Hoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử…
Chương 1291: 1291: Chương 1292
Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói: “Không chịu cút đi thì tôi sẽ ném các cô ra ngoài!”“Được, tôi đã sớm nhìn khó chịu hai người đàn bà điên này rồi!”Đông Phương ồm ồm nói.Ngay cả Phùng Ngọc Hân đều có loại xung động muốn ném ngay hai người này ra ngoài.Chớ đừng nói chỉ là nhóm người nóng tính bưu hãn như Tây Phương.Tính khí bọn họ vốn dĩ đã nóng nảy rồi.“Các người dám?”“Thách các người dám đụng vào một đầu ngón tay của chúng tôi đấy?”Hai người Hà Vũ Trúc nói.“Quả nhiên đàn ông Lạc Việt đều là một đám người thô lỗ, tên nào cũng giống như người cổ đại man rợ, không có chút lễ nghi phép nào! Ngay cả lễ nghỉ tối thiểu cũng không có!”“Đề nghị các người học một chút văn minh của đàn ông nước ngoài, ai người ta cũng là quý ông lịch lãm, tuyệt đối sẽ không giống như các người! Giống người cổ đại man rợ! Đáng ghét!”Hai người nhìn về phía mấy người Đông Phương nói.Nhiều năm sinh hoạt ở nước ngoài, các cô đã thấm nhuần văn hóa bên đỏ khiến các cô cảm thấy mình sang hơn người Lạc Việt, lộ ra sự cao ngạo từ trong xương.Đối với tất cả mọi thứ ở Lạc Việt, các cô đều xem thường.Bất kỳ đồ vật nào cũng đều phải so sánh một phen.Nhất là con người.Các cô sẽ cho răng người nước ngoài cao quý sang trọng hơn.Dưới tình huống này, loại thành kiến này sẽ tăng lên rất nhiều.“Nhìn đám người này, tôi còn tưởng tôi đang không phải ở nước mình, mà là xã hội nguyên thủy chứ? Đều là một đám người man rợt”Diệp Quân Lâm ánh mắt run lên: “Ném bọn họ ra ngoài!”Nhận được mệnh lệnh, Đông Phương không nhịn nữa,một tay xách một người, lập tức đi ra phía ngoài.“Buông tôi ra…”Hai người giấy dụa kịch liệt.Nhưng là vô dụng.“Râm!”Cuối cùng Đông Phương cũng ném các cô như hai con chó chết ra ngoài cửa.Hai người bị ngã đau điếng, trực tiếp sững sờ.Các cô bị xem như là rác rưởi ném ra ngoài.“Các người chờ đó cho tôi, các người đều là những người hạ đẳng nghèo khổ chỉ có thể ở Lạc Việt, lũ người man rợ, tôi phải đưa các người ra ánh sáng, phải công bố hành vi này ra toàn thế giới!”Hai người còn măng 1o.“Quốc gia quê mùa rách nát này trên căn bản là không xứng với chúng ta, chúng ta mau rời khỏi địa phương dã man này!”Hai người hùng hùng hổ hổ rời đi..
Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói: “Không chịu cút đi thì tôi sẽ ném các cô ra ngoài!”
“Được, tôi đã sớm nhìn khó chịu hai người đàn bà điên này rồi!”
Đông Phương ồm ồm nói.
Ngay cả Phùng Ngọc Hân đều có loại xung động muốn ném ngay hai người này ra ngoài.
Chớ đừng nói chỉ là nhóm người nóng tính bưu hãn như Tây Phương.
Tính khí bọn họ vốn dĩ đã nóng nảy rồi.
“Các người dám?”
“Thách các người dám đụng vào một đầu ngón tay của chúng tôi đấy?”
Hai người Hà Vũ Trúc nói.
“Quả nhiên đàn ông Lạc Việt đều là một đám người thô lỗ, tên nào cũng giống như người cổ đại man rợ, không có chút lễ nghi phép nào! Ngay cả lễ nghỉ tối thiểu cũng không có!”
“Đề nghị các người học một chút văn minh của đàn ông nước ngoài, ai người ta cũng là quý ông lịch lãm, tuyệt đối sẽ không giống như các người! Giống người cổ đại man rợ! Đáng ghét!”
Hai người nhìn về phía mấy người Đông Phương nói.
Nhiều năm sinh hoạt ở nước ngoài, các cô đã thấm nhuần văn hóa bên đỏ khiến các cô cảm thấy mình sang hơn người Lạc Việt, lộ ra sự cao ngạo từ trong xương.
Đối với tất cả mọi thứ ở Lạc Việt, các cô đều xem thường.
Bất kỳ đồ vật nào cũng đều phải so sánh một phen.
Nhất là con người.
Các cô sẽ cho răng người nước ngoài cao quý sang trọng hơn.
Dưới tình huống này, loại thành kiến này sẽ tăng lên rất nhiều.
“Nhìn đám người này, tôi còn tưởng tôi đang không phải ở nước mình, mà là xã hội nguyên thủy chứ? Đều là một đám người man rợt”
Diệp Quân Lâm ánh mắt run lên: “Ném bọn họ ra ngoài!”
Nhận được mệnh lệnh, Đông Phương không nhịn nữa,một tay xách một người, lập tức đi ra phía ngoài.
“Buông tôi ra…”
Hai người giấy dụa kịch liệt.
Nhưng là vô dụng.
“Râm!”
Cuối cùng Đông Phương cũng ném các cô như hai con chó chết ra ngoài cửa.
Hai người bị ngã đau điếng, trực tiếp sững sờ.
Các cô bị xem như là rác rưởi ném ra ngoài.
“Các người chờ đó cho tôi, các người đều là những người hạ đẳng nghèo khổ chỉ có thể ở Lạc Việt, lũ người man rợ, tôi phải đưa các người ra ánh sáng, phải công bố hành vi này ra toàn thế giới!”
Hai người còn măng 1o.
“Quốc gia quê mùa rách nát này trên căn bản là không xứng với chúng ta, chúng ta mau rời khỏi địa phương dã man này!”
Hai người hùng hùng hổ hổ rời đi.
.
Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói: “Không chịu cút đi thì tôi sẽ ném các cô ra ngoài!”“Được, tôi đã sớm nhìn khó chịu hai người đàn bà điên này rồi!”Đông Phương ồm ồm nói.Ngay cả Phùng Ngọc Hân đều có loại xung động muốn ném ngay hai người này ra ngoài.Chớ đừng nói chỉ là nhóm người nóng tính bưu hãn như Tây Phương.Tính khí bọn họ vốn dĩ đã nóng nảy rồi.“Các người dám?”“Thách các người dám đụng vào một đầu ngón tay của chúng tôi đấy?”Hai người Hà Vũ Trúc nói.“Quả nhiên đàn ông Lạc Việt đều là một đám người thô lỗ, tên nào cũng giống như người cổ đại man rợ, không có chút lễ nghi phép nào! Ngay cả lễ nghỉ tối thiểu cũng không có!”“Đề nghị các người học một chút văn minh của đàn ông nước ngoài, ai người ta cũng là quý ông lịch lãm, tuyệt đối sẽ không giống như các người! Giống người cổ đại man rợ! Đáng ghét!”Hai người nhìn về phía mấy người Đông Phương nói.Nhiều năm sinh hoạt ở nước ngoài, các cô đã thấm nhuần văn hóa bên đỏ khiến các cô cảm thấy mình sang hơn người Lạc Việt, lộ ra sự cao ngạo từ trong xương.Đối với tất cả mọi thứ ở Lạc Việt, các cô đều xem thường.Bất kỳ đồ vật nào cũng đều phải so sánh một phen.Nhất là con người.Các cô sẽ cho răng người nước ngoài cao quý sang trọng hơn.Dưới tình huống này, loại thành kiến này sẽ tăng lên rất nhiều.“Nhìn đám người này, tôi còn tưởng tôi đang không phải ở nước mình, mà là xã hội nguyên thủy chứ? Đều là một đám người man rợt”Diệp Quân Lâm ánh mắt run lên: “Ném bọn họ ra ngoài!”Nhận được mệnh lệnh, Đông Phương không nhịn nữa,một tay xách một người, lập tức đi ra phía ngoài.“Buông tôi ra…”Hai người giấy dụa kịch liệt.Nhưng là vô dụng.“Râm!”Cuối cùng Đông Phương cũng ném các cô như hai con chó chết ra ngoài cửa.Hai người bị ngã đau điếng, trực tiếp sững sờ.Các cô bị xem như là rác rưởi ném ra ngoài.“Các người chờ đó cho tôi, các người đều là những người hạ đẳng nghèo khổ chỉ có thể ở Lạc Việt, lũ người man rợ, tôi phải đưa các người ra ánh sáng, phải công bố hành vi này ra toàn thế giới!”Hai người còn măng 1o.“Quốc gia quê mùa rách nát này trên căn bản là không xứng với chúng ta, chúng ta mau rời khỏi địa phương dã man này!”Hai người hùng hùng hổ hổ rời đi..