Hoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử…

Chương 1293: 1293: Chương 1294

Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… Buổi tối ở nước ngoài, các cô không dám ra cửa.Tối nay các cô đã quên mất chuyện này.“Hê hê..”Rất nhanh mấy người ngoại quốc đã vây kín bọn họ lại.Những người ngoại quốc này nhìn hai người Hà Vũ Trúc cười hê hê nói.Tối nay bọn họ vừa muốn cướp tiền vừa muốn cướp sắc.Những “người nước ngoài lịch lãm” mà hai người Hà Vũ Trúc vừa miêu tả lúc này đang đánh giá các cô như một món hàng, nước miếng đều sắp chảy ra tới nơi.Lạc Việt có kém cỏi thế nào trong miệng các cô đi chăng nữa, thì cũng sẽ không xuất hiện tình trạng vừa mới xuống sân bay đã bị cướp bóc.Càng không có chuyện không thể ra ngoài vào buổi tối khi ở khu trung tâm.Đây chính là cái mà các cô gọi là sự tốt đẹp của nước ngoài đấy.Người nước ngoài đều là cao quý thượng đẳng.Đàn ông lại là quý ông lịch lãm.Sau đó thực tế cũng không phải là như vậy.“Chúng tôi cho các anh tiền…”Hai người Hà Vũ Trúc cuống quýt rút tiền và thẻ ở trong túi ra, đưa cho những người này.“Hê hê…”Những người ngoại quốc này giật lấy số tiền rồi lại tiến lên bắt cóc hai người Hà Vũ Trúc đưa đi.Hai người căn bản là không thể phản kháng được.Rất nhanh hai người đã bị đám người ngoại quốc này dẫn tới một nơi vô cùng tăm tối.“Roet…”“Sột soạt…”Chẳng mấy chốc, từ bên trong đã truyền ra âm thanh quần áo bị xé nát.“Thả chúng tôi ra! Các người đám người dơ bẩn này sẽ không được chết tử tế!”“Đám người ngoại quốc các người chính là một đám cầm thú, người cổ đại không tiến hóa hoàn toàn!”“Đám súc sinh các người, hoàn toàn không thể so sánh với đàn ông Lạc Việt!”“Vẫn là Lạc Việt tốt hơn nhiều, ta muốn về Lạc Việt, nước ngoài tất cả đều là rác rưởi…’ Hà Vũ Trúc cùng Trần Nhã Vân gào thét lên từng tiếng thê thảm.Chẳng bao lâu, âm thanh thảm thiết của các cô đã bị tiếng cười thô bỉ của các úy ông nước ngoài kia bao phủ.Đây chính là cái gọi là nước ngoài tốt.Người nước ngoài cũng tốt…Chỉ có ở thời điểm nguy nan, mới nghĩ tới nơi sinh thành dưỡng dục bọn họ tốt như thế nào…Bình thường thì chỉ biết bôi nhọ, hạ thấp Lạc Việt thôi.Nhất là thời điểm ở nước ngoài, bọn họ cũng không dám thừa nhận thân phận của mình là người Lạc Việt..

Buổi tối ở nước ngoài, các cô không dám ra cửa.

Tối nay các cô đã quên mất chuyện này.

“Hê hê.

.

Rất nhanh mấy người ngoại quốc đã vây kín bọn họ lại.

Những người ngoại quốc này nhìn hai người Hà Vũ Trúc cười hê hê nói.

Tối nay bọn họ vừa muốn cướp tiền vừa muốn cướp sắc.

Những “người nước ngoài lịch lãm” mà hai người Hà Vũ Trúc vừa miêu tả lúc này đang đánh giá các cô như một món hàng, nước miếng đều sắp chảy ra tới nơi.

Lạc Việt có kém cỏi thế nào trong miệng các cô đi chăng nữa, thì cũng sẽ không xuất hiện tình trạng vừa mới xuống sân bay đã bị cướp bóc.

Càng không có chuyện không thể ra ngoài vào buổi tối khi ở khu trung tâm.

Đây chính là cái mà các cô gọi là sự tốt đẹp của nước ngoài đấy.

Người nước ngoài đều là cao quý thượng đẳng.

Đàn ông lại là quý ông lịch lãm.

Sau đó thực tế cũng không phải là như vậy.

“Chúng tôi cho các anh tiền…”

Hai người Hà Vũ Trúc cuống quýt rút tiền và thẻ ở trong túi ra, đưa cho những người này.

“Hê hê…”

Những người ngoại quốc này giật lấy số tiền rồi lại tiến lên bắt cóc hai người Hà Vũ Trúc đưa đi.

Hai người căn bản là không thể phản kháng được.

Rất nhanh hai người đã bị đám người ngoại quốc này dẫn tới một nơi vô cùng tăm tối.

“Roet…”

“Sột soạt…”

Chẳng mấy chốc, từ bên trong đã truyền ra âm thanh quần áo bị xé nát.

“Thả chúng tôi ra! Các người đám người dơ bẩn này sẽ không được chết tử tế!”

“Đám người ngoại quốc các người chính là một đám cầm thú, người cổ đại không tiến hóa hoàn toàn!”

“Đám súc sinh các người, hoàn toàn không thể so sánh với đàn ông Lạc Việt!”

“Vẫn là Lạc Việt tốt hơn nhiều, ta muốn về Lạc Việt, nước ngoài tất cả đều là rác rưởi…’ Hà Vũ Trúc cùng Trần Nhã Vân gào thét lên từng tiếng thê thảm.

Chẳng bao lâu, âm thanh thảm thiết của các cô đã bị tiếng cười thô bỉ của các úy ông nước ngoài kia bao phủ.

Đây chính là cái gọi là nước ngoài tốt.

Người nước ngoài cũng tốt…

Chỉ có ở thời điểm nguy nan, mới nghĩ tới nơi sinh thành dưỡng dục bọn họ tốt như thế nào…

Bình thường thì chỉ biết bôi nhọ, hạ thấp Lạc Việt thôi.

Nhất là thời điểm ở nước ngoài, bọn họ cũng không dám thừa nhận thân phận của mình là người Lạc Việt.

.

Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… Buổi tối ở nước ngoài, các cô không dám ra cửa.Tối nay các cô đã quên mất chuyện này.“Hê hê..”Rất nhanh mấy người ngoại quốc đã vây kín bọn họ lại.Những người ngoại quốc này nhìn hai người Hà Vũ Trúc cười hê hê nói.Tối nay bọn họ vừa muốn cướp tiền vừa muốn cướp sắc.Những “người nước ngoài lịch lãm” mà hai người Hà Vũ Trúc vừa miêu tả lúc này đang đánh giá các cô như một món hàng, nước miếng đều sắp chảy ra tới nơi.Lạc Việt có kém cỏi thế nào trong miệng các cô đi chăng nữa, thì cũng sẽ không xuất hiện tình trạng vừa mới xuống sân bay đã bị cướp bóc.Càng không có chuyện không thể ra ngoài vào buổi tối khi ở khu trung tâm.Đây chính là cái mà các cô gọi là sự tốt đẹp của nước ngoài đấy.Người nước ngoài đều là cao quý thượng đẳng.Đàn ông lại là quý ông lịch lãm.Sau đó thực tế cũng không phải là như vậy.“Chúng tôi cho các anh tiền…”Hai người Hà Vũ Trúc cuống quýt rút tiền và thẻ ở trong túi ra, đưa cho những người này.“Hê hê…”Những người ngoại quốc này giật lấy số tiền rồi lại tiến lên bắt cóc hai người Hà Vũ Trúc đưa đi.Hai người căn bản là không thể phản kháng được.Rất nhanh hai người đã bị đám người ngoại quốc này dẫn tới một nơi vô cùng tăm tối.“Roet…”“Sột soạt…”Chẳng mấy chốc, từ bên trong đã truyền ra âm thanh quần áo bị xé nát.“Thả chúng tôi ra! Các người đám người dơ bẩn này sẽ không được chết tử tế!”“Đám người ngoại quốc các người chính là một đám cầm thú, người cổ đại không tiến hóa hoàn toàn!”“Đám súc sinh các người, hoàn toàn không thể so sánh với đàn ông Lạc Việt!”“Vẫn là Lạc Việt tốt hơn nhiều, ta muốn về Lạc Việt, nước ngoài tất cả đều là rác rưởi…’ Hà Vũ Trúc cùng Trần Nhã Vân gào thét lên từng tiếng thê thảm.Chẳng bao lâu, âm thanh thảm thiết của các cô đã bị tiếng cười thô bỉ của các úy ông nước ngoài kia bao phủ.Đây chính là cái gọi là nước ngoài tốt.Người nước ngoài cũng tốt…Chỉ có ở thời điểm nguy nan, mới nghĩ tới nơi sinh thành dưỡng dục bọn họ tốt như thế nào…Bình thường thì chỉ biết bôi nhọ, hạ thấp Lạc Việt thôi.Nhất là thời điểm ở nước ngoài, bọn họ cũng không dám thừa nhận thân phận của mình là người Lạc Việt..

Chương 1293: 1293: Chương 1294