữa thôn. Đã xảy ra chuyện, nhất định xảy ra chuyện lớn. Là con dâu nhà nào chạy trốn? Hay là nam nhân nhà ai lên núi săn heo rừng rồi đem chia cho cả làng? Hay là nha dịch trong quan phủ lại đến đây tìm người đi làm lao dịch? Người dân mang theo căng thẳng cùng với cảm xúc bất an, đến giữa thôn, chỉ thấy dưới tàng cây hòe nghiêng vẹo chết héo vài năm đang trói một người, một nữ nhân có dáng người không tệ. Chỉ thấy quần áo của nàng rách rưới, sợi tóc hỗn độn, trên mặt tái nhợt như tờ giấy là vẻ sợ hãi, miệng la hét, mọi người căn bản nghe không hiểu nàng nói gì. Đám người lập tức trở nên ồn ào. " Đây không phải là nữ nhân đại ca nhà Lý gia mua mấy ngày hôm trước sao? Tại sao lại bị buộc ở đây?" Có người lập tức nhận ra nữ nhân bị trói…

Chương 12: Chương 12: Thơm Quá

Phúc Thê Doanh MônTác giả: Thu Thủy Linh NhiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMặt trời chiều ngã về phía tây, ánh chiều tà nhẹ nhàng ôm lấy thôn Thần nữ cổ xưa và rách nát. Đột nhiên, một hồi âm thanh gõ chiêng dồn dập, đánh vỡ hoàng hôn yên tĩnh, người dân trong thôn không kịp làm cơm chiều đều chạy ra cửa, chạy nhanh về phía giữa thôn. Đã xảy ra chuyện, nhất định xảy ra chuyện lớn. Là con dâu nhà nào chạy trốn? Hay là nam nhân nhà ai lên núi săn heo rừng rồi đem chia cho cả làng? Hay là nha dịch trong quan phủ lại đến đây tìm người đi làm lao dịch? Người dân mang theo căng thẳng cùng với cảm xúc bất an, đến giữa thôn, chỉ thấy dưới tàng cây hòe nghiêng vẹo chết héo vài năm đang trói một người, một nữ nhân có dáng người không tệ. Chỉ thấy quần áo của nàng rách rưới, sợi tóc hỗn độn, trên mặt tái nhợt như tờ giấy là vẻ sợ hãi, miệng la hét, mọi người căn bản nghe không hiểu nàng nói gì. Đám người lập tức trở nên ồn ào. " Đây không phải là nữ nhân đại ca nhà Lý gia mua mấy ngày hôm trước sao? Tại sao lại bị buộc ở đây?" Có người lập tức nhận ra nữ nhân bị trói… Từng trận mùi thơm của cá bay ra, Lý Ngôn cũng cảm thấy đói bụng, bỏ búa xuống, theo đệ đệ một trước một sau vào phòng bếp.Bên kia, Lý Mặc nhìn thấy, vội vàng để xuống công việc trong tay, đứng dậy bước nhanh đến phòng bếp, vốn Đại Hắc đang quỳ rạp trên mặt đất ngủ gật, trong nháy mắt mở to mắt ra, vội vàng mở tứ chi chạy theo."Tránh qua một bên đi." Nhớ đến vẻ hoảng sợ của Lý Mạn, Lý Mặc không chút khách khí xách Đại Hắc trở về sân viện.— —Tại phòng bếp, Lý Mạn nổ lực bỏ qua ba người mới chui vào, bình tĩnh đem cá đã nấu xong đựng vào cái tô lớn, mới đựng được, Lý Ngôn nhích lại gần, mỉm cười từ trong tay nàng tiếp nhận, "Thơm quá, ta đến bưng, đừng để bị phỏng."Lý Thư cũng bu lại, "Còn nữa không? Ta đến bưng."Lý Ngôn dùng chân đá đá tam đệ, "Đến Đông phòng đem bàn đến bên này."Lý Thư Ah một tiếng, dựa vào bệ bếp vừa nhìn Lý Mạn cười khúc khích vừa kéo Tiểu Ngũ, "Đi, đệ lấy ghế."Lý Mạn rảnh rỗi, đem hai trái dưa chuột đã rửa sạch, cắt thành miếng nhỏ, đặt trên một cái đĩa nhỏ.Lý Mặc cũng muốn như nhị đệ giúp nàng bưng đồ ăn, nhưng chỉ một đĩa nhỏ dưa chuột, hiển nhiên không đủ phân lượng. Vì vậy, hắn chỉ lấy bát từ tủ ra, chủ động bới cơm.Lý Thư đem bàn lớn tới, đặt vào trong phòng bếp, Tiểu Ngũ một mình ôm cái ghế theo, tùy tiện để xuống, liền chạy đi, rất nhanh lại đem qua thêm hai cái ghế.Cơm và thức ăn dọn xong, mọi người vào chỗ, Lý Tiểu Ngũ vốn cùng Lý Mặc ngồi chung một cái ghế, nhưng hắn ngại đại ca thân hình quá lớn, ép hắn vào góc bàn, chợt lách người qua, hắn ngồi xuống cái ghế Lý Mạn ngồi, nhìn tam huynh đệ khác của Lý gia một trận trừng mắt với hắn.Thấy tất cả mọi người trừng mắt, Lý Mạn chỉ phải lấy đũa gắp thịt trên bụng cá cho Lý Tiểu Ngũ, "Đến, nếm thử."Đôi mắt Lý Tiểu Ngũ cười đều híp lại như trăng rằm, mới ăn một miếng, liền hô nói, "Ăn ngon, ăn thật ngon, so với nhị ca làm còn ngon hơm gấp trăm lần."Lý Ngôn nghe nói, thật muốn đánh tiểu tử này, trước đây lúc hắn làm cơm, động một chút là nói hắn làm đồ ăn ngon nhất."Um, ăn ngon quá." Lý Thư lúc này cũng khoa trương hô lên.Lý Ngôn vội vàng cũng gắp một miếng thịt cá bỏ vào miệng, mùi thịt trợt nộn, ngon ngon miệng, quả nhiên so với hắn làm ngon hơn rất nhiều.Lý Mặc vùi đầu cũng ăn một miếng, trên mặt lộ ra vui mừng tiếu ý, nữ nhân này khẳng định vì bọn họ mới làm cá ăn ngon như vậy, không phải cố tình muốn ở lại chứ.Lý Mạn thấy bọn họ ăn ngon, trong lòng vô cùng vui sướng, trước kia tâm tình có chút khẩn trương, cũng quét hết sạch, ăn đến hai chén cơm.Cơm nấu không đủ, nên huynh đệ Lý gia mỗi người ăn thêm mấy cái bánh bao.Phải nói, Lý Mạn làm bữa cơm này làm rất thành công, hai con cá và ngay cả nồi canh lớn như vậy, cuối cùng ăn hết sạch, và nước canh đều bị Lý Thư dùng bánh bao chấm ăn hết.Lý Ngôn ghét bỏ tam đệ thật không tiền đồ, cuối cùng nháy mắt để Tiểu Ngũ mang Lý Mạn đi nghỉ ngơi.Lý Mạn vốn đang muốn dọn dẹp chén đũa, nhưng Lý Ngôn nói nàng đã vất vả nhiều rồi, chén đũa dù thế nào cũng không cho nàng dọn dẹp, nàng chỉ có thể theo Tiểu Ngủ đi ra.

Từng trận mùi thơm của cá bay ra, Lý Ngôn cũng cảm thấy đói bụng, bỏ búa xuống, theo đệ đệ một trước một sau vào phòng bếp.

Bên kia, Lý Mặc nhìn thấy, vội vàng để xuống công việc trong tay, đứng dậy bước nhanh đến phòng bếp, vốn Đại Hắc đang quỳ rạp trên mặt đất ngủ gật, trong nháy mắt mở to mắt ra, vội vàng mở tứ chi chạy theo.

"Tránh qua một bên đi." Nhớ đến vẻ hoảng sợ của Lý Mạn, Lý Mặc không chút khách khí xách Đại Hắc trở về sân viện.

— —

Tại phòng bếp, Lý Mạn nổ lực bỏ qua ba người mới chui vào, bình tĩnh đem cá đã nấu xong đựng vào cái tô lớn, mới đựng được, Lý Ngôn nhích lại gần, mỉm cười từ trong tay nàng tiếp nhận, "Thơm quá, ta đến bưng, đừng để bị phỏng."

Lý Thư cũng bu lại, "Còn nữa không? Ta đến bưng."

Lý Ngôn dùng chân đá đá tam đệ, "Đến Đông phòng đem bàn đến bên này."

Lý Thư Ah một tiếng, dựa vào bệ bếp vừa nhìn Lý Mạn cười khúc khích vừa kéo Tiểu Ngũ, "Đi, đệ lấy ghế."

Lý Mạn rảnh rỗi, đem hai trái dưa chuột đã rửa sạch, cắt thành miếng nhỏ, đặt trên một cái đĩa nhỏ.

Lý Mặc cũng muốn như nhị đệ giúp nàng bưng đồ ăn, nhưng chỉ một đĩa nhỏ dưa chuột, hiển nhiên không đủ phân lượng. Vì vậy, hắn chỉ lấy bát từ tủ ra, chủ động bới cơm.

Lý Thư đem bàn lớn tới, đặt vào trong phòng bếp, Tiểu Ngũ một mình ôm cái ghế theo, tùy tiện để xuống, liền chạy đi, rất nhanh lại đem qua thêm hai cái ghế.

Cơm và thức ăn dọn xong, mọi người vào chỗ, Lý Tiểu Ngũ vốn cùng Lý Mặc ngồi chung một cái ghế, nhưng hắn ngại đại ca thân hình quá lớn, ép hắn vào góc bàn, chợt lách người qua, hắn ngồi xuống cái ghế Lý Mạn ngồi, nhìn tam huynh đệ khác của Lý gia một trận trừng mắt với hắn.

Thấy tất cả mọi người trừng mắt, Lý Mạn chỉ phải lấy đũa gắp thịt trên bụng cá cho Lý Tiểu Ngũ, "Đến, nếm thử."

Đôi mắt Lý Tiểu Ngũ cười đều híp lại như trăng rằm, mới ăn một miếng, liền hô nói, "Ăn ngon, ăn thật ngon, so với nhị ca làm còn ngon hơm gấp trăm lần."

Lý Ngôn nghe nói, thật muốn đánh tiểu tử này, trước đây lúc hắn làm cơm, động một chút là nói hắn làm đồ ăn ngon nhất.

"Um, ăn ngon quá." Lý Thư lúc này cũng khoa trương hô lên.

Lý Ngôn vội vàng cũng gắp một miếng thịt cá bỏ vào miệng, mùi thịt trợt nộn, ngon ngon miệng, quả nhiên so với hắn làm ngon hơn rất nhiều.

Lý Mặc vùi đầu cũng ăn một miếng, trên mặt lộ ra vui mừng tiếu ý, nữ nhân này khẳng định vì bọn họ mới làm cá ăn ngon như vậy, không phải cố tình muốn ở lại chứ.

Lý Mạn thấy bọn họ ăn ngon, trong lòng vô cùng vui sướng, trước kia tâm tình có chút khẩn trương, cũng quét hết sạch, ăn đến hai chén cơm.

Cơm nấu không đủ, nên huynh đệ Lý gia mỗi người ăn thêm mấy cái bánh bao.

Phải nói, Lý Mạn làm bữa cơm này làm rất thành công, hai con cá và ngay cả nồi canh lớn như vậy, cuối cùng ăn hết sạch, và nước canh đều bị Lý Thư dùng bánh bao chấm ăn hết.

Lý Ngôn ghét bỏ tam đệ thật không tiền đồ, cuối cùng nháy mắt để Tiểu Ngũ mang Lý Mạn đi nghỉ ngơi.

Lý Mạn vốn đang muốn dọn dẹp chén đũa, nhưng Lý Ngôn nói nàng đã vất vả nhiều rồi, chén đũa dù thế nào cũng không cho nàng dọn dẹp, nàng chỉ có thể theo Tiểu Ngủ đi ra.

Phúc Thê Doanh MônTác giả: Thu Thủy Linh NhiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMặt trời chiều ngã về phía tây, ánh chiều tà nhẹ nhàng ôm lấy thôn Thần nữ cổ xưa và rách nát. Đột nhiên, một hồi âm thanh gõ chiêng dồn dập, đánh vỡ hoàng hôn yên tĩnh, người dân trong thôn không kịp làm cơm chiều đều chạy ra cửa, chạy nhanh về phía giữa thôn. Đã xảy ra chuyện, nhất định xảy ra chuyện lớn. Là con dâu nhà nào chạy trốn? Hay là nam nhân nhà ai lên núi săn heo rừng rồi đem chia cho cả làng? Hay là nha dịch trong quan phủ lại đến đây tìm người đi làm lao dịch? Người dân mang theo căng thẳng cùng với cảm xúc bất an, đến giữa thôn, chỉ thấy dưới tàng cây hòe nghiêng vẹo chết héo vài năm đang trói một người, một nữ nhân có dáng người không tệ. Chỉ thấy quần áo của nàng rách rưới, sợi tóc hỗn độn, trên mặt tái nhợt như tờ giấy là vẻ sợ hãi, miệng la hét, mọi người căn bản nghe không hiểu nàng nói gì. Đám người lập tức trở nên ồn ào. " Đây không phải là nữ nhân đại ca nhà Lý gia mua mấy ngày hôm trước sao? Tại sao lại bị buộc ở đây?" Có người lập tức nhận ra nữ nhân bị trói… Từng trận mùi thơm của cá bay ra, Lý Ngôn cũng cảm thấy đói bụng, bỏ búa xuống, theo đệ đệ một trước một sau vào phòng bếp.Bên kia, Lý Mặc nhìn thấy, vội vàng để xuống công việc trong tay, đứng dậy bước nhanh đến phòng bếp, vốn Đại Hắc đang quỳ rạp trên mặt đất ngủ gật, trong nháy mắt mở to mắt ra, vội vàng mở tứ chi chạy theo."Tránh qua một bên đi." Nhớ đến vẻ hoảng sợ của Lý Mạn, Lý Mặc không chút khách khí xách Đại Hắc trở về sân viện.— —Tại phòng bếp, Lý Mạn nổ lực bỏ qua ba người mới chui vào, bình tĩnh đem cá đã nấu xong đựng vào cái tô lớn, mới đựng được, Lý Ngôn nhích lại gần, mỉm cười từ trong tay nàng tiếp nhận, "Thơm quá, ta đến bưng, đừng để bị phỏng."Lý Thư cũng bu lại, "Còn nữa không? Ta đến bưng."Lý Ngôn dùng chân đá đá tam đệ, "Đến Đông phòng đem bàn đến bên này."Lý Thư Ah một tiếng, dựa vào bệ bếp vừa nhìn Lý Mạn cười khúc khích vừa kéo Tiểu Ngũ, "Đi, đệ lấy ghế."Lý Mạn rảnh rỗi, đem hai trái dưa chuột đã rửa sạch, cắt thành miếng nhỏ, đặt trên một cái đĩa nhỏ.Lý Mặc cũng muốn như nhị đệ giúp nàng bưng đồ ăn, nhưng chỉ một đĩa nhỏ dưa chuột, hiển nhiên không đủ phân lượng. Vì vậy, hắn chỉ lấy bát từ tủ ra, chủ động bới cơm.Lý Thư đem bàn lớn tới, đặt vào trong phòng bếp, Tiểu Ngũ một mình ôm cái ghế theo, tùy tiện để xuống, liền chạy đi, rất nhanh lại đem qua thêm hai cái ghế.Cơm và thức ăn dọn xong, mọi người vào chỗ, Lý Tiểu Ngũ vốn cùng Lý Mặc ngồi chung một cái ghế, nhưng hắn ngại đại ca thân hình quá lớn, ép hắn vào góc bàn, chợt lách người qua, hắn ngồi xuống cái ghế Lý Mạn ngồi, nhìn tam huynh đệ khác của Lý gia một trận trừng mắt với hắn.Thấy tất cả mọi người trừng mắt, Lý Mạn chỉ phải lấy đũa gắp thịt trên bụng cá cho Lý Tiểu Ngũ, "Đến, nếm thử."Đôi mắt Lý Tiểu Ngũ cười đều híp lại như trăng rằm, mới ăn một miếng, liền hô nói, "Ăn ngon, ăn thật ngon, so với nhị ca làm còn ngon hơm gấp trăm lần."Lý Ngôn nghe nói, thật muốn đánh tiểu tử này, trước đây lúc hắn làm cơm, động một chút là nói hắn làm đồ ăn ngon nhất."Um, ăn ngon quá." Lý Thư lúc này cũng khoa trương hô lên.Lý Ngôn vội vàng cũng gắp một miếng thịt cá bỏ vào miệng, mùi thịt trợt nộn, ngon ngon miệng, quả nhiên so với hắn làm ngon hơn rất nhiều.Lý Mặc vùi đầu cũng ăn một miếng, trên mặt lộ ra vui mừng tiếu ý, nữ nhân này khẳng định vì bọn họ mới làm cá ăn ngon như vậy, không phải cố tình muốn ở lại chứ.Lý Mạn thấy bọn họ ăn ngon, trong lòng vô cùng vui sướng, trước kia tâm tình có chút khẩn trương, cũng quét hết sạch, ăn đến hai chén cơm.Cơm nấu không đủ, nên huynh đệ Lý gia mỗi người ăn thêm mấy cái bánh bao.Phải nói, Lý Mạn làm bữa cơm này làm rất thành công, hai con cá và ngay cả nồi canh lớn như vậy, cuối cùng ăn hết sạch, và nước canh đều bị Lý Thư dùng bánh bao chấm ăn hết.Lý Ngôn ghét bỏ tam đệ thật không tiền đồ, cuối cùng nháy mắt để Tiểu Ngũ mang Lý Mạn đi nghỉ ngơi.Lý Mạn vốn đang muốn dọn dẹp chén đũa, nhưng Lý Ngôn nói nàng đã vất vả nhiều rồi, chén đũa dù thế nào cũng không cho nàng dọn dẹp, nàng chỉ có thể theo Tiểu Ngủ đi ra.

Chương 12: Chương 12: Thơm Quá