Hoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử…

Chương 1193: 1193: Chương 1194

Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Giọng điệu của ông Vân lập tức thay đổi: “Sao? Lẽ nào thất bại? Diệp Trung Lâm ông đường đường là hoàng tộc ở Sa Pa lại không thể làm gì được một đứa con hoang? Thật sự làm tôi quá thất vọng, làm cho nhà họ Diệp quá thất vọng! Đám vô dụng mấy người có tác dụng gì chứ? Ngày nào cũng làm nhà họ Diệp mất mặt!”Nghe lời dạy dỗ của ông Vân, Diệp Trung Lâm cũng cực kỳ khó chịu.Con mẹ nó đó là chiến thần Côn Luân đấy!Tôi có mấy cái đầu mà giết được cậu ta chứ?“Sao? Ông không phục?”“Không phục thì có ích gì? Ngay cả một đứa con hoang cũng giết không xong! Mấy người là một đám vô dụng!”Ông Vân tưc giận nói.“Hừ, tôi không giết được cậu ta là có lý do, không có nghĩa là nhà họ Diệp ở Sa Pa chúng tôi kém cỏi! Không phải là vô dụng trong miệng ông!”Diệp Trung Lâm cũng tức giận nói.Ông Vân cười: “Được, vậy ông nói xem lý do gì?”“Việc này không liên quan đến tôi, tôi không muốn ra tay giải quyết, được rồi chứ?”Cho nên Diệp Trung Lâm ấy vậy mà muốn nhìn xem cảnh tượng Diệp Quân Lâm đại náo nhà họ Diệp ở kinh thành.“Sao? Đứa con hoang kia đã nói thế thật ư?”Ông Vân nghe thế, tức giận vô cùng.Ngay sau đó, lão nói tiếp: “Diệp Trung Lâm ông ấy vậy mà truyền-lời cho một đứa con hoang?Ông làm mất hết mặt mũi một chí thứ của nhà họ Diệp, ông thật sự không bằng một con chó giữ nhà của-họ Diệp!”“Vậy ông cứ nói khoác đi! Tôi thật sự muốn nhìn thử xem ông sẽ giết anh ta như thế nào!Bị ông Vân nhục mạ như vậy, Diệp Trung Lâm càng không muốn nói cho lão ta biết việc của Diệp Quân Lâm “Diệp Trung Lâm đồ vô dụng như ông cứ chờ xem! Chờ tôi báo cáo với cậu chủ và gia chủ, tuyệt đối sẽ đuổi cổ nhà họ Diệp ở Sa Pa ra khỏi chỉ thứ nhà họ Diệp”Ông Vân tức giận cúp điện thoại.“Đúng là quá khinh thường người khác: Diệp Trung Lâm nghẹn cơn tức trong bụng, ném điện thoại thật mạnh xuống đất.Diệp Trung Lâm nhìn về phía xa xa, thản nhiên nói: “Sao lại mơ hồ cảm thấy… cậu ta có thể tiêu diệt nhà họ Diệp ở kinh thành nhỉ?”.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giọng điệu của ông Vân lập tức thay đổi: “Sao? Lẽ nào thất bại? Diệp Trung Lâm ông đường đường là hoàng tộc ở Sa Pa lại không thể làm gì được một đứa con hoang? Thật sự làm tôi quá thất vọng, làm cho nhà họ Diệp quá thất vọng! Đám vô dụng mấy người có tác dụng gì chứ? Ngày nào cũng làm nhà họ Diệp mất mặt!”

Nghe lời dạy dỗ của ông Vân, Diệp Trung Lâm cũng cực kỳ khó chịu.

Con mẹ nó đó là chiến thần Côn Luân đấy!

Tôi có mấy cái đầu mà giết được cậu ta chứ?

“Sao? Ông không phục?”

“Không phục thì có ích gì? Ngay cả một đứa con hoang cũng giết không xong! Mấy người là một đám vô dụng!”

Ông Vân tưc giận nói.

“Hừ, tôi không giết được cậu ta là có lý do, không có nghĩa là nhà họ Diệp ở Sa Pa chúng tôi kém cỏi! Không phải là vô dụng trong miệng ông!”

Diệp Trung Lâm cũng tức giận nói.

Ông Vân cười: “Được, vậy ông nói xem lý do gì?”

“Việc này không liên quan đến tôi, tôi không muốn ra tay giải quyết, được rồi chứ?”

Image removed.

Cho nên Diệp Trung Lâm ấy vậy mà muốn nhìn xem cảnh tượng Diệp Quân Lâm đại náo nhà họ Diệp ở kinh thành.

“Sao? Đứa con hoang kia đã nói thế thật ư?”

Ông Vân nghe thế, tức giận vô cùng.

Ngay sau đó, lão nói tiếp: “Diệp Trung Lâm ông ấy vậy mà truyền-lời cho một đứa con hoang?

Ông làm mất hết mặt mũi một chí thứ của nhà họ Diệp, ông thật sự không bằng một con chó giữ nhà của-họ Diệp!”

“Vậy ông cứ nói khoác đi! Tôi thật sự muốn nhìn thử xem ông sẽ giết anh ta như thế nào!

Bị ông Vân nhục mạ như vậy, Diệp Trung Lâm càng không muốn nói cho lão ta biết việc của Diệp Quân Lâm “Diệp Trung Lâm đồ vô dụng như ông cứ chờ xem! Chờ tôi báo cáo với cậu chủ và gia chủ, tuyệt đối sẽ đuổi cổ nhà họ Diệp ở Sa Pa ra khỏi chỉ thứ nhà họ Diệp”

Ông Vân tức giận cúp điện thoại.

“Đúng là quá khinh thường người khác: Diệp Trung Lâm nghẹn cơn tức trong bụng, ném điện thoại thật mạnh xuống đất.

Diệp Trung Lâm nhìn về phía xa xa, thản nhiên nói: “Sao lại mơ hồ cảm thấy… cậu ta có thể tiêu diệt nhà họ Diệp ở kinh thành nhỉ?”.

Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Giọng điệu của ông Vân lập tức thay đổi: “Sao? Lẽ nào thất bại? Diệp Trung Lâm ông đường đường là hoàng tộc ở Sa Pa lại không thể làm gì được một đứa con hoang? Thật sự làm tôi quá thất vọng, làm cho nhà họ Diệp quá thất vọng! Đám vô dụng mấy người có tác dụng gì chứ? Ngày nào cũng làm nhà họ Diệp mất mặt!”Nghe lời dạy dỗ của ông Vân, Diệp Trung Lâm cũng cực kỳ khó chịu.Con mẹ nó đó là chiến thần Côn Luân đấy!Tôi có mấy cái đầu mà giết được cậu ta chứ?“Sao? Ông không phục?”“Không phục thì có ích gì? Ngay cả một đứa con hoang cũng giết không xong! Mấy người là một đám vô dụng!”Ông Vân tưc giận nói.“Hừ, tôi không giết được cậu ta là có lý do, không có nghĩa là nhà họ Diệp ở Sa Pa chúng tôi kém cỏi! Không phải là vô dụng trong miệng ông!”Diệp Trung Lâm cũng tức giận nói.Ông Vân cười: “Được, vậy ông nói xem lý do gì?”“Việc này không liên quan đến tôi, tôi không muốn ra tay giải quyết, được rồi chứ?”Cho nên Diệp Trung Lâm ấy vậy mà muốn nhìn xem cảnh tượng Diệp Quân Lâm đại náo nhà họ Diệp ở kinh thành.“Sao? Đứa con hoang kia đã nói thế thật ư?”Ông Vân nghe thế, tức giận vô cùng.Ngay sau đó, lão nói tiếp: “Diệp Trung Lâm ông ấy vậy mà truyền-lời cho một đứa con hoang?Ông làm mất hết mặt mũi một chí thứ của nhà họ Diệp, ông thật sự không bằng một con chó giữ nhà của-họ Diệp!”“Vậy ông cứ nói khoác đi! Tôi thật sự muốn nhìn thử xem ông sẽ giết anh ta như thế nào!Bị ông Vân nhục mạ như vậy, Diệp Trung Lâm càng không muốn nói cho lão ta biết việc của Diệp Quân Lâm “Diệp Trung Lâm đồ vô dụng như ông cứ chờ xem! Chờ tôi báo cáo với cậu chủ và gia chủ, tuyệt đối sẽ đuổi cổ nhà họ Diệp ở Sa Pa ra khỏi chỉ thứ nhà họ Diệp”Ông Vân tức giận cúp điện thoại.“Đúng là quá khinh thường người khác: Diệp Trung Lâm nghẹn cơn tức trong bụng, ném điện thoại thật mạnh xuống đất.Diệp Trung Lâm nhìn về phía xa xa, thản nhiên nói: “Sao lại mơ hồ cảm thấy… cậu ta có thể tiêu diệt nhà họ Diệp ở kinh thành nhỉ?”.

Chương 1193: 1193: Chương 1194