Hoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử…
Chương 1197: 1197: Chương 1198
Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… “Diệp Minh Thiên không phải… là ba của Diệp Quân Lâm sao?”Lý Từ Nhiệm bỗng nhiên nghĩ đến đây, cô giật mình toát mồ hôi lạnh.Đấu thầu với nhà họ Diệp á? Làm sao có thể được? Ban đầu, cô cũng muốn từ bỏ cả rồi.Làm sao có thể cạnh tranh lại được chứ? Huống chỉ đối phương còn chạy tới cướp lấy nữa.Lúc này, thư ký của Phùng Ngọc Hân chạy đến nói với cô ta vài câu.Sắc mặt của Phùng Ngọc Hân khá khó coi, cô ta nói: “Chiêu nay, người phụ trách của tập đoàn Minh Thiên sẽ đến đây, đến lúc đó cậu tiếp đãi họ một chút nhé, đoán chừng là họ đến là vì việc của dự án này đấy”“Được Lý Từ Nhiệm hít thở sâu vài cái.Dù là tập đoàn của Diệp Minh Thiên thì như thế nào chứ? Dù nhà họ Diệp lớn mạnh thì làm sao? Dự án này là do cô lấy trước.Tập đoàn Minh Thiên tới cướp lấy, chuyện này không thể được.Lúc ăn cơm trưa, Diệp Quân Lâm cẩn thận quan sát Lý Từ Nhiệm, anh hỏi: “Em làm sao thế?Sắc mặt khó coi lắm”“Không có gì, tại chuyện công việc nên đau đầu thôi.”Lý Từ Nhiệm vẫn chưa nói cho Diệp Quân Lâm biết chuyện của tập đoàn Minh Thiên.Cô sợ Diệp Quân Lâm biết được Diệp Minh Thiên, sẽ gây ra rắc rối không cần thiết.Vẫn là không nói thì tốt hơn.Suy cho cùng là lấy trứng chọi đá.Vào buổi chiều, có vài chiếc xe hơi màu đen đến.Người của tập đoàn Minh Thiên đến rồi.Lý Từ Nhiệm đặc biệt ra tiếp đón.Người đi đầu là một người phụ nữ và hai người đàn ông, cùng với vài người trợ lý phía sau, khí thế bừng bừng.“Lý Từ Nhiệm à? Quả nhiên là cô!”Người phụ nữ đi đầu bỗng nhiên cười nói.“Cô là…Bởi vì đối phương đeo kính râm, nên Lý Từ Nhiệm không hề nhận ra.Sau khi người phụ nữ bỏ kính xuống, khắp người Lý Từ Nhiệm run lên, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ: “Là…là cô…”“Còn nhớ tôi hả? Tôi còn nghĩ rằng cô đã quên tôi rồi đó.”Người phụ nữ mim cười quyến rũ.“Cô…Bây giờ cô cấp cao của tập đoàn Minh Thiên sao?”Lý Từ Nhiệm hỏi cô ta.“Nhờ phúc của cô, sau khi bị mấy người đuổi cổ ra Giang Bắc, tôi đã sống rất tốt đó! Hiện tại giữ chức phó tổng giám đốc của tập đoàn Minh Thiên Người phụ nữ cười đáp..
“Diệp Minh Thiên không phải… là ba của Diệp Quân Lâm sao?”
Lý Từ Nhiệm bỗng nhiên nghĩ đến đây, cô giật mình toát mồ hôi lạnh.
Đấu thầu với nhà họ Diệp á? Làm sao có thể được? Ban đầu, cô cũng muốn từ bỏ cả rồi.
Làm sao có thể cạnh tranh lại được chứ? Huống chỉ đối phương còn chạy tới cướp lấy nữa.
Lúc này, thư ký của Phùng Ngọc Hân chạy đến nói với cô ta vài câu.
Sắc mặt của Phùng Ngọc Hân khá khó coi, cô ta nói: “Chiêu nay, người phụ trách của tập đoàn Minh Thiên sẽ đến đây, đến lúc đó cậu tiếp đãi họ một chút nhé, đoán chừng là họ đến là vì việc của dự án này đấy”
“Được Lý Từ Nhiệm hít thở sâu vài cái.
Dù là tập đoàn của Diệp Minh Thiên thì như thế nào chứ? Dù nhà họ Diệp lớn mạnh thì làm sao? Dự án này là do cô lấy trước.
Tập đoàn Minh Thiên tới cướp lấy, chuyện này không thể được.
Lúc ăn cơm trưa, Diệp Quân Lâm cẩn thận quan sát Lý Từ Nhiệm, anh hỏi: “Em làm sao thế?
Sắc mặt khó coi lắm”
“Không có gì, tại chuyện công việc nên đau đầu thôi.”
Lý Từ Nhiệm vẫn chưa nói cho Diệp Quân Lâm biết chuyện của tập đoàn Minh Thiên.
Cô sợ Diệp Quân Lâm biết được Diệp Minh Thiên, sẽ gây ra rắc rối không cần thiết.
Vẫn là không nói thì tốt hơn.
Suy cho cùng là lấy trứng chọi đá.
Vào buổi chiều, có vài chiếc xe hơi màu đen đến.
Người của tập đoàn Minh Thiên đến rồi.
Lý Từ Nhiệm đặc biệt ra tiếp đón.
Người đi đầu là một người phụ nữ và hai người đàn ông, cùng với vài người trợ lý phía sau, khí thế bừng bừng.
“Lý Từ Nhiệm à? Quả nhiên là cô!”
Người phụ nữ đi đầu bỗng nhiên cười nói.
“Cô là…
Bởi vì đối phương đeo kính râm, nên Lý Từ Nhiệm không hề nhận ra.
Sau khi người phụ nữ bỏ kính xuống, khắp người Lý Từ Nhiệm run lên, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ: “Là…
là cô…”
“Còn nhớ tôi hả? Tôi còn nghĩ rằng cô đã quên tôi rồi đó.”
Người phụ nữ mim cười quyến rũ.
“Cô…
Bây giờ cô cấp cao của tập đoàn Minh Thiên sao?”
Lý Từ Nhiệm hỏi cô ta.
“Nhờ phúc của cô, sau khi bị mấy người đuổi cổ ra Giang Bắc, tôi đã sống rất tốt đó! Hiện tại giữ chức phó tổng giám đốc của tập đoàn Minh Thiên Người phụ nữ cười đáp..
Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… “Diệp Minh Thiên không phải… là ba của Diệp Quân Lâm sao?”Lý Từ Nhiệm bỗng nhiên nghĩ đến đây, cô giật mình toát mồ hôi lạnh.Đấu thầu với nhà họ Diệp á? Làm sao có thể được? Ban đầu, cô cũng muốn từ bỏ cả rồi.Làm sao có thể cạnh tranh lại được chứ? Huống chỉ đối phương còn chạy tới cướp lấy nữa.Lúc này, thư ký của Phùng Ngọc Hân chạy đến nói với cô ta vài câu.Sắc mặt của Phùng Ngọc Hân khá khó coi, cô ta nói: “Chiêu nay, người phụ trách của tập đoàn Minh Thiên sẽ đến đây, đến lúc đó cậu tiếp đãi họ một chút nhé, đoán chừng là họ đến là vì việc của dự án này đấy”“Được Lý Từ Nhiệm hít thở sâu vài cái.Dù là tập đoàn của Diệp Minh Thiên thì như thế nào chứ? Dù nhà họ Diệp lớn mạnh thì làm sao? Dự án này là do cô lấy trước.Tập đoàn Minh Thiên tới cướp lấy, chuyện này không thể được.Lúc ăn cơm trưa, Diệp Quân Lâm cẩn thận quan sát Lý Từ Nhiệm, anh hỏi: “Em làm sao thế?Sắc mặt khó coi lắm”“Không có gì, tại chuyện công việc nên đau đầu thôi.”Lý Từ Nhiệm vẫn chưa nói cho Diệp Quân Lâm biết chuyện của tập đoàn Minh Thiên.Cô sợ Diệp Quân Lâm biết được Diệp Minh Thiên, sẽ gây ra rắc rối không cần thiết.Vẫn là không nói thì tốt hơn.Suy cho cùng là lấy trứng chọi đá.Vào buổi chiều, có vài chiếc xe hơi màu đen đến.Người của tập đoàn Minh Thiên đến rồi.Lý Từ Nhiệm đặc biệt ra tiếp đón.Người đi đầu là một người phụ nữ và hai người đàn ông, cùng với vài người trợ lý phía sau, khí thế bừng bừng.“Lý Từ Nhiệm à? Quả nhiên là cô!”Người phụ nữ đi đầu bỗng nhiên cười nói.“Cô là…Bởi vì đối phương đeo kính râm, nên Lý Từ Nhiệm không hề nhận ra.Sau khi người phụ nữ bỏ kính xuống, khắp người Lý Từ Nhiệm run lên, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ: “Là…là cô…”“Còn nhớ tôi hả? Tôi còn nghĩ rằng cô đã quên tôi rồi đó.”Người phụ nữ mim cười quyến rũ.“Cô…Bây giờ cô cấp cao của tập đoàn Minh Thiên sao?”Lý Từ Nhiệm hỏi cô ta.“Nhờ phúc của cô, sau khi bị mấy người đuổi cổ ra Giang Bắc, tôi đã sống rất tốt đó! Hiện tại giữ chức phó tổng giám đốc của tập đoàn Minh Thiên Người phụ nữ cười đáp..