Hoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử…
Chương 1400: 1400: Chương 1401
Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… Một cước khiến trời đất chao đảo, rung động bốn phương tám hướng.Lý Lang trợn tròn mắt.Diệp Chính kinh ngạc vô cùng.Dư Tiểu Cầm há hốc mồm.Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.Bọn họ đột nhiên hiểu được một đạo lý: Tiêu Tuyêt Trân sẽ không tìm một người bình thường trong đám người tầm thường để đến đây chỉ dẫn bọn họ.“Ai không phục có thể đến chiến đấu với tôi!”Diệp Quân Lâm nói với đám người Diệp Chính.“Xoạt! Xoạt! Xoạt!”Diệp Quân Lâm vừa mới dứt lời, tất cả mọi người đều đồng loạt đứng thẳng dậy.Lý Lang cũng không ngồi yên, bật người đứng dậy, thân thể thẳng tắp như một thanh kiếm vừa tuốt khỏi vỏ.Một cước này của Diệp Quân Lâm, chinh phục mọi người thành công triệt để.“Vậy thì tốt! Xin giới thiệu lại, tôi là huấn luyện viên của mọi người!”“Hôm nay là buổi học đầu tiên, cái tôi muốn mọi người học được chính là sự tôn trọng! Cho dù mọi người có mạnh bao nhiêu đi chăng nữa, có lợi hại đến thế nào.Nhưng không thể quên nguyên tắc được! Nhất định phải tôn trọng huấn luyện viên! Anh ta là thây của các người!”“Còn nữa, người đứng đầu cũng không phải kẻ ngu ngốc, tuyển một người không có chút kinh nghiệm hay thực lực gì làm huấn luyện viên cho mấy người? Nghĩ sao thế?”“Các người luôn luôn phải có sự tôn trọng, lòng khiêm tốn với người khác.Đây là thứ tối thiểu nhất mà ai cũng phải có!”Ví dụ như Diệp Quân Lâm.Anh vốn là chiến thần của một nước.Nhưng khi đối mặt với những người lính Bắc Sơn này, luôn hạ thấp bản thân hết mức có thể, thể hiện sự tôn trọng với bọn họ.“Hiểu rồi!”Lý Lang và mọi người đồng thanh hô to.“Các người hiểu được đạo lý này, tôi mới có thể chỉ dạy các người cái khác được!”Diệp Quân Lâm nói.“Huấn luyện viên có thể tiết lộ thân phận thật của người cho chúng tôi biết được không? Biên giới Lạc Việt chúng tôi chưa hề biết đến danh tiếng và sự tồn tại của người!”Diệp Chính cất cao giọng hỏi.Đối với bảng xếp hạng trường đao và cao thủ ở Lạc Việt biết rõ như lòng bàn tay.Dù sao với bối cảnh của nhà họ Diệp, chỉ cần có ít thông tin thì sẽ dễ dàng điều tra.“Đúng, cảm phiền huấn luyện viên bộc lộ thân phận thật sự!”Những người khác cũng hô.“Huấn luyện viên của các người chính là chiến thần Côn Luân!”.
Một cước khiến trời đất chao đảo, rung động bốn phương tám hướng.
Lý Lang trợn tròn mắt.
Diệp Chính kinh ngạc vô cùng.
Dư Tiểu Cầm há hốc mồm.
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
Bọn họ đột nhiên hiểu được một đạo lý: Tiêu Tuyêt Trân sẽ không tìm một người bình thường trong đám người tầm thường để đến đây chỉ dẫn bọn họ.
“Ai không phục có thể đến chiến đấu với tôi!”
Diệp Quân Lâm nói với đám người Diệp Chính.
“Xoạt! Xoạt! Xoạt!”
Diệp Quân Lâm vừa mới dứt lời, tất cả mọi người đều đồng loạt đứng thẳng dậy.
Lý Lang cũng không ngồi yên, bật người đứng dậy, thân thể thẳng tắp như một thanh kiếm vừa tuốt khỏi vỏ.
Một cước này của Diệp Quân Lâm, chinh phục mọi người thành công triệt để.
“Vậy thì tốt! Xin giới thiệu lại, tôi là huấn luyện viên của mọi người!”
“Hôm nay là buổi học đầu tiên, cái tôi muốn mọi người học được chính là sự tôn trọng! Cho dù mọi người có mạnh bao nhiêu đi chăng nữa, có lợi hại đến thế nào.
Nhưng không thể quên nguyên tắc được! Nhất định phải tôn trọng huấn luyện viên! Anh ta là thây của các người!”
“Còn nữa, người đứng đầu cũng không phải kẻ ngu ngốc, tuyển một người không có chút kinh nghiệm hay thực lực gì làm huấn luyện viên cho mấy người? Nghĩ sao thế?”
“Các người luôn luôn phải có sự tôn trọng, lòng khiêm tốn với người khác.
Đây là thứ tối thiểu nhất mà ai cũng phải có!”
Ví dụ như Diệp Quân Lâm.
Anh vốn là chiến thần của một nước.
Nhưng khi đối mặt với những người lính Bắc Sơn này, luôn hạ thấp bản thân hết mức có thể, thể hiện sự tôn trọng với bọn họ.
“Hiểu rồi!”
Lý Lang và mọi người đồng thanh hô to.
“Các người hiểu được đạo lý này, tôi mới có thể chỉ dạy các người cái khác được!”
Diệp Quân Lâm nói.
“Huấn luyện viên có thể tiết lộ thân phận thật của người cho chúng tôi biết được không? Biên giới Lạc Việt chúng tôi chưa hề biết đến danh tiếng và sự tồn tại của người!”
Diệp Chính cất cao giọng hỏi.
Đối với bảng xếp hạng trường đao và cao thủ ở Lạc Việt biết rõ như lòng bàn tay.
Dù sao với bối cảnh của nhà họ Diệp, chỉ cần có ít thông tin thì sẽ dễ dàng điều tra.
“Đúng, cảm phiền huấn luyện viên bộc lộ thân phận thật sự!”
Những người khác cũng hô.
“Huấn luyện viên của các người chính là chiến thần Côn Luân!”.
Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… Một cước khiến trời đất chao đảo, rung động bốn phương tám hướng.Lý Lang trợn tròn mắt.Diệp Chính kinh ngạc vô cùng.Dư Tiểu Cầm há hốc mồm.Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.Bọn họ đột nhiên hiểu được một đạo lý: Tiêu Tuyêt Trân sẽ không tìm một người bình thường trong đám người tầm thường để đến đây chỉ dẫn bọn họ.“Ai không phục có thể đến chiến đấu với tôi!”Diệp Quân Lâm nói với đám người Diệp Chính.“Xoạt! Xoạt! Xoạt!”Diệp Quân Lâm vừa mới dứt lời, tất cả mọi người đều đồng loạt đứng thẳng dậy.Lý Lang cũng không ngồi yên, bật người đứng dậy, thân thể thẳng tắp như một thanh kiếm vừa tuốt khỏi vỏ.Một cước này của Diệp Quân Lâm, chinh phục mọi người thành công triệt để.“Vậy thì tốt! Xin giới thiệu lại, tôi là huấn luyện viên của mọi người!”“Hôm nay là buổi học đầu tiên, cái tôi muốn mọi người học được chính là sự tôn trọng! Cho dù mọi người có mạnh bao nhiêu đi chăng nữa, có lợi hại đến thế nào.Nhưng không thể quên nguyên tắc được! Nhất định phải tôn trọng huấn luyện viên! Anh ta là thây của các người!”“Còn nữa, người đứng đầu cũng không phải kẻ ngu ngốc, tuyển một người không có chút kinh nghiệm hay thực lực gì làm huấn luyện viên cho mấy người? Nghĩ sao thế?”“Các người luôn luôn phải có sự tôn trọng, lòng khiêm tốn với người khác.Đây là thứ tối thiểu nhất mà ai cũng phải có!”Ví dụ như Diệp Quân Lâm.Anh vốn là chiến thần của một nước.Nhưng khi đối mặt với những người lính Bắc Sơn này, luôn hạ thấp bản thân hết mức có thể, thể hiện sự tôn trọng với bọn họ.“Hiểu rồi!”Lý Lang và mọi người đồng thanh hô to.“Các người hiểu được đạo lý này, tôi mới có thể chỉ dạy các người cái khác được!”Diệp Quân Lâm nói.“Huấn luyện viên có thể tiết lộ thân phận thật của người cho chúng tôi biết được không? Biên giới Lạc Việt chúng tôi chưa hề biết đến danh tiếng và sự tồn tại của người!”Diệp Chính cất cao giọng hỏi.Đối với bảng xếp hạng trường đao và cao thủ ở Lạc Việt biết rõ như lòng bàn tay.Dù sao với bối cảnh của nhà họ Diệp, chỉ cần có ít thông tin thì sẽ dễ dàng điều tra.“Đúng, cảm phiền huấn luyện viên bộc lộ thân phận thật sự!”Những người khác cũng hô.“Huấn luyện viên của các người chính là chiến thần Côn Luân!”.