Hoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử…

Chương 1130: 1130: Chương 1131

Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… Quy tắc mà bọn họ đặt ra cho bà là: không được liên lạc với thế giới bên ngoài, càng không được cho ai biết về sự tồn tại của bà.Nếu ai biết, bọn họ sẽ giết người diệt khẩu, giết tất cả những ai biết chuyện.Đây là lý do tại sao nhà họ Diệp dám ném Chí Oánh ở đây, không sợ bị lộ tin tức.Bất cứ ai biết một chút thông tin đều bị giết.Diệp Quân Lâm cười nói: “Mẹ, nói thật với mẹ, lần này con tìm mẹ là để đưa mẹ đi.Mẹ thu dọn đồ đạc, chúng ta rời đi nhé?”“Cái gì?”Những lời nói của Diệp Quân Lâm như sét đánh giữa trời quang.Bà thậm chí không dám rời khỏi dãy phố này nửa bước, bà nào đám rời khỏi thành Trường Giang này chứ?Đây là muốn hù chết bà sao!Đã gần ba mươi năm trôi qua, chuyện cấm chân đã in sâu vào trái tim bà, đã trở thành một loại xiềng xích, là nỗi sợ hãi mà bà thường mơ.Làm sao bà dám rời đi chứ?Bất kỳ điều kiện gì cũng được, nhưng bước rời khỏi Trường Giang thì không.“Con trai, mẹ hiểu được tấm lòng của con, nhưng quy định này là do nhà họ Diệp ở Kinh Thành đặt ra! Mẹ nhất quyết không rời Trường Giang nửa bước.Chỉ cần mẹ rời đi, bọn họ sẽ giết con.Con đã nhìn thấy bia mộ chưa? Tấm bia đó được chuẩn bị sẵn chỉ vì con đấy!”Chí Oánh đã khóc như mưa.Diệp Quân Lâm vui mừng: “Kẻ muốn giết con còn chưa ra đời.”Anh đã lăn lộn trên chiến trường sáu năm, có bao nhiêu lần đến cửa môn quan rồi nhưng vẫn có thể trở về.Một nhà họ Diệp nhỏ bé làm sao có thể khiến anh sợ được.Hơn nữa, bây giờ anh đang ở một thành Trường Giang nhỏ bé, anh càng không có gì phải sợ.“Mẹ, mẹ đừng nói gì nữa, bất kể chuyện gì xảy ra, hôm nay con sẽ đưa mẹ đi!”Diệp Quân Lâm đã kiên định.“Con trai, con có biết ai là người phụ trách trông giữ ở Trường Giang những năm này không?Đó chính là nhân vật số một ở Trường Giang – Trấn Giang Vương.Nhà họ Diệp đã để Trấn Giang Vương canh chừng mẹ gần 30 năm.”“Có thể nói rằng anh ta là người có tiếng nói cuối cùng trong toàn bộ thành Trường Giang.Ở khắp nơi trong thành Trường Giang đều có người của anh ta hoặc những kẻ theo dõi.Anh ta biết chính xác có bao nhiêu người lạ đến khu nhà này.”Chí Oánh thuyết phục: “Con trai, mẹ biết con bây giờ không tầm thường.Nhưng con nhất định không đánh lại được Trấn Giang Vương, chứ đừng nói đánh lại nhà họ Diệp ở Kinh Thành.Nghe lời mẹ, con rời đi ngay đi!”Ngay cả Lý Từ Nhiệm cũng trở nên rụt rè.Diệp Quân Lâm dùng gì để chống lại lũ siêu cao thủ này?“Quân Lâm, chúng ta có nên rời đi trước và nghĩ cách khác không?”Lý Từ Nhiệm đề nghị.Diệp Quân Lâm tỏ vẻ bướng bỉnh: “Từ Nhiệm, hay là em về trước đi, anh sẽ ở lại.”.

Quy tắc mà bọn họ đặt ra cho bà là: không được liên lạc với thế giới bên ngoài, càng không được cho ai biết về sự tồn tại của bà.

Nếu ai biết, bọn họ sẽ giết người diệt khẩu, giết tất cả những ai biết chuyện.

Đây là lý do tại sao nhà họ Diệp dám ném Chí Oánh ở đây, không sợ bị lộ tin tức.

Bất cứ ai biết một chút thông tin đều bị giết.

Diệp Quân Lâm cười nói: “Mẹ, nói thật với mẹ, lần này con tìm mẹ là để đưa mẹ đi.

Mẹ thu dọn đồ đạc, chúng ta rời đi nhé?”

“Cái gì?”

Những lời nói của Diệp Quân Lâm như sét đánh giữa trời quang.

Bà thậm chí không dám rời khỏi dãy phố này nửa bước, bà nào đám rời khỏi thành Trường Giang này chứ?

Đây là muốn hù chết bà sao!

Đã gần ba mươi năm trôi qua, chuyện cấm chân đã in sâu vào trái tim bà, đã trở thành một loại xiềng xích, là nỗi sợ hãi mà bà thường mơ.

Làm sao bà dám rời đi chứ?

Bất kỳ điều kiện gì cũng được, nhưng bước rời khỏi Trường Giang thì không.

“Con trai, mẹ hiểu được tấm lòng của con, nhưng quy định này là do nhà họ Diệp ở Kinh Thành đặt ra! Mẹ nhất quyết không rời Trường Giang nửa bước.

Chỉ cần mẹ rời đi, bọn họ sẽ giết con.

Con đã nhìn thấy bia mộ chưa? Tấm bia đó được chuẩn bị sẵn chỉ vì con đấy!”

Chí Oánh đã khóc như mưa.

Diệp Quân Lâm vui mừng: “Kẻ muốn giết con còn chưa ra đời.”

Anh đã lăn lộn trên chiến trường sáu năm, có bao nhiêu lần đến cửa môn quan rồi nhưng vẫn có thể trở về.

Một nhà họ Diệp nhỏ bé làm sao có thể khiến anh sợ được.

Hơn nữa, bây giờ anh đang ở một thành Trường Giang nhỏ bé, anh càng không có gì phải sợ.

“Mẹ, mẹ đừng nói gì nữa, bất kể chuyện gì xảy ra, hôm nay con sẽ đưa mẹ đi!”

Diệp Quân Lâm đã kiên định.

“Con trai, con có biết ai là người phụ trách trông giữ ở Trường Giang những năm này không?

Đó chính là nhân vật số một ở Trường Giang – Trấn Giang Vương.

Nhà họ Diệp đã để Trấn Giang Vương canh chừng mẹ gần 30 năm.”

“Có thể nói rằng anh ta là người có tiếng nói cuối cùng trong toàn bộ thành Trường Giang.

Ở khắp nơi trong thành Trường Giang đều có người của anh ta hoặc những kẻ theo dõi.

Anh ta biết chính xác có bao nhiêu người lạ đến khu nhà này.”

Chí Oánh thuyết phục: “Con trai, mẹ biết con bây giờ không tầm thường.

Nhưng con nhất định không đánh lại được Trấn Giang Vương, chứ đừng nói đánh lại nhà họ Diệp ở Kinh Thành.

Nghe lời mẹ, con rời đi ngay đi!”

Ngay cả Lý Từ Nhiệm cũng trở nên rụt rè.

Diệp Quân Lâm dùng gì để chống lại lũ siêu cao thủ này?

“Quân Lâm, chúng ta có nên rời đi trước và nghĩ cách khác không?”

Lý Từ Nhiệm đề nghị.

Diệp Quân Lâm tỏ vẻ bướng bỉnh: “Từ Nhiệm, hay là em về trước đi, anh sẽ ở lại.”.

Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… Quy tắc mà bọn họ đặt ra cho bà là: không được liên lạc với thế giới bên ngoài, càng không được cho ai biết về sự tồn tại của bà.Nếu ai biết, bọn họ sẽ giết người diệt khẩu, giết tất cả những ai biết chuyện.Đây là lý do tại sao nhà họ Diệp dám ném Chí Oánh ở đây, không sợ bị lộ tin tức.Bất cứ ai biết một chút thông tin đều bị giết.Diệp Quân Lâm cười nói: “Mẹ, nói thật với mẹ, lần này con tìm mẹ là để đưa mẹ đi.Mẹ thu dọn đồ đạc, chúng ta rời đi nhé?”“Cái gì?”Những lời nói của Diệp Quân Lâm như sét đánh giữa trời quang.Bà thậm chí không dám rời khỏi dãy phố này nửa bước, bà nào đám rời khỏi thành Trường Giang này chứ?Đây là muốn hù chết bà sao!Đã gần ba mươi năm trôi qua, chuyện cấm chân đã in sâu vào trái tim bà, đã trở thành một loại xiềng xích, là nỗi sợ hãi mà bà thường mơ.Làm sao bà dám rời đi chứ?Bất kỳ điều kiện gì cũng được, nhưng bước rời khỏi Trường Giang thì không.“Con trai, mẹ hiểu được tấm lòng của con, nhưng quy định này là do nhà họ Diệp ở Kinh Thành đặt ra! Mẹ nhất quyết không rời Trường Giang nửa bước.Chỉ cần mẹ rời đi, bọn họ sẽ giết con.Con đã nhìn thấy bia mộ chưa? Tấm bia đó được chuẩn bị sẵn chỉ vì con đấy!”Chí Oánh đã khóc như mưa.Diệp Quân Lâm vui mừng: “Kẻ muốn giết con còn chưa ra đời.”Anh đã lăn lộn trên chiến trường sáu năm, có bao nhiêu lần đến cửa môn quan rồi nhưng vẫn có thể trở về.Một nhà họ Diệp nhỏ bé làm sao có thể khiến anh sợ được.Hơn nữa, bây giờ anh đang ở một thành Trường Giang nhỏ bé, anh càng không có gì phải sợ.“Mẹ, mẹ đừng nói gì nữa, bất kể chuyện gì xảy ra, hôm nay con sẽ đưa mẹ đi!”Diệp Quân Lâm đã kiên định.“Con trai, con có biết ai là người phụ trách trông giữ ở Trường Giang những năm này không?Đó chính là nhân vật số một ở Trường Giang – Trấn Giang Vương.Nhà họ Diệp đã để Trấn Giang Vương canh chừng mẹ gần 30 năm.”“Có thể nói rằng anh ta là người có tiếng nói cuối cùng trong toàn bộ thành Trường Giang.Ở khắp nơi trong thành Trường Giang đều có người của anh ta hoặc những kẻ theo dõi.Anh ta biết chính xác có bao nhiêu người lạ đến khu nhà này.”Chí Oánh thuyết phục: “Con trai, mẹ biết con bây giờ không tầm thường.Nhưng con nhất định không đánh lại được Trấn Giang Vương, chứ đừng nói đánh lại nhà họ Diệp ở Kinh Thành.Nghe lời mẹ, con rời đi ngay đi!”Ngay cả Lý Từ Nhiệm cũng trở nên rụt rè.Diệp Quân Lâm dùng gì để chống lại lũ siêu cao thủ này?“Quân Lâm, chúng ta có nên rời đi trước và nghĩ cách khác không?”Lý Từ Nhiệm đề nghị.Diệp Quân Lâm tỏ vẻ bướng bỉnh: “Từ Nhiệm, hay là em về trước đi, anh sẽ ở lại.”.

Chương 1130: 1130: Chương 1131