Hoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử…
Chương 1052: 1052: Chương 1053
Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… “Sao nài Chúng tôi không thể ở đây?”Hồ Minh Long lạnh lùng hỏi.“Có thể có thể…”Trần Khải sợ đến đổ mồ hôi lạnh, cả người tê dại đến quên cả đau.Nhưng cậu ta lại thắc mắc, tại sao người của đảng Thái Tử lại nói chuyện với cậu ta.Còn đập cậu ta một chai.“Cậu đang làm gì ở đây?”Cố Hạn Vũ hỏi.Trần Khải cười nói: “Thái tử, em đang dạy người a! Là đứa con hoang của nhà họ Chí, Diệp Quân Lâm.Vậy mà dám đánh em, xem em có giết nó không!”Vừa nói, Trần Khải vừa chỉ vào Diệp Quân Lâm.Nhưng ngay sau đó, một chuyện đã xảy ra, khiến mọi người bàng hoàng.Chỉ nhìn thấy Cố Giới Vũ và tất cả các thành viên của đảng Thái Tử bước tới, quỳ xuống trước mặt Diệp Quân Lâm, cùng nhau hét lên: “Cố Giới Vũ, gặp qua chủ nhân!”“Hồ Minh Long gặp qua chủ nhân!”“Trịnh Thanh Phong gặp qua chủ nhân!”“Huỳnh Tiến Đông đến gặp qua chủ nhân!”Tất cả các cậu chủ của đảng Thái Tử, kể cả Thái Tử, đều quỳ xuống trước mặt một người lạ và kêu chủ nhân.Cảnh tượng này quá sốc!Trương Vi ngẩn ra.Du Đình chết lặng.Chí Nam Yên và Trần Khải đều chết lặng…Chuyện gì đang xảy ra vậy?Làm thế nào mà đứa con hoang của nhà họ Chí lại trở thành chủ nhân của đảng Thái Tử?Họ có đang mơ không?Chí Nam Yên há to miệng, có vẻ hơi hiểu.Hèn gì Anh Lâm Lâm dám quát nhà họ Chí, hóa ra anh có đủ tự tin.Đến cả đảng Thái Tử còn gọi anh là chủ của họ.Nhưng Trần Khải không nghĩ như vậy, cậu ta cho rằng Cố Hạn Vũ bọn họ hiểu nhầm.“Thái tử, anh Hồ các anh sao vậy? Nó chỉ là đứa con hoang của nhà họ Chí tôi! Sao các anh lại kêu nó là chủ? Có phải có nhầm lẫn gì không?”Trần Khải mở to mắt tò mò hỏi.Đột nhiên Cố Hạn Vũ sắc bén nhìn anh.“Bùm!”Hắn đá Trần Khải đi.“Bùm!”.
“Sao nài Chúng tôi không thể ở đây?”
Hồ Minh Long lạnh lùng hỏi.
“Có thể có thể…”
Trần Khải sợ đến đổ mồ hôi lạnh, cả người tê dại đến quên cả đau.
Nhưng cậu ta lại thắc mắc, tại sao người của đảng Thái Tử lại nói chuyện với cậu ta.
Còn đập cậu ta một chai.
“Cậu đang làm gì ở đây?”
Cố Hạn Vũ hỏi.
Trần Khải cười nói: “Thái tử, em đang dạy người a! Là đứa con hoang của nhà họ Chí, Diệp Quân Lâm.
Vậy mà dám đánh em, xem em có giết nó không!”
Vừa nói, Trần Khải vừa chỉ vào Diệp Quân Lâm.
Nhưng ngay sau đó, một chuyện đã xảy ra, khiến mọi người bàng hoàng.
Chỉ nhìn thấy Cố Giới Vũ và tất cả các thành viên của đảng Thái Tử bước tới, quỳ xuống trước mặt Diệp Quân Lâm, cùng nhau hét lên: “Cố Giới Vũ, gặp qua chủ nhân!”
“Hồ Minh Long gặp qua chủ nhân!”
“Trịnh Thanh Phong gặp qua chủ nhân!”
“Huỳnh Tiến Đông đến gặp qua chủ nhân!”
Tất cả các cậu chủ của đảng Thái Tử, kể cả Thái Tử, đều quỳ xuống trước mặt một người lạ và kêu chủ nhân.
Cảnh tượng này quá sốc!
Trương Vi ngẩn ra.
Du Đình chết lặng.
Chí Nam Yên và Trần Khải đều chết lặng…
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Làm thế nào mà đứa con hoang của nhà họ Chí lại trở thành chủ nhân của đảng Thái Tử?
Họ có đang mơ không?
Chí Nam Yên há to miệng, có vẻ hơi hiểu.
Hèn gì Anh Lâm Lâm dám quát nhà họ Chí, hóa ra anh có đủ tự tin.
Đến cả đảng Thái Tử còn gọi anh là chủ của họ.
Nhưng Trần Khải không nghĩ như vậy, cậu ta cho rằng Cố Hạn Vũ bọn họ hiểu nhầm.
“Thái tử, anh Hồ các anh sao vậy? Nó chỉ là đứa con hoang của nhà họ Chí tôi! Sao các anh lại kêu nó là chủ? Có phải có nhầm lẫn gì không?”
Trần Khải mở to mắt tò mò hỏi.
Đột nhiên Cố Hạn Vũ sắc bén nhìn anh.
“Bùm!”
Hắn đá Trần Khải đi.
“Bùm!”.
Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… “Sao nài Chúng tôi không thể ở đây?”Hồ Minh Long lạnh lùng hỏi.“Có thể có thể…”Trần Khải sợ đến đổ mồ hôi lạnh, cả người tê dại đến quên cả đau.Nhưng cậu ta lại thắc mắc, tại sao người của đảng Thái Tử lại nói chuyện với cậu ta.Còn đập cậu ta một chai.“Cậu đang làm gì ở đây?”Cố Hạn Vũ hỏi.Trần Khải cười nói: “Thái tử, em đang dạy người a! Là đứa con hoang của nhà họ Chí, Diệp Quân Lâm.Vậy mà dám đánh em, xem em có giết nó không!”Vừa nói, Trần Khải vừa chỉ vào Diệp Quân Lâm.Nhưng ngay sau đó, một chuyện đã xảy ra, khiến mọi người bàng hoàng.Chỉ nhìn thấy Cố Giới Vũ và tất cả các thành viên của đảng Thái Tử bước tới, quỳ xuống trước mặt Diệp Quân Lâm, cùng nhau hét lên: “Cố Giới Vũ, gặp qua chủ nhân!”“Hồ Minh Long gặp qua chủ nhân!”“Trịnh Thanh Phong gặp qua chủ nhân!”“Huỳnh Tiến Đông đến gặp qua chủ nhân!”Tất cả các cậu chủ của đảng Thái Tử, kể cả Thái Tử, đều quỳ xuống trước mặt một người lạ và kêu chủ nhân.Cảnh tượng này quá sốc!Trương Vi ngẩn ra.Du Đình chết lặng.Chí Nam Yên và Trần Khải đều chết lặng…Chuyện gì đang xảy ra vậy?Làm thế nào mà đứa con hoang của nhà họ Chí lại trở thành chủ nhân của đảng Thái Tử?Họ có đang mơ không?Chí Nam Yên há to miệng, có vẻ hơi hiểu.Hèn gì Anh Lâm Lâm dám quát nhà họ Chí, hóa ra anh có đủ tự tin.Đến cả đảng Thái Tử còn gọi anh là chủ của họ.Nhưng Trần Khải không nghĩ như vậy, cậu ta cho rằng Cố Hạn Vũ bọn họ hiểu nhầm.“Thái tử, anh Hồ các anh sao vậy? Nó chỉ là đứa con hoang của nhà họ Chí tôi! Sao các anh lại kêu nó là chủ? Có phải có nhầm lẫn gì không?”Trần Khải mở to mắt tò mò hỏi.Đột nhiên Cố Hạn Vũ sắc bén nhìn anh.“Bùm!”Hắn đá Trần Khải đi.“Bùm!”.