Hoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử…
Chương 1214: 1214: Chương 1215
Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… “Cô còn nhớ rõ đánh cược ngày hôm qua không?”Nghe vậy, sắc mặt của Quan Liễu Yên lập tức.thay đổi, nhưng cô ta căn răng không chịu thừa nhận: “Đánh cược sao? Là đánh cược nào vậy?Tại sao tôi lại không biết?”“Hơn nữa anh có tư cách đánh cược với tôi sao?”“Hôm qua lúc chạng vạng tối ở đây, chính miệng cô đã nói, nếu như hôm nay tôi còn sống, cô sẽ dập đầu mười cái trước mặt tôi.”Diệp Quân Lâm nhấn mạnh từng chữ một.“Không có khả năng! Không có chuyện này!Làm sao tôi có thể đồng ý một màn đánh cược.nhảm nhí như vậy cơ chứ?”Quan Liễu Yên vẫn là chết cũng không chịu thừa nhận.“Tránh ra, để cho tôi đi!”Quan Liễu Yên muốn đẩy Diệp Quân Lâm ra.“Cô dập đầu đi, thì tôi mới có thể thả cô đi được!”Giọng nói của Diệp Quân Lâm lạnh lùng.Sắc mặt của Quan Liễu Yên rất khó xử.Vụ cá cược này đương nhiên là cô ta vẫn nhớ Kĩ.Chỉ là dập đầu mười cái trước mặt thăng con hoang Diệp Quân Lâm này sao?Chuyện này làm sao có thể được!Điều đó sẽ trở thành sự sỉ nhục cả đời của cô ta mất!Gô ta chính là phó tổng giám đốc của tập đoàn Minh Thiên mài!Là một nhân vật dưới trướng của nhà họ Diệp ở kinh thành!Dựa theo những điều của giới thượng lưu, thì cô ta chỉ cần có một chút liên quan đến nhà họ Diệp, thì đòng máu của cô ta cũng trở nên cao quý.Vậy mà phải quỳ xuống dập đầu với tên con hoang có dòng máu thấp hèn này sao?Đây chính là điều khiến cô ta phải mất mặt!Cho nên cô ta thà chết cũng không chịu thừa nhận!“Anh luôn miệng nói là đánh cược, như vậy anh có chứng cứ sao?”Quan Liễu Yên hỏi.Cô ta đây chính là muốn cắn chết điểm này.Hôm qua chỉ có hai người là cô ta và Diệp Quân Lâm, cho nên chäc hẳn là không có chứng cứ.Diệp Quân Lâm đột nhiên cười.“Chứng cứ sao? Tội có đấy!”.
“Cô còn nhớ rõ đánh cược ngày hôm qua không?”
Nghe vậy, sắc mặt của Quan Liễu Yên lập tức.
thay đổi, nhưng cô ta căn răng không chịu thừa nhận: “Đánh cược sao? Là đánh cược nào vậy?
Tại sao tôi lại không biết?”
“Hơn nữa anh có tư cách đánh cược với tôi sao?”
“Hôm qua lúc chạng vạng tối ở đây, chính miệng cô đã nói, nếu như hôm nay tôi còn sống, cô sẽ dập đầu mười cái trước mặt tôi.”
Diệp Quân Lâm nhấn mạnh từng chữ một.
“Không có khả năng! Không có chuyện này!
Làm sao tôi có thể đồng ý một màn đánh cược.
nhảm nhí như vậy cơ chứ?”
Quan Liễu Yên vẫn là chết cũng không chịu thừa nhận.
“Tránh ra, để cho tôi đi!”
Quan Liễu Yên muốn đẩy Diệp Quân Lâm ra.
“Cô dập đầu đi, thì tôi mới có thể thả cô đi được!”
Giọng nói của Diệp Quân Lâm lạnh lùng.
Sắc mặt của Quan Liễu Yên rất khó xử.
Vụ cá cược này đương nhiên là cô ta vẫn nhớ Kĩ.
Chỉ là dập đầu mười cái trước mặt thăng con hoang Diệp Quân Lâm này sao?
Chuyện này làm sao có thể được!
Điều đó sẽ trở thành sự sỉ nhục cả đời của cô ta mất!
Gô ta chính là phó tổng giám đốc của tập đoàn Minh Thiên mài!
Là một nhân vật dưới trướng của nhà họ Diệp ở kinh thành!
Dựa theo những điều của giới thượng lưu, thì cô ta chỉ cần có một chút liên quan đến nhà họ Diệp, thì đòng máu của cô ta cũng trở nên cao quý.
Vậy mà phải quỳ xuống dập đầu với tên con hoang có dòng máu thấp hèn này sao?
Đây chính là điều khiến cô ta phải mất mặt!
Cho nên cô ta thà chết cũng không chịu thừa nhận!
“Anh luôn miệng nói là đánh cược, như vậy anh có chứng cứ sao?”
Quan Liễu Yên hỏi.
Cô ta đây chính là muốn cắn chết điểm này.
Hôm qua chỉ có hai người là cô ta và Diệp Quân Lâm, cho nên chäc hẳn là không có chứng cứ.
Diệp Quân Lâm đột nhiên cười.
“Chứng cứ sao? Tội có đấy!”.
Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… “Cô còn nhớ rõ đánh cược ngày hôm qua không?”Nghe vậy, sắc mặt của Quan Liễu Yên lập tức.thay đổi, nhưng cô ta căn răng không chịu thừa nhận: “Đánh cược sao? Là đánh cược nào vậy?Tại sao tôi lại không biết?”“Hơn nữa anh có tư cách đánh cược với tôi sao?”“Hôm qua lúc chạng vạng tối ở đây, chính miệng cô đã nói, nếu như hôm nay tôi còn sống, cô sẽ dập đầu mười cái trước mặt tôi.”Diệp Quân Lâm nhấn mạnh từng chữ một.“Không có khả năng! Không có chuyện này!Làm sao tôi có thể đồng ý một màn đánh cược.nhảm nhí như vậy cơ chứ?”Quan Liễu Yên vẫn là chết cũng không chịu thừa nhận.“Tránh ra, để cho tôi đi!”Quan Liễu Yên muốn đẩy Diệp Quân Lâm ra.“Cô dập đầu đi, thì tôi mới có thể thả cô đi được!”Giọng nói của Diệp Quân Lâm lạnh lùng.Sắc mặt của Quan Liễu Yên rất khó xử.Vụ cá cược này đương nhiên là cô ta vẫn nhớ Kĩ.Chỉ là dập đầu mười cái trước mặt thăng con hoang Diệp Quân Lâm này sao?Chuyện này làm sao có thể được!Điều đó sẽ trở thành sự sỉ nhục cả đời của cô ta mất!Gô ta chính là phó tổng giám đốc của tập đoàn Minh Thiên mài!Là một nhân vật dưới trướng của nhà họ Diệp ở kinh thành!Dựa theo những điều của giới thượng lưu, thì cô ta chỉ cần có một chút liên quan đến nhà họ Diệp, thì đòng máu của cô ta cũng trở nên cao quý.Vậy mà phải quỳ xuống dập đầu với tên con hoang có dòng máu thấp hèn này sao?Đây chính là điều khiến cô ta phải mất mặt!Cho nên cô ta thà chết cũng không chịu thừa nhận!“Anh luôn miệng nói là đánh cược, như vậy anh có chứng cứ sao?”Quan Liễu Yên hỏi.Cô ta đây chính là muốn cắn chết điểm này.Hôm qua chỉ có hai người là cô ta và Diệp Quân Lâm, cho nên chäc hẳn là không có chứng cứ.Diệp Quân Lâm đột nhiên cười.“Chứng cứ sao? Tội có đấy!”.