Hoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử…
Chương 1136: 1136: Chương 1137
Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… “Nếu giết được tên nhãi này, nhà họ Diệp phải thưởng cho tôi!”Trấn Giang Vương cười thích thú.Mấy chục người này là siêu cao thủ dưới sự chỉ huy của ông ta, đối phó với một Diệp Quân Lâm chắc chắn không phải vấn đề gì lớn.“Giết nó!” Hàng chục người tung ra hàng loạt chiêu thức hòng giết Diệp Quân Lâm.“Bùm bùm…Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, Trấn Giang Vương không thể cười được nữa.Nụ cười của ông ta cứng lại, cả người đò đẫn, bởi vì trước mắt ông ta đang diễn ra một cảnh tượng khó tin.Mấy chục người vừa tung chiêu muốn giết Diệp Quân Lâm thì giống như bị đông xe, tất cả đều bật lại.“Phun!”“Phun!” Từng người một ngã xuống đất, miệng ứa ra máu.Cơ thể họ co giật và vùng vẫy vài lần, và sau đó tất cả đều im lặng.Diệp Quân Lâm ra tay vẫn còn có chừng mực.Những người này đã bất tỉnh.Nhiều người trong số họ bị gãy hàng chục chiếc xương sườn.Hình phạt dành cho bọn họ như vậy là đủ, không nhất thiết phải giết.“Gái gì?” Cảnh tượng trước mắt khiển Trấn Giang Vương và người của ông bị sốc.Làm thế nào mà đứa trẻ này có thể chiến đấu như thế? “Cha, tên nhãi này vô cùng hiếu chiến, nhất định phải khuất phục hắn!” Ngụy Nhất Phi đề nghị.“Lên! Tất cả lên hết cho tôi!” Trấn Giang Vương ra lệnh.Hàng trăm người dưới quyền của ông ta đều tràn lên như một dòng nước.Ngay cả tường và cổng của ngôi nhà nhỏ đều bị phá bỏ.“Hai năm đâm khó đánh với bốn tay.Cậu có thiện chiến đến đâu thì cũng sao chứ? Bên mình có nhiều người như vậy sẽ phải vắt kiệt sức của cậu!” Vua Trường Giang nhìn Diệp Quân Lâm và cười.Ngụy Nhất Phi cũng bày ra thái độ xem kịch hay: “Tôi xem cậu đánh như thế nào?” Thậm chí, hắn ta còn nhàn nhã châm thuôc cho Trấn Giang Vương.Hai cha con bọn họ tựa vào trước cửa xe nhàn nhã nhìn.Vì có quá nhiều người, lên đến hàng trăm người, nên bọn họ cũng không thể nhìn thấy chiến trường bên trong như thế nào.Nhưng họ tin rằng – Diệp Quân Lâm hoặc sẽ bị đánh chết hoặc bị kiệt sức mà chết.Họ chỉ cần chờ đợi kết quả.Nhưng một phút sau, mọi thứ đã khác.Họ nhìn thấy đám đông đang nhấp nhổm và đi ra khỏi sân.Qua khoảng trống giữa đám đông, hai cha con nhìn thấy một cảnh tượng ngạc nhiên – mặt sân chật ních người, chất như núi..
“Nếu giết được tên nhãi này, nhà họ Diệp phải thưởng cho tôi!”
Trấn Giang Vương cười thích thú.
Mấy chục người này là siêu cao thủ dưới sự chỉ huy của ông ta, đối phó với một Diệp Quân Lâm chắc chắn không phải vấn đề gì lớn.
“Giết nó!” Hàng chục người tung ra hàng loạt chiêu thức hòng giết Diệp Quân Lâm.
“Bùm bùm…
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, Trấn Giang Vương không thể cười được nữa.
Nụ cười của ông ta cứng lại, cả người đò đẫn, bởi vì trước mắt ông ta đang diễn ra một cảnh tượng khó tin.
Mấy chục người vừa tung chiêu muốn giết Diệp Quân Lâm thì giống như bị đông xe, tất cả đều bật lại.
“Phun!”
“Phun!” Từng người một ngã xuống đất, miệng ứa ra máu.
Cơ thể họ co giật và vùng vẫy vài lần, và sau đó tất cả đều im lặng.
Diệp Quân Lâm ra tay vẫn còn có chừng mực.
Những người này đã bất tỉnh.
Nhiều người trong số họ bị gãy hàng chục chiếc xương sườn.
Hình phạt dành cho bọn họ như vậy là đủ, không nhất thiết phải giết.
“Gái gì?” Cảnh tượng trước mắt khiển Trấn Giang Vương và người của ông bị sốc.
Làm thế nào mà đứa trẻ này có thể chiến đấu như thế? “Cha, tên nhãi này vô cùng hiếu chiến, nhất định phải khuất phục hắn!” Ngụy Nhất Phi đề nghị.
“Lên! Tất cả lên hết cho tôi!” Trấn Giang Vương ra lệnh.
Hàng trăm người dưới quyền của ông ta đều tràn lên như một dòng nước.
Ngay cả tường và cổng của ngôi nhà nhỏ đều bị phá bỏ.
“Hai năm đâm khó đánh với bốn tay.
Cậu có thiện chiến đến đâu thì cũng sao chứ? Bên mình có nhiều người như vậy sẽ phải vắt kiệt sức của cậu!” Vua Trường Giang nhìn Diệp Quân Lâm và cười.
Ngụy Nhất Phi cũng bày ra thái độ xem kịch hay: “Tôi xem cậu đánh như thế nào?” Thậm chí, hắn ta còn nhàn nhã châm thuôc cho Trấn Giang Vương.
Hai cha con bọn họ tựa vào trước cửa xe nhàn nhã nhìn.
Vì có quá nhiều người, lên đến hàng trăm người, nên bọn họ cũng không thể nhìn thấy chiến trường bên trong như thế nào.
Nhưng họ tin rằng – Diệp Quân Lâm hoặc sẽ bị đánh chết hoặc bị kiệt sức mà chết.
Họ chỉ cần chờ đợi kết quả.
Nhưng một phút sau, mọi thứ đã khác.
Họ nhìn thấy đám đông đang nhấp nhổm và đi ra khỏi sân.
Qua khoảng trống giữa đám đông, hai cha con nhìn thấy một cảnh tượng ngạc nhiên – mặt sân chật ních người, chất như núi..
Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… “Nếu giết được tên nhãi này, nhà họ Diệp phải thưởng cho tôi!”Trấn Giang Vương cười thích thú.Mấy chục người này là siêu cao thủ dưới sự chỉ huy của ông ta, đối phó với một Diệp Quân Lâm chắc chắn không phải vấn đề gì lớn.“Giết nó!” Hàng chục người tung ra hàng loạt chiêu thức hòng giết Diệp Quân Lâm.“Bùm bùm…Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, Trấn Giang Vương không thể cười được nữa.Nụ cười của ông ta cứng lại, cả người đò đẫn, bởi vì trước mắt ông ta đang diễn ra một cảnh tượng khó tin.Mấy chục người vừa tung chiêu muốn giết Diệp Quân Lâm thì giống như bị đông xe, tất cả đều bật lại.“Phun!”“Phun!” Từng người một ngã xuống đất, miệng ứa ra máu.Cơ thể họ co giật và vùng vẫy vài lần, và sau đó tất cả đều im lặng.Diệp Quân Lâm ra tay vẫn còn có chừng mực.Những người này đã bất tỉnh.Nhiều người trong số họ bị gãy hàng chục chiếc xương sườn.Hình phạt dành cho bọn họ như vậy là đủ, không nhất thiết phải giết.“Gái gì?” Cảnh tượng trước mắt khiển Trấn Giang Vương và người của ông bị sốc.Làm thế nào mà đứa trẻ này có thể chiến đấu như thế? “Cha, tên nhãi này vô cùng hiếu chiến, nhất định phải khuất phục hắn!” Ngụy Nhất Phi đề nghị.“Lên! Tất cả lên hết cho tôi!” Trấn Giang Vương ra lệnh.Hàng trăm người dưới quyền của ông ta đều tràn lên như một dòng nước.Ngay cả tường và cổng của ngôi nhà nhỏ đều bị phá bỏ.“Hai năm đâm khó đánh với bốn tay.Cậu có thiện chiến đến đâu thì cũng sao chứ? Bên mình có nhiều người như vậy sẽ phải vắt kiệt sức của cậu!” Vua Trường Giang nhìn Diệp Quân Lâm và cười.Ngụy Nhất Phi cũng bày ra thái độ xem kịch hay: “Tôi xem cậu đánh như thế nào?” Thậm chí, hắn ta còn nhàn nhã châm thuôc cho Trấn Giang Vương.Hai cha con bọn họ tựa vào trước cửa xe nhàn nhã nhìn.Vì có quá nhiều người, lên đến hàng trăm người, nên bọn họ cũng không thể nhìn thấy chiến trường bên trong như thế nào.Nhưng họ tin rằng – Diệp Quân Lâm hoặc sẽ bị đánh chết hoặc bị kiệt sức mà chết.Họ chỉ cần chờ đợi kết quả.Nhưng một phút sau, mọi thứ đã khác.Họ nhìn thấy đám đông đang nhấp nhổm và đi ra khỏi sân.Qua khoảng trống giữa đám đông, hai cha con nhìn thấy một cảnh tượng ngạc nhiên – mặt sân chật ních người, chất như núi..