Hoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử…

Chương 1569: 1569: Chương 1570

Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… Dù sao, đạt tới cảnh giới sức mạnh như anh ta cùng Diệp Lâm Quân thì giải quyết đám người nhà họ Diệp thì căn bản không tốn thể lực.Cho nên anh chẳng hề để ý chút nào, anh cảm thấy dù Diệp Lâm Quân có quét sạch nhà họ Diệp thì Diệp Lâm Quân vẫn có đủ sức đánh với anh một trận.Chủ yếu là Trần Hữu Đạo không biết tình hình cụ thể của Diệp Lâm Quân.Trần Hữu Đạo nhìn Diệp Lâm Quân và nói: “Vậy lên đi, nhân cơ hội này giải quyết xong xuôi chuyện giữaHaí chúng ta đi: “Người khác ai cũng biết chiến thần Côn Luân lại không biết đến tên chiến thần Tu La.Dù người khác có biết đến ta Tu La không mạnh bằng Côn Luân nhưng bản thân ta không cảm thấy mình kém cậu! Mấy năm nay ta khiêu chiến cậu năm lần bảy lượt luôn bị cậu từ chối!”“Ngày hôm nay cuối cùng cũng tới, ta muốn chứng minh cho tất cả mọi người biết, Trần Hữu Đạo ta không thể kém hơn cậu!”Khí thế Chiến thần Tu La dần biết đổi nghiêng trời lệch đất, cả người tựa như ma thần Tu La bước ra từ Địa ngục.“Được, tôi nhận lời khiêu chiến của anh! Tôi thắng, anh trở thành mãnh tướng dưới trướng của tôi! Tôi thua, vị trí Vân-Lang tặng anh!”Khí thế trên người Diệp Lâm Quân cũng thay đổi, hai người đối chọi gay gắt với nhau.“Không, vị trí này vốn thuộc về ta Hiện tại chỉ là đến lấy lại thôi!”Có thể nói đây là chấp niệm của Trần Hữu Đạo!Cúng chính là động lực tu luyện điên cuồng của anh tai Anh ta chờ bao lâu nay, một ngày có thể đường đường chính chính đánh bại Diệp Lâm Quân.Trận chiến của hai người vô cùng căng thẳng.Mấy người Trung Phương và Nam Phương cau mày đàm luận: “Tôi cảm thấy lão đại có điểm gì đó là lạt Anh ấy hình như bị trọng thương rồi!”,ụ “Tôi cũng thấy vậy!Mấy người Bắc Phương cùng Nam Phương đều hiểu rõ tính cách của Đương Hạo Quân.Những ñgười kác eó.thể không nhận ra nhưng bọn họ đi theo lão đại lâu như vậy sao không nhận ra được chứ?Hơn phân nửa là trạng thái của Diệp Lâm Quân có vấn đề.Rất có thể là bị thương nặng.Trung Phương thở dài: “Nếu không để tôi lên đi Anh ấy cảm thấy mình có tư cách để đáng với Tu La một trận!“Không được, thời điểm này sao có thể thay người khác được?”Sau đó, trận đại,chiến.của,Diệp Lâm Quân cùng với Trần Hữu Đạo được bắt đầu.Hai người vừa ra tay liền cho người ta cảm giác kinh thiên động địa.Tất cả mọi người đứng quanh đó lập tức bị dư chấn đẩy lui ra xa hơn trăm mét.Lúc này khoảng sân giữa quảng trường không người nào có thể đứng nổi.Các sóng khí xung quanh bởi những cú đánh của hai người cũng đủ để thổi bay cả người bình thường, có không ít người cũng vì thế mà bị thương.Một trận đánh kinh thiên động địa, trời đất tăm tối.Quảng trường trước cổng lớn nhà họ Diệp bị đánh đến mức sụp đổ, cả khu quảng trường tan nát.Cây cối xung quanhí bị đánh không đổ gãy cũng bật gốc.Ngay cả hai con sự tử đá trước cổng lớn cũng bị bật tung lên, còn chưa Biết bay đi đâu mất rồi..

Dù sao, đạt tới cảnh giới sức mạnh như anh ta cùng Diệp Lâm Quân thì giải quyết đám người nhà họ Diệp thì căn bản không tốn thể lực.

Cho nên anh chẳng hề để ý chút nào, anh cảm thấy dù Diệp Lâm Quân có quét sạch nhà họ Diệp thì Diệp Lâm Quân vẫn có đủ sức đánh với anh một trận.

Chủ yếu là Trần Hữu Đạo không biết tình hình cụ thể của Diệp Lâm Quân.

Trần Hữu Đạo nhìn Diệp Lâm Quân và nói: “Vậy lên đi, nhân cơ hội này giải quyết xong xuôi chuyện giữaHaí chúng ta đi: “Người khác ai cũng biết chiến thần Côn Luân lại không biết đến tên chiến thần Tu La.

Dù người khác có biết đến ta Tu La không mạnh bằng Côn Luân nhưng bản thân ta không cảm thấy mình kém cậu! Mấy năm nay ta khiêu chiến cậu năm lần bảy lượt luôn bị cậu từ chối!”

“Ngày hôm nay cuối cùng cũng tới, ta muốn chứng minh cho tất cả mọi người biết, Trần Hữu Đạo ta không thể kém hơn cậu!”

Khí thế Chiến thần Tu La dần biết đổi nghiêng trời lệch đất, cả người tựa như ma thần Tu La bước ra từ Địa ngục.

“Được, tôi nhận lời khiêu chiến của anh! Tôi thắng, anh trở thành mãnh tướng dưới trướng của tôi! Tôi thua, vị trí Vân-Lang tặng anh!”

Khí thế trên người Diệp Lâm Quân cũng thay đổi, hai người đối chọi gay gắt với nhau.

“Không, vị trí này vốn thuộc về ta Hiện tại chỉ là đến lấy lại thôi!”

Có thể nói đây là chấp niệm của Trần Hữu Đạo!

Cúng chính là động lực tu luyện điên cuồng của anh tai Anh ta chờ bao lâu nay, một ngày có thể đường đường chính chính đánh bại Diệp Lâm Quân.

Trận chiến của hai người vô cùng căng thẳng.

Mấy người Trung Phương và Nam Phương cau mày đàm luận: “Tôi cảm thấy lão đại có điểm gì đó là lạt Anh ấy hình như bị trọng thương rồi!”

,ụ “Tôi cũng thấy vậy!

Mấy người Bắc Phương cùng Nam Phương đều hiểu rõ tính cách của Đương Hạo Quân.

Những ñgười kác eó.thể không nhận ra nhưng bọn họ đi theo lão đại lâu như vậy sao không nhận ra được chứ?

Hơn phân nửa là trạng thái của Diệp Lâm Quân có vấn đề.

Rất có thể là bị thương nặng.

Trung Phương thở dài: “Nếu không để tôi lên đi Anh ấy cảm thấy mình có tư cách để đáng với Tu La một trận!

“Không được, thời điểm này sao có thể thay người khác được?”

Sau đó, trận đại,chiến.của,Diệp Lâm Quân cùng với Trần Hữu Đạo được bắt đầu.

Hai người vừa ra tay liền cho người ta cảm giác kinh thiên động địa.

Tất cả mọi người đứng quanh đó lập tức bị dư chấn đẩy lui ra xa hơn trăm mét.

Lúc này khoảng sân giữa quảng trường không người nào có thể đứng nổi.

Các sóng khí xung quanh bởi những cú đánh của hai người cũng đủ để thổi bay cả người bình thường, có không ít người cũng vì thế mà bị thương.

Một trận đánh kinh thiên động địa, trời đất tăm tối.

Quảng trường trước cổng lớn nhà họ Diệp bị đánh đến mức sụp đổ, cả khu quảng trường tan nát.

Cây cối xung quanhí bị đánh không đổ gãy cũng bật gốc.

Ngay cả hai con sự tử đá trước cổng lớn cũng bị bật tung lên, còn chưa Biết bay đi đâu mất rồi..

Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… Dù sao, đạt tới cảnh giới sức mạnh như anh ta cùng Diệp Lâm Quân thì giải quyết đám người nhà họ Diệp thì căn bản không tốn thể lực.Cho nên anh chẳng hề để ý chút nào, anh cảm thấy dù Diệp Lâm Quân có quét sạch nhà họ Diệp thì Diệp Lâm Quân vẫn có đủ sức đánh với anh một trận.Chủ yếu là Trần Hữu Đạo không biết tình hình cụ thể của Diệp Lâm Quân.Trần Hữu Đạo nhìn Diệp Lâm Quân và nói: “Vậy lên đi, nhân cơ hội này giải quyết xong xuôi chuyện giữaHaí chúng ta đi: “Người khác ai cũng biết chiến thần Côn Luân lại không biết đến tên chiến thần Tu La.Dù người khác có biết đến ta Tu La không mạnh bằng Côn Luân nhưng bản thân ta không cảm thấy mình kém cậu! Mấy năm nay ta khiêu chiến cậu năm lần bảy lượt luôn bị cậu từ chối!”“Ngày hôm nay cuối cùng cũng tới, ta muốn chứng minh cho tất cả mọi người biết, Trần Hữu Đạo ta không thể kém hơn cậu!”Khí thế Chiến thần Tu La dần biết đổi nghiêng trời lệch đất, cả người tựa như ma thần Tu La bước ra từ Địa ngục.“Được, tôi nhận lời khiêu chiến của anh! Tôi thắng, anh trở thành mãnh tướng dưới trướng của tôi! Tôi thua, vị trí Vân-Lang tặng anh!”Khí thế trên người Diệp Lâm Quân cũng thay đổi, hai người đối chọi gay gắt với nhau.“Không, vị trí này vốn thuộc về ta Hiện tại chỉ là đến lấy lại thôi!”Có thể nói đây là chấp niệm của Trần Hữu Đạo!Cúng chính là động lực tu luyện điên cuồng của anh tai Anh ta chờ bao lâu nay, một ngày có thể đường đường chính chính đánh bại Diệp Lâm Quân.Trận chiến của hai người vô cùng căng thẳng.Mấy người Trung Phương và Nam Phương cau mày đàm luận: “Tôi cảm thấy lão đại có điểm gì đó là lạt Anh ấy hình như bị trọng thương rồi!”,ụ “Tôi cũng thấy vậy!Mấy người Bắc Phương cùng Nam Phương đều hiểu rõ tính cách của Đương Hạo Quân.Những ñgười kác eó.thể không nhận ra nhưng bọn họ đi theo lão đại lâu như vậy sao không nhận ra được chứ?Hơn phân nửa là trạng thái của Diệp Lâm Quân có vấn đề.Rất có thể là bị thương nặng.Trung Phương thở dài: “Nếu không để tôi lên đi Anh ấy cảm thấy mình có tư cách để đáng với Tu La một trận!“Không được, thời điểm này sao có thể thay người khác được?”Sau đó, trận đại,chiến.của,Diệp Lâm Quân cùng với Trần Hữu Đạo được bắt đầu.Hai người vừa ra tay liền cho người ta cảm giác kinh thiên động địa.Tất cả mọi người đứng quanh đó lập tức bị dư chấn đẩy lui ra xa hơn trăm mét.Lúc này khoảng sân giữa quảng trường không người nào có thể đứng nổi.Các sóng khí xung quanh bởi những cú đánh của hai người cũng đủ để thổi bay cả người bình thường, có không ít người cũng vì thế mà bị thương.Một trận đánh kinh thiên động địa, trời đất tăm tối.Quảng trường trước cổng lớn nhà họ Diệp bị đánh đến mức sụp đổ, cả khu quảng trường tan nát.Cây cối xung quanhí bị đánh không đổ gãy cũng bật gốc.Ngay cả hai con sự tử đá trước cổng lớn cũng bị bật tung lên, còn chưa Biết bay đi đâu mất rồi..

Chương 1569: 1569: Chương 1570