"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.
Chương 1651
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Ông ta đang thăm dò sức mạnh của Diệp Chấn Hà, Diệp Chấn Hà không di chuyển, để mặc luồng khí thế mạnh bạo kia áp sát tới. “Rất tốt, đáng để tôi ra tay!” Giọng của Âu Dương Đạo Vĩ lạnh băng, còn kèm theo nụ cười âm trầm nói với Diệp Chấn Hà: “Nhà họ Diệp các ông sinh được đứa cháu tốt đấy, gây náo loạn cả giới võ đạo!” “Ông nói cháu trai lớn của tôi Diệp Phàm sao?” “Chính là hắn!”, Âu Dương Đạo Vĩ gằn giọng, ông ta vô cùng căm hận Diêp Phàm. “Ha ha ha…”, Diệp Chấn Hà cười lớn: “Tôi cho rằng đứa cháu này của tôi làm rất tốt đấy chứ, chính là kiểu không sợ trời không sợ đất của nhà họ Diệp tôi!” “Không sai, hắn làm rất tốt, nhưng hôm nay nhà họ Diệp các ông sẽ phải trả giá cho hành động xuất sắc đó, ấy chính là bị diệt tộc!” Âu Dương Đạo Vĩ hét lớn, trông rất đáng sợ, vừa dứt lời liền thấy ông ta di chuyển, chạy như bay về phía hai người Diệp Chấn Hà. “Người anh em, nhiều năm rồi chúng ta mới lại liên hợp đánh địch, thật là hoài niệm mà!” Khí thế cường đại bộc phát ra toàn thân Diệp Chấn Hà, Diệp Hiền cười sảng khoái: “Đây là lần đầu tiên chúng ta đối đầu với bán bộ tông sư, vậy thì cùng chiến một trận thôi!” “Giết!” Diệp Chấn Hà thét lên, giống như con sư tử già đang nổi giận, hai người họ nhìn nhau một cái, rồi bước chân đồng thời xoay chuyển, xông lên phía Âu Dương Đạo Vĩ đang lao tới. “Hai đánh một, không phải bán bộ tông sư, cho hai người liên hợp để xem có thể làm nên trò trống gì?” Âu Dương Đạo Vĩ cười lớn, trong tiếng cười chất chứa đầy sự giễu cợt, ông ta nhìn khí tức mà hai người bộc phát ra để phán đoán họ vẫn chưa phải bán bộ tông sư. Khoảng cách giữa ba người càng lúc càng gần, cuối cùng đã lao vào nhau. Rầm rầm rầm! Ba người hỗn chiến, Âu Dương Đạo Vĩ lấy một chọi hai, khí thế hùng hồn, nhưng Diệp Chấn Hà và Diệp Hiền cũng không thua kém, không ngờ lần giao đấu vừa rồi là ngang tài ngang sức. Sắc mặt Âu Dương Đạo Vĩ không thay đổi, lên tiếng châm chọc: “Xem hai người có thể đánh ra được mấy chiêu?” Cuộc chiến khốc liệt khiến trong sân nhà rộng lớn tanh nồng mùi máu, cùng lúc này, Diệp Thánh lái chiếc Ferrari đi vào đường vành đai của thủ đô, cách nhà họ Diệp đã rất gần rồi… …. Bên khác, Diệp Phàm được đưa về bệnh viện Nhân Ái số một, Hàn Tử Di vội vã chạy tới. “Anh rể, anh có…, ối, anh bị thương rồi…”, Hàn Tử Di còn chưa nói xong đã thấy vết thương trên cánh tay của Diệp Phàm.
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Ông ta đang thăm dò sức mạnh của Diệp Chấn Hà, Diệp Chấn Hà không di chuyển, để mặc luồng khí thế mạnh bạo kia áp sát tới. “Rất tốt, đáng để tôi ra tay!” Giọng của Âu Dương Đạo Vĩ lạnh băng, còn kèm theo nụ cười âm trầm nói với Diệp Chấn Hà: “Nhà họ Diệp các ông sinh được đứa cháu tốt đấy, gây náo loạn cả giới võ đạo!” “Ông nói cháu trai lớn của tôi Diệp Phàm sao?” “Chính là hắn!”, Âu Dương Đạo Vĩ gằn giọng, ông ta vô cùng căm hận Diêp Phàm. “Ha ha ha…”, Diệp Chấn Hà cười lớn: “Tôi cho rằng đứa cháu này của tôi làm rất tốt đấy chứ, chính là kiểu không sợ trời không sợ đất của nhà họ Diệp tôi!” “Không sai, hắn làm rất tốt, nhưng hôm nay nhà họ Diệp các ông sẽ phải trả giá cho hành động xuất sắc đó, ấy chính là bị diệt tộc!” Âu Dương Đạo Vĩ hét lớn, trông rất đáng sợ, vừa dứt lời liền thấy ông ta di chuyển, chạy như bay về phía hai người Diệp Chấn Hà. “Người anh em, nhiều năm rồi chúng ta mới lại liên hợp đánh địch, thật là hoài niệm mà!” Khí thế cường đại bộc phát ra toàn thân Diệp Chấn Hà, Diệp Hiền cười sảng khoái: “Đây là lần đầu tiên chúng ta đối đầu với bán bộ tông sư, vậy thì cùng chiến một trận thôi!” “Giết!” Diệp Chấn Hà thét lên, giống như con sư tử già đang nổi giận, hai người họ nhìn nhau một cái, rồi bước chân đồng thời xoay chuyển, xông lên phía Âu Dương Đạo Vĩ đang lao tới. “Hai đánh một, không phải bán bộ tông sư, cho hai người liên hợp để xem có thể làm nên trò trống gì?” Âu Dương Đạo Vĩ cười lớn, trong tiếng cười chất chứa đầy sự giễu cợt, ông ta nhìn khí tức mà hai người bộc phát ra để phán đoán họ vẫn chưa phải bán bộ tông sư. Khoảng cách giữa ba người càng lúc càng gần, cuối cùng đã lao vào nhau. Rầm rầm rầm! Ba người hỗn chiến, Âu Dương Đạo Vĩ lấy một chọi hai, khí thế hùng hồn, nhưng Diệp Chấn Hà và Diệp Hiền cũng không thua kém, không ngờ lần giao đấu vừa rồi là ngang tài ngang sức. Sắc mặt Âu Dương Đạo Vĩ không thay đổi, lên tiếng châm chọc: “Xem hai người có thể đánh ra được mấy chiêu?” Cuộc chiến khốc liệt khiến trong sân nhà rộng lớn tanh nồng mùi máu, cùng lúc này, Diệp Thánh lái chiếc Ferrari đi vào đường vành đai của thủ đô, cách nhà họ Diệp đã rất gần rồi… …. Bên khác, Diệp Phàm được đưa về bệnh viện Nhân Ái số một, Hàn Tử Di vội vã chạy tới. “Anh rể, anh có…, ối, anh bị thương rồi…”, Hàn Tử Di còn chưa nói xong đã thấy vết thương trên cánh tay của Diệp Phàm.
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Ông ta đang thăm dò sức mạnh của Diệp Chấn Hà, Diệp Chấn Hà không di chuyển, để mặc luồng khí thế mạnh bạo kia áp sát tới. “Rất tốt, đáng để tôi ra tay!” Giọng của Âu Dương Đạo Vĩ lạnh băng, còn kèm theo nụ cười âm trầm nói với Diệp Chấn Hà: “Nhà họ Diệp các ông sinh được đứa cháu tốt đấy, gây náo loạn cả giới võ đạo!” “Ông nói cháu trai lớn của tôi Diệp Phàm sao?” “Chính là hắn!”, Âu Dương Đạo Vĩ gằn giọng, ông ta vô cùng căm hận Diêp Phàm. “Ha ha ha…”, Diệp Chấn Hà cười lớn: “Tôi cho rằng đứa cháu này của tôi làm rất tốt đấy chứ, chính là kiểu không sợ trời không sợ đất của nhà họ Diệp tôi!” “Không sai, hắn làm rất tốt, nhưng hôm nay nhà họ Diệp các ông sẽ phải trả giá cho hành động xuất sắc đó, ấy chính là bị diệt tộc!” Âu Dương Đạo Vĩ hét lớn, trông rất đáng sợ, vừa dứt lời liền thấy ông ta di chuyển, chạy như bay về phía hai người Diệp Chấn Hà. “Người anh em, nhiều năm rồi chúng ta mới lại liên hợp đánh địch, thật là hoài niệm mà!” Khí thế cường đại bộc phát ra toàn thân Diệp Chấn Hà, Diệp Hiền cười sảng khoái: “Đây là lần đầu tiên chúng ta đối đầu với bán bộ tông sư, vậy thì cùng chiến một trận thôi!” “Giết!” Diệp Chấn Hà thét lên, giống như con sư tử già đang nổi giận, hai người họ nhìn nhau một cái, rồi bước chân đồng thời xoay chuyển, xông lên phía Âu Dương Đạo Vĩ đang lao tới. “Hai đánh một, không phải bán bộ tông sư, cho hai người liên hợp để xem có thể làm nên trò trống gì?” Âu Dương Đạo Vĩ cười lớn, trong tiếng cười chất chứa đầy sự giễu cợt, ông ta nhìn khí tức mà hai người bộc phát ra để phán đoán họ vẫn chưa phải bán bộ tông sư. Khoảng cách giữa ba người càng lúc càng gần, cuối cùng đã lao vào nhau. Rầm rầm rầm! Ba người hỗn chiến, Âu Dương Đạo Vĩ lấy một chọi hai, khí thế hùng hồn, nhưng Diệp Chấn Hà và Diệp Hiền cũng không thua kém, không ngờ lần giao đấu vừa rồi là ngang tài ngang sức. Sắc mặt Âu Dương Đạo Vĩ không thay đổi, lên tiếng châm chọc: “Xem hai người có thể đánh ra được mấy chiêu?” Cuộc chiến khốc liệt khiến trong sân nhà rộng lớn tanh nồng mùi máu, cùng lúc này, Diệp Thánh lái chiếc Ferrari đi vào đường vành đai của thủ đô, cách nhà họ Diệp đã rất gần rồi… …. Bên khác, Diệp Phàm được đưa về bệnh viện Nhân Ái số một, Hàn Tử Di vội vã chạy tới. “Anh rể, anh có…, ối, anh bị thương rồi…”, Hàn Tử Di còn chưa nói xong đã thấy vết thương trên cánh tay của Diệp Phàm.