Hoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử…
Chương 1143: 1143: Chương 1144
Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… Bà hối hận rồi.Ban nãy không nên rời khỏi Trường Giang mới phải.Đã rời khỏi Trường Giang thì xem như cũng đã chọc giận nhà họ Diệp tôi.Cũng vì bà cả, vì bà mà ảnh hưởng đến cuộc sống và công việc của Lý Từ Nhiệm, còn ảnh hưởng đến cả tình cảm khi trước của Quân Lâm.Có điều họ hàng của Lý Từ Nhiệm bắt cô phân rõ ranh giới với bà là đúng.Như vậy mới có thể tránh khỏi sự trả thù của nhà họ Diệp.Nhìn quang cảnh xung quanh, Chí Oánh vừa tự ti lại vừa sợ hãi.Mình chết đi rồi thì có lễ sẽ bót được bao nhiêu phiên phức nhỉ? “Me!”Trong lúc bà nghĩ đến chuyện tự sát thì giọng nói của Diệp Quân Lâm vang lên bên tai.“Con trai, Từ Nhiệm…”“Mẹ, con biết cả rồi! Mẹ không cần phải tự trách bản thân đâu, sau này sẽ không ai dám như vậy l với mẹ nữa bởi vì mẹ là mẹ của Quân Lâm con!Sau đó, Diệp Quân Lâm đưa mẹ đi chỉnh trang lại một lượt.Trẻ ra trông thấy luôn đấy.Có thể chỉ vì bao năm tháng tần tảo vất vả, trên gương mặt ấy đã xuất hiện những vết chân chim, có muốn cũng không xóa đi được nữa.Nhưng Diệp Quân Lâm tin chắc rằng mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.Anh tuyệt đối sẽ không để mẹ mình phải chịu khổ thêm bất kỳ lần nào nữa.“Được rồi, mẹ, mẹ có muốn đi ngắm cảnh ở Việt Nam không?Diệp Quân Lâm hỏi bà.Chí Oánh chỉ lắc đầu: “Mẹ không đi đâu, hiện giò mẹ chính là một kẻ gây họa, đi tới đâu cũng mang đại họa cả.Nhà họ Chí cũng từng suýt chút nữa đã bị sát hại cả nhà”“Thôi được rồi, vậy tạm thời mẹ cứ ở lại Kim Lăng nghỉ ngơi đi.Chờ con và Từ Nhiệm kết hôn lại, chúng ta chuyển đến Thiên Danh ở nhé!”Diệp Quân Lâm không muốn mẹ mình gặp bất kỳ nguy hiểm nào cho nên muốn đưa bà về quân khu Thiên Danh cho an toàn.Nghe thấy quân khu Thiên Danh, lòng Chí Oánh cũng được trấn an không ít.Nếu thật sự phải chuyển đến những biệt thự lớn các loại, thật ra bà rất không thích.Chí Oánh rất thông minh.Đi qua quân khu một vòng, bà hiểu rõ thật ra Quân Hạo nhà bà rất bình thường, trái lại Lý Từ Nhiệm lại là một người có giá trị hơn rất nhiều.Bà chọt hiểu được…vì sao ông bà ngoại của Lý Từ Nhiệm lại khó chịu với bà như vậy rồi.Người nhà Lý Từ Nhiệm căn bản không thích Diệp Quân Lâm.“Con dâu này của mẹ tốt thì tốt thật, nhưng địa vị thân phận lại quá cao, Quân Lâm nhà mình với không tới rồi! Môn đăng bất hộ đối, cuối cùng sẽ dân tới đau thương mà thôi.”Chí Oánh thầm nghĩ.Hôn nhân của bà kỳ thực không phải cũng giống hai con hay sao..
Bà hối hận rồi.
Ban nãy không nên rời khỏi Trường Giang mới phải.
Đã rời khỏi Trường Giang thì xem như cũng đã chọc giận nhà họ Diệp tôi.
Cũng vì bà cả, vì bà mà ảnh hưởng đến cuộc sống và công việc của Lý Từ Nhiệm, còn ảnh hưởng đến cả tình cảm khi trước của Quân Lâm.
Có điều họ hàng của Lý Từ Nhiệm bắt cô phân rõ ranh giới với bà là đúng.
Như vậy mới có thể tránh khỏi sự trả thù của nhà họ Diệp.
Nhìn quang cảnh xung quanh, Chí Oánh vừa tự ti lại vừa sợ hãi.
Mình chết đi rồi thì có lễ sẽ bót được bao nhiêu phiên phức nhỉ? “Me!”
Trong lúc bà nghĩ đến chuyện tự sát thì giọng nói của Diệp Quân Lâm vang lên bên tai.
“Con trai, Từ Nhiệm…”
“Mẹ, con biết cả rồi! Mẹ không cần phải tự trách bản thân đâu, sau này sẽ không ai dám như vậy l với mẹ nữa bởi vì mẹ là mẹ của Quân Lâm con!
Sau đó, Diệp Quân Lâm đưa mẹ đi chỉnh trang lại một lượt.
Trẻ ra trông thấy luôn đấy.
Có thể chỉ vì bao năm tháng tần tảo vất vả, trên gương mặt ấy đã xuất hiện những vết chân chim, có muốn cũng không xóa đi được nữa.
Nhưng Diệp Quân Lâm tin chắc rằng mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.
Anh tuyệt đối sẽ không để mẹ mình phải chịu khổ thêm bất kỳ lần nào nữa.
“Được rồi, mẹ, mẹ có muốn đi ngắm cảnh ở Việt Nam không?
Diệp Quân Lâm hỏi bà.
Chí Oánh chỉ lắc đầu: “Mẹ không đi đâu, hiện giò mẹ chính là một kẻ gây họa, đi tới đâu cũng mang đại họa cả.
Nhà họ Chí cũng từng suýt chút nữa đã bị sát hại cả nhà”
“Thôi được rồi, vậy tạm thời mẹ cứ ở lại Kim Lăng nghỉ ngơi đi.
Chờ con và Từ Nhiệm kết hôn lại, chúng ta chuyển đến Thiên Danh ở nhé!”
Diệp Quân Lâm không muốn mẹ mình gặp bất kỳ nguy hiểm nào cho nên muốn đưa bà về quân khu Thiên Danh cho an toàn.
Nghe thấy quân khu Thiên Danh, lòng Chí Oánh cũng được trấn an không ít.
Nếu thật sự phải chuyển đến những biệt thự lớn các loại, thật ra bà rất không thích.
Chí Oánh rất thông minh.
Đi qua quân khu một vòng, bà hiểu rõ thật ra Quân Hạo nhà bà rất bình thường, trái lại Lý Từ Nhiệm lại là một người có giá trị hơn rất nhiều.
Bà chọt hiểu được…
vì sao ông bà ngoại của Lý Từ Nhiệm lại khó chịu với bà như vậy rồi.
Người nhà Lý Từ Nhiệm căn bản không thích Diệp Quân Lâm.
“Con dâu này của mẹ tốt thì tốt thật, nhưng địa vị thân phận lại quá cao, Quân Lâm nhà mình với không tới rồi! Môn đăng bất hộ đối, cuối cùng sẽ dân tới đau thương mà thôi.”
Chí Oánh thầm nghĩ.
Hôn nhân của bà kỳ thực không phải cũng giống hai con hay sao..
Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… Bà hối hận rồi.Ban nãy không nên rời khỏi Trường Giang mới phải.Đã rời khỏi Trường Giang thì xem như cũng đã chọc giận nhà họ Diệp tôi.Cũng vì bà cả, vì bà mà ảnh hưởng đến cuộc sống và công việc của Lý Từ Nhiệm, còn ảnh hưởng đến cả tình cảm khi trước của Quân Lâm.Có điều họ hàng của Lý Từ Nhiệm bắt cô phân rõ ranh giới với bà là đúng.Như vậy mới có thể tránh khỏi sự trả thù của nhà họ Diệp.Nhìn quang cảnh xung quanh, Chí Oánh vừa tự ti lại vừa sợ hãi.Mình chết đi rồi thì có lễ sẽ bót được bao nhiêu phiên phức nhỉ? “Me!”Trong lúc bà nghĩ đến chuyện tự sát thì giọng nói của Diệp Quân Lâm vang lên bên tai.“Con trai, Từ Nhiệm…”“Mẹ, con biết cả rồi! Mẹ không cần phải tự trách bản thân đâu, sau này sẽ không ai dám như vậy l với mẹ nữa bởi vì mẹ là mẹ của Quân Lâm con!Sau đó, Diệp Quân Lâm đưa mẹ đi chỉnh trang lại một lượt.Trẻ ra trông thấy luôn đấy.Có thể chỉ vì bao năm tháng tần tảo vất vả, trên gương mặt ấy đã xuất hiện những vết chân chim, có muốn cũng không xóa đi được nữa.Nhưng Diệp Quân Lâm tin chắc rằng mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.Anh tuyệt đối sẽ không để mẹ mình phải chịu khổ thêm bất kỳ lần nào nữa.“Được rồi, mẹ, mẹ có muốn đi ngắm cảnh ở Việt Nam không?Diệp Quân Lâm hỏi bà.Chí Oánh chỉ lắc đầu: “Mẹ không đi đâu, hiện giò mẹ chính là một kẻ gây họa, đi tới đâu cũng mang đại họa cả.Nhà họ Chí cũng từng suýt chút nữa đã bị sát hại cả nhà”“Thôi được rồi, vậy tạm thời mẹ cứ ở lại Kim Lăng nghỉ ngơi đi.Chờ con và Từ Nhiệm kết hôn lại, chúng ta chuyển đến Thiên Danh ở nhé!”Diệp Quân Lâm không muốn mẹ mình gặp bất kỳ nguy hiểm nào cho nên muốn đưa bà về quân khu Thiên Danh cho an toàn.Nghe thấy quân khu Thiên Danh, lòng Chí Oánh cũng được trấn an không ít.Nếu thật sự phải chuyển đến những biệt thự lớn các loại, thật ra bà rất không thích.Chí Oánh rất thông minh.Đi qua quân khu một vòng, bà hiểu rõ thật ra Quân Hạo nhà bà rất bình thường, trái lại Lý Từ Nhiệm lại là một người có giá trị hơn rất nhiều.Bà chọt hiểu được…vì sao ông bà ngoại của Lý Từ Nhiệm lại khó chịu với bà như vậy rồi.Người nhà Lý Từ Nhiệm căn bản không thích Diệp Quân Lâm.“Con dâu này của mẹ tốt thì tốt thật, nhưng địa vị thân phận lại quá cao, Quân Lâm nhà mình với không tới rồi! Môn đăng bất hộ đối, cuối cùng sẽ dân tới đau thương mà thôi.”Chí Oánh thầm nghĩ.Hôn nhân của bà kỳ thực không phải cũng giống hai con hay sao..