Hoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử…
Chương 1537: 1537: Chương 1538
Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… Diệp Lâm Quân nghe thấy tiếng hơi thở và khí thế bức người của người đang nhanh chóng đến gần mình.Ngay sau đó, một người râu tóc đã bạc xuất hiện sau lưng Diệp Lâm Quân.Trông dáng vẻ đối phương, nếu như tuổi không quá một trăm thì ít nhất cũng phải 70 đến 80 tuổi.Nhưng tinh thần cụ lão vẫn rất sáng suốt và minh mẫn, thậm chí còn ẩn hiện một giọng nói uy vũ, đầy sức mạnh.Nhất là đôi mắt, như mang theo sức mạnh của sấm sét.Ông lão này nhất địñh là một cao thủ.Chắc chắn là một cạotHủ siêu cấp: Nhất định không thua kém gì điện chủ Huyết Vương Điện và Tứ Đại Huyết Vương mà Diệp Lâm Quân đã gặp.Có lẽ là người lớn tuổi nhất trong gia tộc nhà họ Diệp?“Cậu là ai? Trông cậu có vẻ không giống người nhà họ Diệp chúng tôi.”Ông lão hỏi.Diệp Lâm Quân nói: “Đúng là tôi không phải người nhà họ Diệp.“Cậu thanh niên, vậy nhanh chóng rời khỏi đây đi.Đây không phải là nơi mà cậu nên đến.Đây là cấm địa của nhà họ Diệp, cho dù là người trong gia tộc cũng không thể tùy tiện tới đây.Diệp Lâm Quân nhìn ngôi nhà tổ của nhà họ Diệp bện:dưới: Arih cười lạnh: “Nhà họ Diệp không phải ở kia sao? Ngọn núi này cũng là của các ông sao? Đây là đất của Lạc Việt, tôi muốn đi đâu thì đi.Liên quan gì tới ông?”Diệp Lâm Quân rất tức giận.Đám người này đúng là quen thói phách lối.Chẳng lẽ mười mấy dặm núi quanh đây cũng là cấm địa của nhà họ Diệp sao?Đúng là nực cười!“Cậu nhóc, cậu nói linh tinh gì vậy? Tôi nhắc lại một lần nữa, đây là cấm địa của nhà họ Diệp, bất cứ ai cũng không được đi vào! Kẻ nào phản lại ắt sẽ phải chết”Ông già rít qua kế răng.Diệp Lâm Quẩn cứời: ‘Cấm địa sao? Tôi cứ xông vào đấy, ông làm gì được tôi nào?”“Đúng.là muốn chết.”Ông già hừ lạnh một tiếng rồi đánh một chưởng về phía của Diệp Lâm Quân.Một chưởng tưởng nhẹ như tơ nhưng có thể ẩn chứa sức mạnh của bầu trời.Một chưởng này có thể khiến cả đá cũng phải vỡ, hủy hoại được tất cả mọi thứ.Nếu giáng lên người thì đối phương nhất định hóa ra tro.Diệp Lâm Quân hừ lạnh một tiếng rồi đánh ra một quyền.Một quyền của anh có sức mạnh như một trọng pháo.“Bùm!”Một chưởng một quyền giao chiến với nhau..
Diệp Lâm Quân nghe thấy tiếng hơi thở và khí thế bức người của người đang nhanh chóng đến gần mình.
Ngay sau đó, một người râu tóc đã bạc xuất hiện sau lưng Diệp Lâm Quân.
Trông dáng vẻ đối phương, nếu như tuổi không quá một trăm thì ít nhất cũng phải 70 đến 80 tuổi.
Nhưng tinh thần cụ lão vẫn rất sáng suốt và minh mẫn, thậm chí còn ẩn hiện một giọng nói uy vũ, đầy sức mạnh.
Nhất là đôi mắt, như mang theo sức mạnh của sấm sét.
Ông lão này nhất địñh là một cao thủ.
Chắc chắn là một cạotHủ siêu cấp: Nhất định không thua kém gì điện chủ Huyết Vương Điện và Tứ Đại Huyết Vương mà Diệp Lâm Quân đã gặp.
Có lẽ là người lớn tuổi nhất trong gia tộc nhà họ Diệp?
“Cậu là ai? Trông cậu có vẻ không giống người nhà họ Diệp chúng tôi.”
Ông lão hỏi.
Diệp Lâm Quân nói: “Đúng là tôi không phải người nhà họ Diệp.
“Cậu thanh niên, vậy nhanh chóng rời khỏi đây đi.
Đây không phải là nơi mà cậu nên đến.
Đây là cấm địa của nhà họ Diệp, cho dù là người trong gia tộc cũng không thể tùy tiện tới đây.
Diệp Lâm Quân nhìn ngôi nhà tổ của nhà họ Diệp bện:dưới: Arih cười lạnh: “Nhà họ Diệp không phải ở kia sao? Ngọn núi này cũng là của các ông sao? Đây là đất của Lạc Việt, tôi muốn đi đâu thì đi.
Liên quan gì tới ông?”
Diệp Lâm Quân rất tức giận.
Đám người này đúng là quen thói phách lối.
Chẳng lẽ mười mấy dặm núi quanh đây cũng là cấm địa của nhà họ Diệp sao?
Đúng là nực cười!
“Cậu nhóc, cậu nói linh tinh gì vậy? Tôi nhắc lại một lần nữa, đây là cấm địa của nhà họ Diệp, bất cứ ai cũng không được đi vào! Kẻ nào phản lại ắt sẽ phải chết”
Ông già rít qua kế răng.
Diệp Lâm Quẩn cứời: ‘Cấm địa sao? Tôi cứ xông vào đấy, ông làm gì được tôi nào?”
“Đúng.là muốn chết.”
Ông già hừ lạnh một tiếng rồi đánh một chưởng về phía của Diệp Lâm Quân.
Một chưởng tưởng nhẹ như tơ nhưng có thể ẩn chứa sức mạnh của bầu trời.
Một chưởng này có thể khiến cả đá cũng phải vỡ, hủy hoại được tất cả mọi thứ.
Nếu giáng lên người thì đối phương nhất định hóa ra tro.
Diệp Lâm Quân hừ lạnh một tiếng rồi đánh ra một quyền.
Một quyền của anh có sức mạnh như một trọng pháo.
“Bùm!”
Một chưởng một quyền giao chiến với nhau..
Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… Diệp Lâm Quân nghe thấy tiếng hơi thở và khí thế bức người của người đang nhanh chóng đến gần mình.Ngay sau đó, một người râu tóc đã bạc xuất hiện sau lưng Diệp Lâm Quân.Trông dáng vẻ đối phương, nếu như tuổi không quá một trăm thì ít nhất cũng phải 70 đến 80 tuổi.Nhưng tinh thần cụ lão vẫn rất sáng suốt và minh mẫn, thậm chí còn ẩn hiện một giọng nói uy vũ, đầy sức mạnh.Nhất là đôi mắt, như mang theo sức mạnh của sấm sét.Ông lão này nhất địñh là một cao thủ.Chắc chắn là một cạotHủ siêu cấp: Nhất định không thua kém gì điện chủ Huyết Vương Điện và Tứ Đại Huyết Vương mà Diệp Lâm Quân đã gặp.Có lẽ là người lớn tuổi nhất trong gia tộc nhà họ Diệp?“Cậu là ai? Trông cậu có vẻ không giống người nhà họ Diệp chúng tôi.”Ông lão hỏi.Diệp Lâm Quân nói: “Đúng là tôi không phải người nhà họ Diệp.“Cậu thanh niên, vậy nhanh chóng rời khỏi đây đi.Đây không phải là nơi mà cậu nên đến.Đây là cấm địa của nhà họ Diệp, cho dù là người trong gia tộc cũng không thể tùy tiện tới đây.Diệp Lâm Quân nhìn ngôi nhà tổ của nhà họ Diệp bện:dưới: Arih cười lạnh: “Nhà họ Diệp không phải ở kia sao? Ngọn núi này cũng là của các ông sao? Đây là đất của Lạc Việt, tôi muốn đi đâu thì đi.Liên quan gì tới ông?”Diệp Lâm Quân rất tức giận.Đám người này đúng là quen thói phách lối.Chẳng lẽ mười mấy dặm núi quanh đây cũng là cấm địa của nhà họ Diệp sao?Đúng là nực cười!“Cậu nhóc, cậu nói linh tinh gì vậy? Tôi nhắc lại một lần nữa, đây là cấm địa của nhà họ Diệp, bất cứ ai cũng không được đi vào! Kẻ nào phản lại ắt sẽ phải chết”Ông già rít qua kế răng.Diệp Lâm Quẩn cứời: ‘Cấm địa sao? Tôi cứ xông vào đấy, ông làm gì được tôi nào?”“Đúng.là muốn chết.”Ông già hừ lạnh một tiếng rồi đánh một chưởng về phía của Diệp Lâm Quân.Một chưởng tưởng nhẹ như tơ nhưng có thể ẩn chứa sức mạnh của bầu trời.Một chưởng này có thể khiến cả đá cũng phải vỡ, hủy hoại được tất cả mọi thứ.Nếu giáng lên người thì đối phương nhất định hóa ra tro.Diệp Lâm Quân hừ lạnh một tiếng rồi đánh ra một quyền.Một quyền của anh có sức mạnh như một trọng pháo.“Bùm!”Một chưởng một quyền giao chiến với nhau..