Hoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử…
Chương 1669: 1669: Chương 1667
Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… Câu hỏi của Đỗ Thiên Nhất vô cùng đơn giản, căn bản cũng chỉ là muốn hỏi tại sao Diệp Lâm Quân không có chết, tại sao anh lại có thể hồi phục được, Trấn Thiên Điện tại sao lại có thể…Diệp Lâm Quân đã trả lời hết tất cả những gì mà ông ta hỏi rồi.Sau khi nghe xong tất cả những nghi vấn này thì Đỗ Thiên Nhất liền nở một nụ cười vô cùng hài lòng.“Tuy nhiên, Diệp Lâm Quân à, cậu hãy nhớ lấy một điều, hôm nay cậu đã mang đến cho võ đạo Đảo Đông Ca của chúng tôi một nỗi nhục lớn đến như vậy! Sau này, chắc chắn sẽ có người đến đòi lại tất cả những nỗi nhục mà cậu đã gây ra cho võ đạo Đảo Đông Ca của chúng tôi!”Diệp Lâm Quân vô cùng chế nhạo mà nói: “Đệ nhất tông sư cũng đã bị đánh bại rồi, còn có ai dám đến nữa hả?”“Đảo Đông Ca của chúng tôi sở dĩ có thể lớn mạnh đến như vậy, tất cả là bởi vì có ý chí kiên cường không bao giờ chịu khuất, là bởi vì có tinh thần võ sĩ đạo của chúng tôi!”“Tôi tin rằng, sớm muộn một ngày nào đó, cũng sẽ có một võ sĩ đứng lên để khiêu chiến với cậu và nhất định sẽ đánh bại được cậu!”Đỗ Thiên Nhất gần như là hét banh họng lên.Diệp Lâm Quân cười một cách hờ hững và nói: “Được thôi, tôi sẽ đợi!”“Nhưng mà trước khi để cậu chết thì tôi cũng có một vấn đề cần phải hỏi ông!”“Tại sao Huyết Vương Điện lại khôi phục trở lại hả? Bọn họ rõ ràng là đã bị tiêu diệt sạch sẽ rồi không phải hay sao?”Diệp Lâm Quân nói ra những nghỉ hoặc của mình.Nghe vậy, Đỗ Thiên Nhất liền mỉm cười và nói: “Cậu có muốn biết tại sao hay không?”“Muốn, nói ngay!”“Chắc chắn bí mật này cậu không biết!”“Vụt vụt!”Đột nhiên Đỗ Thiên Nhất nở nụ cười b**n th**, đâm con dao vào bụng.“Phụt!”Ông ta ngã quỳ trên đất, lao về phía trước hô lên: “Võ sĩ đạo bất diệt!”Trên con dao ngắn này chứa đầy độc, trong nháy mắt khi đâm vào, Đỗ Thiên Nhất đi đời nhà ma.Hoàn toàn không có cơ hội cứu được…Diệp Lâm Quân vẫn muốn biết bí mật Huyết Vương Điện trở lại…Lần này manh mối đã bị cắt đứt.Nhưng không cần gấp gáp!Anh sẽ báo thù vì các anh eml “Thù lớn phải trả, các anh em, tiếp theo sẽ đưa mọi người về nhà!!!”Diệp Lâm Quân hô lớn.Anh đã ra lệnh cho người thu thập tất cả thi thể của ba trăm năm mươi bảy người đám Diệp Trung Lâm lại, nhưng có những thi thể quá thê thảm.Do đó Diệp Lâm Quân quyết định hỏa thiêu toàn bộ.Toàn bộ đặt ở trong hộp tro cốt.Các anh em không thể chôn cất nơi đất khách quê người, bọn họ muốn về đất mẹ, về Lạc Việt!Lá rụng về cội!.
Câu hỏi của Đỗ Thiên Nhất vô cùng đơn giản, căn bản cũng chỉ là muốn hỏi tại sao Diệp Lâm Quân không có chết, tại sao anh lại có thể hồi phục được, Trấn Thiên Điện tại sao lại có thể…
Diệp Lâm Quân đã trả lời hết tất cả những gì mà ông ta hỏi rồi.
Sau khi nghe xong tất cả những nghi vấn này thì Đỗ Thiên Nhất liền nở một nụ cười vô cùng hài lòng.
“Tuy nhiên, Diệp Lâm Quân à, cậu hãy nhớ lấy một điều, hôm nay cậu đã mang đến cho võ đạo Đảo Đông Ca của chúng tôi một nỗi nhục lớn đến như vậy! Sau này, chắc chắn sẽ có người đến đòi lại tất cả những nỗi nhục mà cậu đã gây ra cho võ đạo Đảo Đông Ca của chúng tôi!”
Diệp Lâm Quân vô cùng chế nhạo mà nói: “Đệ nhất tông sư cũng đã bị đánh bại rồi, còn có ai dám đến nữa hả?”
“Đảo Đông Ca của chúng tôi sở dĩ có thể lớn mạnh đến như vậy, tất cả là bởi vì có ý chí kiên cường không bao giờ chịu khuất, là bởi vì có tinh thần võ sĩ đạo của chúng tôi!”
“Tôi tin rằng, sớm muộn một ngày nào đó, cũng sẽ có một võ sĩ đứng lên để khiêu chiến với cậu và nhất định sẽ đánh bại được cậu!”
Đỗ Thiên Nhất gần như là hét banh họng lên.
Diệp Lâm Quân cười một cách hờ hững và nói: “Được thôi, tôi sẽ đợi!”
“Nhưng mà trước khi để cậu chết thì tôi cũng có một vấn đề cần phải hỏi ông!”
“Tại sao Huyết Vương Điện lại khôi phục trở lại hả? Bọn họ rõ ràng là đã bị tiêu diệt sạch sẽ rồi không phải hay sao?”
Diệp Lâm Quân nói ra những nghỉ hoặc của mình.
Nghe vậy, Đỗ Thiên Nhất liền mỉm cười và nói: “Cậu có muốn biết tại sao hay không?”
“Muốn, nói ngay!”
“Chắc chắn bí mật này cậu không biết!”
“Vụt vụt!”
Đột nhiên Đỗ Thiên Nhất nở nụ cười b**n th**, đâm con dao vào bụng.
“Phụt!”
Ông ta ngã quỳ trên đất, lao về phía trước hô lên: “Võ sĩ đạo bất diệt!”
Trên con dao ngắn này chứa đầy độc, trong nháy mắt khi đâm vào, Đỗ Thiên Nhất đi đời nhà ma.
Hoàn toàn không có cơ hội cứu được…
Diệp Lâm Quân vẫn muốn biết bí mật Huyết Vương Điện trở lại…
Lần này manh mối đã bị cắt đứt.
Nhưng không cần gấp gáp!
Anh sẽ báo thù vì các anh eml “Thù lớn phải trả, các anh em, tiếp theo sẽ đưa mọi người về nhà!!!”
Diệp Lâm Quân hô lớn.
Anh đã ra lệnh cho người thu thập tất cả thi thể của ba trăm năm mươi bảy người đám Diệp Trung Lâm lại, nhưng có những thi thể quá thê thảm.
Do đó Diệp Lâm Quân quyết định hỏa thiêu toàn bộ.
Toàn bộ đặt ở trong hộp tro cốt.
Các anh em không thể chôn cất nơi đất khách quê người, bọn họ muốn về đất mẹ, về Lạc Việt!
Lá rụng về cội!.
Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… Câu hỏi của Đỗ Thiên Nhất vô cùng đơn giản, căn bản cũng chỉ là muốn hỏi tại sao Diệp Lâm Quân không có chết, tại sao anh lại có thể hồi phục được, Trấn Thiên Điện tại sao lại có thể…Diệp Lâm Quân đã trả lời hết tất cả những gì mà ông ta hỏi rồi.Sau khi nghe xong tất cả những nghi vấn này thì Đỗ Thiên Nhất liền nở một nụ cười vô cùng hài lòng.“Tuy nhiên, Diệp Lâm Quân à, cậu hãy nhớ lấy một điều, hôm nay cậu đã mang đến cho võ đạo Đảo Đông Ca của chúng tôi một nỗi nhục lớn đến như vậy! Sau này, chắc chắn sẽ có người đến đòi lại tất cả những nỗi nhục mà cậu đã gây ra cho võ đạo Đảo Đông Ca của chúng tôi!”Diệp Lâm Quân vô cùng chế nhạo mà nói: “Đệ nhất tông sư cũng đã bị đánh bại rồi, còn có ai dám đến nữa hả?”“Đảo Đông Ca của chúng tôi sở dĩ có thể lớn mạnh đến như vậy, tất cả là bởi vì có ý chí kiên cường không bao giờ chịu khuất, là bởi vì có tinh thần võ sĩ đạo của chúng tôi!”“Tôi tin rằng, sớm muộn một ngày nào đó, cũng sẽ có một võ sĩ đứng lên để khiêu chiến với cậu và nhất định sẽ đánh bại được cậu!”Đỗ Thiên Nhất gần như là hét banh họng lên.Diệp Lâm Quân cười một cách hờ hững và nói: “Được thôi, tôi sẽ đợi!”“Nhưng mà trước khi để cậu chết thì tôi cũng có một vấn đề cần phải hỏi ông!”“Tại sao Huyết Vương Điện lại khôi phục trở lại hả? Bọn họ rõ ràng là đã bị tiêu diệt sạch sẽ rồi không phải hay sao?”Diệp Lâm Quân nói ra những nghỉ hoặc của mình.Nghe vậy, Đỗ Thiên Nhất liền mỉm cười và nói: “Cậu có muốn biết tại sao hay không?”“Muốn, nói ngay!”“Chắc chắn bí mật này cậu không biết!”“Vụt vụt!”Đột nhiên Đỗ Thiên Nhất nở nụ cười b**n th**, đâm con dao vào bụng.“Phụt!”Ông ta ngã quỳ trên đất, lao về phía trước hô lên: “Võ sĩ đạo bất diệt!”Trên con dao ngắn này chứa đầy độc, trong nháy mắt khi đâm vào, Đỗ Thiên Nhất đi đời nhà ma.Hoàn toàn không có cơ hội cứu được…Diệp Lâm Quân vẫn muốn biết bí mật Huyết Vương Điện trở lại…Lần này manh mối đã bị cắt đứt.Nhưng không cần gấp gáp!Anh sẽ báo thù vì các anh eml “Thù lớn phải trả, các anh em, tiếp theo sẽ đưa mọi người về nhà!!!”Diệp Lâm Quân hô lớn.Anh đã ra lệnh cho người thu thập tất cả thi thể của ba trăm năm mươi bảy người đám Diệp Trung Lâm lại, nhưng có những thi thể quá thê thảm.Do đó Diệp Lâm Quân quyết định hỏa thiêu toàn bộ.Toàn bộ đặt ở trong hộp tro cốt.Các anh em không thể chôn cất nơi đất khách quê người, bọn họ muốn về đất mẹ, về Lạc Việt!Lá rụng về cội!.