Hoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử…
Chương 1354: 1354: Chương 1355
Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… Diệp Quân Lâm vui vẻ: “Ông đến chỉ để xem chút bản lính của tôi? Nói rõ mục đích của mình đi, không cần vòng vo.”Diệp Quân Lâm không tin những lời vặt vãnh mà Diệp Minh Thiên nói.Đúng rồi!Ông ta đến đây rất kín tiếng và lặng lẽ.Nhất định là không muốn ai biết được ông ta đến Giang Bäc.Anh không dám di chuyển mẹ mình.Chỉ còn tính đến một khả năng – điều tra rõ ràng bí mật kia.Anh hạ quyết tâm.Mẹ anh đã tự cứu mình bắng bí mật này.Diệp Minh Thiên nhìn có chút mất tự nhiên, vẻ mặt phức tạp, có lẽ là không biết mở miệng như thế nào.Ông ta rất muốn ngồi bên cạnh anh để nói chuyển.“Bà ấy có nói qua cho cậu về chuyện của tôi?”Diệp Minh Thiên thở dài hỏi.“Có nói qual”Diệp Quân Lâm mỉm cười.“Vậy bà ấy có từng nói gì đó vê bí mật nào chưa?”Diệp Minh Thiên hô hấp dồn dập, gắt gao nhìn chăm chăm Diệp Quân Lâm.Diệp Quân Lâm mỉm cười: “Tất nhiên là có, mẹ tôi đã nói cho tôi biết rất nhiều bí mật của ông: “Âm!”Nhìn thấy nụ cười đầy ác ý của Diệp Quân Lâm, da đầu của Diệp Minh Thiên như muốn nổ tung, trái tim như muốn rơi ra khỏi lồng ngực.Diệp Quân Lâm đưa ra một câu trả lời mơ hồ.€ó vẻ như anh biết rõ bí mật kia.Nhưng cũng không chắc chẵn.Sợ rằng Chí Oánh nói ra những bí mật khác nữa.“Bí mật gì?”Diệp Minh Thiên cắn đầu hỏi.Diệp Quân Lâm cười: “Ông lại không biết bí mật của chính mình saó?”Diệp Minh Thiên toát ra mồ hôi lạnh lo lảng một hồi.Bây giờ ông ta không thể chắc chắn liệu Diệp Quân Lâm có thực sự biết bí mật hay không?Giết hay không giết?Vấn đề này rất rối.“Sao? Muốn giết tôi?”Đột nhiên giọng nói của Diệp Quân Lâm vang lên bên tai khiến ông ta run lên..
Diệp Quân Lâm vui vẻ: “Ông đến chỉ để xem chút bản lính của tôi? Nói rõ mục đích của mình đi, không cần vòng vo.”
Diệp Quân Lâm không tin những lời vặt vãnh mà Diệp Minh Thiên nói.
Đúng rồi!
Ông ta đến đây rất kín tiếng và lặng lẽ.
Nhất định là không muốn ai biết được ông ta đến Giang Bäc.
Anh không dám di chuyển mẹ mình.
Chỉ còn tính đến một khả năng – điều tra rõ ràng bí mật kia.
Anh hạ quyết tâm.
Mẹ anh đã tự cứu mình bắng bí mật này.
Diệp Minh Thiên nhìn có chút mất tự nhiên, vẻ mặt phức tạp, có lẽ là không biết mở miệng như thế nào.
Ông ta rất muốn ngồi bên cạnh anh để nói chuyển.
“Bà ấy có nói qua cho cậu về chuyện của tôi?”
Diệp Minh Thiên thở dài hỏi.
“Có nói qual”
Diệp Quân Lâm mỉm cười.
“Vậy bà ấy có từng nói gì đó vê bí mật nào chưa?”
Diệp Minh Thiên hô hấp dồn dập, gắt gao nhìn chăm chăm Diệp Quân Lâm.
Diệp Quân Lâm mỉm cười: “Tất nhiên là có, mẹ tôi đã nói cho tôi biết rất nhiều bí mật của ông: “Âm!”
Nhìn thấy nụ cười đầy ác ý của Diệp Quân Lâm, da đầu của Diệp Minh Thiên như muốn nổ tung, trái tim như muốn rơi ra khỏi lồng ngực.
Diệp Quân Lâm đưa ra một câu trả lời mơ hồ.
€ó vẻ như anh biết rõ bí mật kia.
Nhưng cũng không chắc chẵn.
Sợ rằng Chí Oánh nói ra những bí mật khác nữa.
“Bí mật gì?”
Diệp Minh Thiên cắn đầu hỏi.
Diệp Quân Lâm cười: “Ông lại không biết bí mật của chính mình saó?”
Diệp Minh Thiên toát ra mồ hôi lạnh lo lảng một hồi.
Bây giờ ông ta không thể chắc chắn liệu Diệp Quân Lâm có thực sự biết bí mật hay không?
Giết hay không giết?
Vấn đề này rất rối.
“Sao? Muốn giết tôi?”
Đột nhiên giọng nói của Diệp Quân Lâm vang lên bên tai khiến ông ta run lên..
Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… Diệp Quân Lâm vui vẻ: “Ông đến chỉ để xem chút bản lính của tôi? Nói rõ mục đích của mình đi, không cần vòng vo.”Diệp Quân Lâm không tin những lời vặt vãnh mà Diệp Minh Thiên nói.Đúng rồi!Ông ta đến đây rất kín tiếng và lặng lẽ.Nhất định là không muốn ai biết được ông ta đến Giang Bäc.Anh không dám di chuyển mẹ mình.Chỉ còn tính đến một khả năng – điều tra rõ ràng bí mật kia.Anh hạ quyết tâm.Mẹ anh đã tự cứu mình bắng bí mật này.Diệp Minh Thiên nhìn có chút mất tự nhiên, vẻ mặt phức tạp, có lẽ là không biết mở miệng như thế nào.Ông ta rất muốn ngồi bên cạnh anh để nói chuyển.“Bà ấy có nói qua cho cậu về chuyện của tôi?”Diệp Minh Thiên thở dài hỏi.“Có nói qual”Diệp Quân Lâm mỉm cười.“Vậy bà ấy có từng nói gì đó vê bí mật nào chưa?”Diệp Minh Thiên hô hấp dồn dập, gắt gao nhìn chăm chăm Diệp Quân Lâm.Diệp Quân Lâm mỉm cười: “Tất nhiên là có, mẹ tôi đã nói cho tôi biết rất nhiều bí mật của ông: “Âm!”Nhìn thấy nụ cười đầy ác ý của Diệp Quân Lâm, da đầu của Diệp Minh Thiên như muốn nổ tung, trái tim như muốn rơi ra khỏi lồng ngực.Diệp Quân Lâm đưa ra một câu trả lời mơ hồ.€ó vẻ như anh biết rõ bí mật kia.Nhưng cũng không chắc chẵn.Sợ rằng Chí Oánh nói ra những bí mật khác nữa.“Bí mật gì?”Diệp Minh Thiên cắn đầu hỏi.Diệp Quân Lâm cười: “Ông lại không biết bí mật của chính mình saó?”Diệp Minh Thiên toát ra mồ hôi lạnh lo lảng một hồi.Bây giờ ông ta không thể chắc chắn liệu Diệp Quân Lâm có thực sự biết bí mật hay không?Giết hay không giết?Vấn đề này rất rối.“Sao? Muốn giết tôi?”Đột nhiên giọng nói của Diệp Quân Lâm vang lên bên tai khiến ông ta run lên..