Hoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử…

Chương 1592: 1592: Chương 1593

Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… Trên đường phố, cuộc chiến đẫm máu vẫn tiếp diễn.Hàng trăm kẻ điên cuồng giết người quả thật không thể tưởng tượng được.Sức chiến đấu của nhóm này kém hơn nhiều so với họ, nhưng tất cả mọi người đều không muốn sống, như một kẻ điên, như một con thú.Hung ác và đáng sợi Nhiều kẻ điên cuồng giết người đều đã bị dọa sợi Tại sao họ lại liêu mạng như vậy? Chỉ vì một kẻ tàn phế? Chỉ vì một kẻ phản bội? Chỉ vì sự sống còn của Diệp Lâm Quân mà không tiếc hy sinh mạng sống của mình? Có đáng không? Đây là vấn đề của niềm tin, chỉ những người yêu Lạc Việt thì mới có thể hiểu được.Những người khác thật sự không thể hiểu được! “Giết!”“Giết tất cả mọi người thì chúng ta có thể trốn thoát!” Diệp Trung Lâm cầm thanh kiếm của mình đã chém giết đến đỏ cả mắt rồi.Các cao thủ Đường Môn lần lượt thực hiện những chiêu thức kỳ lạ, vũ khí, thuốc độc, thuốc súng được giấu kín khác khiến đối thủ mất cảnh giác.Các cao thủ của Bắc và Nam Hồng Môn càng nhanh nhẹú; đối đầu trực tiếp với họ: Cao thủ Đàm Hành Ba và Long Hổ hòa thượng cũng có sức chiến đấu siêu mạnh mẽ!Mặc dù bọn họ bị tổn thất nặng nề, không ngừng có người ngã xuống, vô số người bị thương! Nhưng mà cuối cùng đã trấn áp được những kẻ điên cưồng giết người của nhà tù Bắc Minh này!”“Am”“Am”“Am”“Đùng!”Cuộc chiến tiếp tục, máu vẫn chảy.Tóc của Diệp Trung Lâm đã lấm tấm máu, có hàng chục vết thương trên người.Mặc dù 19 cao thủ của Đường Môn không có người chết ñhưng tất cả đều bị thương.Có một người bị gãy cả hai tay mà cũng không k** r*n một tiếng, một người thì lê lết cái chân ngoan cố tiếp tục chiến đấu.Những người khác đã bị thương vong ít nhiều.Họ đều là người Lạc Việt!Kiên cường!Ý chí chiến đấu mạnh mẽ!Kết quả của một cái giá đau đớn đó là những kẻ giết người điên cuồng phía đối diện hầu như đều bị giết.Trên đường phố, đâu đâu cũng thấy xác chết.Những con người điên cuồng giết người trong nhà tù Bắc Minh này chẳng khác gì đại bàng bắt gà.Vậy mà những.chú gà con.này lại chiến đấu với đại bàng và thậm chí giết cả đại bảng!“Lên đi! Mau lên đi!”Diệp Trung Lâm cầm thanh kiếm gầm lên, loạng choạng suýt ngã xuống đất.Ông ta quyết chiến đấu đến cùng!“Đến đi, tới bao nhiêu thì tôi sẽ giết bấy nhiêu!”.

Trên đường phố, cuộc chiến đẫm máu vẫn tiếp diễn.

Hàng trăm kẻ điên cuồng giết người quả thật không thể tưởng tượng được.

Sức chiến đấu của nhóm này kém hơn nhiều so với họ, nhưng tất cả mọi người đều không muốn sống, như một kẻ điên, như một con thú.

Hung ác và đáng sợi Nhiều kẻ điên cuồng giết người đều đã bị dọa sợi Tại sao họ lại liêu mạng như vậy? Chỉ vì một kẻ tàn phế? Chỉ vì một kẻ phản bội? Chỉ vì sự sống còn của Diệp Lâm Quân mà không tiếc hy sinh mạng sống của mình? Có đáng không? Đây là vấn đề của niềm tin, chỉ những người yêu Lạc Việt thì mới có thể hiểu được.

Những người khác thật sự không thể hiểu được! “Giết!”

“Giết tất cả mọi người thì chúng ta có thể trốn thoát!” Diệp Trung Lâm cầm thanh kiếm của mình đã chém giết đến đỏ cả mắt rồi.

Các cao thủ Đường Môn lần lượt thực hiện những chiêu thức kỳ lạ, vũ khí, thuốc độc, thuốc súng được giấu kín khác khiến đối thủ mất cảnh giác.

Các cao thủ của Bắc và Nam Hồng Môn càng nhanh nhẹú; đối đầu trực tiếp với họ: Cao thủ Đàm Hành Ba và Long Hổ hòa thượng cũng có sức chiến đấu siêu mạnh mẽ!

Mặc dù bọn họ bị tổn thất nặng nề, không ngừng có người ngã xuống, vô số người bị thương! Nhưng mà cuối cùng đã trấn áp được những kẻ điên cưồng giết người của nhà tù Bắc Minh này!”

“Am”

“Am”

“Am”

“Đùng!”

Cuộc chiến tiếp tục, máu vẫn chảy.

Tóc của Diệp Trung Lâm đã lấm tấm máu, có hàng chục vết thương trên người.

Mặc dù 19 cao thủ của Đường Môn không có người chết ñhưng tất cả đều bị thương.

Có một người bị gãy cả hai tay mà cũng không k** r*n một tiếng, một người thì lê lết cái chân ngoan cố tiếp tục chiến đấu.

Những người khác đã bị thương vong ít nhiều.

Họ đều là người Lạc Việt!

Kiên cường!

Ý chí chiến đấu mạnh mẽ!

Kết quả của một cái giá đau đớn đó là những kẻ giết người điên cuồng phía đối diện hầu như đều bị giết.

Trên đường phố, đâu đâu cũng thấy xác chết.

Những con người điên cuồng giết người trong nhà tù Bắc Minh này chẳng khác gì đại bàng bắt gà.

Vậy mà những.chú gà con.này lại chiến đấu với đại bàng và thậm chí giết cả đại bảng!

“Lên đi! Mau lên đi!”

Diệp Trung Lâm cầm thanh kiếm gầm lên, loạng choạng suýt ngã xuống đất.

Ông ta quyết chiến đấu đến cùng!

“Đến đi, tới bao nhiêu thì tôi sẽ giết bấy nhiêu!”.

Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… Trên đường phố, cuộc chiến đẫm máu vẫn tiếp diễn.Hàng trăm kẻ điên cuồng giết người quả thật không thể tưởng tượng được.Sức chiến đấu của nhóm này kém hơn nhiều so với họ, nhưng tất cả mọi người đều không muốn sống, như một kẻ điên, như một con thú.Hung ác và đáng sợi Nhiều kẻ điên cuồng giết người đều đã bị dọa sợi Tại sao họ lại liêu mạng như vậy? Chỉ vì một kẻ tàn phế? Chỉ vì một kẻ phản bội? Chỉ vì sự sống còn của Diệp Lâm Quân mà không tiếc hy sinh mạng sống của mình? Có đáng không? Đây là vấn đề của niềm tin, chỉ những người yêu Lạc Việt thì mới có thể hiểu được.Những người khác thật sự không thể hiểu được! “Giết!”“Giết tất cả mọi người thì chúng ta có thể trốn thoát!” Diệp Trung Lâm cầm thanh kiếm của mình đã chém giết đến đỏ cả mắt rồi.Các cao thủ Đường Môn lần lượt thực hiện những chiêu thức kỳ lạ, vũ khí, thuốc độc, thuốc súng được giấu kín khác khiến đối thủ mất cảnh giác.Các cao thủ của Bắc và Nam Hồng Môn càng nhanh nhẹú; đối đầu trực tiếp với họ: Cao thủ Đàm Hành Ba và Long Hổ hòa thượng cũng có sức chiến đấu siêu mạnh mẽ!Mặc dù bọn họ bị tổn thất nặng nề, không ngừng có người ngã xuống, vô số người bị thương! Nhưng mà cuối cùng đã trấn áp được những kẻ điên cưồng giết người của nhà tù Bắc Minh này!”“Am”“Am”“Am”“Đùng!”Cuộc chiến tiếp tục, máu vẫn chảy.Tóc của Diệp Trung Lâm đã lấm tấm máu, có hàng chục vết thương trên người.Mặc dù 19 cao thủ của Đường Môn không có người chết ñhưng tất cả đều bị thương.Có một người bị gãy cả hai tay mà cũng không k** r*n một tiếng, một người thì lê lết cái chân ngoan cố tiếp tục chiến đấu.Những người khác đã bị thương vong ít nhiều.Họ đều là người Lạc Việt!Kiên cường!Ý chí chiến đấu mạnh mẽ!Kết quả của một cái giá đau đớn đó là những kẻ giết người điên cuồng phía đối diện hầu như đều bị giết.Trên đường phố, đâu đâu cũng thấy xác chết.Những con người điên cuồng giết người trong nhà tù Bắc Minh này chẳng khác gì đại bàng bắt gà.Vậy mà những.chú gà con.này lại chiến đấu với đại bàng và thậm chí giết cả đại bảng!“Lên đi! Mau lên đi!”Diệp Trung Lâm cầm thanh kiếm gầm lên, loạng choạng suýt ngã xuống đất.Ông ta quyết chiến đấu đến cùng!“Đến đi, tới bao nhiêu thì tôi sẽ giết bấy nhiêu!”.

Chương 1592: 1592: Chương 1593