Tác giả:

"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.

Chương 1687

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. “Hai bán bộ tông sư!”  Có người kinh ngạc hét lên, cả hai người này đều là bán bộ tông sư, bởi vì trong khí tức bạo phát ra còn chứa cả một loại “thế”, một loại “thế” vô song.  Chỉ có người sau khi tiến lên bán bộ tông sư, mới có thể toát ra loại “thế” này, đây là một loại cảnh giới, một khí phách rất lớn.  Âu Dương Đạo Vĩ bị thương không hề nhẹ, nhìn thấy có hai người xông tới, sắc mặt ông ta liền thay đổi.  Ông ta không quen hai người này, họ là người từ đâu tới, ông ta cũng không biết, bất chợt liền cảm thấy lo lắng, nâng cao cảnh giác tới cực độ.  "Vù!"  Diệp Chấn Hà tức giận, khí thế toàn thân bạo phát, ông ta phải chặn hai người này lại.  Cho dù có phải tự nổ!  “Xin đừng hiểu nhầm, chúng tôi là người của Hắc Long phái tới để giúp Diệp Phàm”, người đàn ông đứng đầu vội vàng lên tiếng.  Khí thế trên người ông cụ liền thu lại, Hắc Long lại cử người tới?  Hắc Long một trong ba người đứng đầu của Ám Long Hoa Hạ, còn được gọi là Bắc Long, cai quản việc phía bắc của Hoa Hạ.  Diệp Chấn Hà biết quan hệ giữa Diệp Phàm và Ám Long Hoa Hạ, nhưng trong thời khắc này, ông cụ vẫn nâng cao cảnh giác.  “Ông, để họ qua”.  Giọng khàn khàn của Diệp Phàm vang lên, Diệp Chấn Hà ngây ra, rồi đi sang một bên.  “Diệp Phàm, chúng tôi...”  Người đàn ông đứng đầu không biết mở lời ra sao, bọn họ đã tới từ lâu, nhưng chỉ đứng quan sát giới hạn cực hạn của Diệp Phàm tới đâu, cho nên mãi vẫn không ra tay.  “Diệp Phàm, chúng tôi giúp cậu giết chết bán bộ tông sư của nhà Âu Dương”, người đứng phía sau gượng gạo nói.  ...  Ở phương xa, cách đó cả nghìn dặm, trong khu rừng rậm rạp.  Một đám người đang bao vây truy sát một người đàn ông trung niên nho nhã, người đàn ông đó thong dong tự tại, trên gương mặt trước sau vẫn luôn nở nụ cười điềm đạm.  Đột nhiên, người đàn ông này khựng lại.  “Nhói tim, tại sao mình lại nhói tim chứ?”  Người đàn ông đó tự lẩm bẩm: “Lẽ nào trong nhà xảy ra chuyện sao?”  “Diệp Phù Sinh ông ngạo mạn vừa chứ, đang giao đấu với chúng tôi mà còn dám phân tâm, người ở thế giới bên ngoài các ông đều ngông cuồng như vậy sao?”  Người đàn ông trung niên này chính là Diệp Phù Sinh, cảm giác bất an vừa rồi khiến ông ta có chút không biết giải thích ra sao.  Dựa vào sức mạnh của ông ta, nhìn thế đời trầm luân, ngồi nhìn nước chảy mây trôi.  Cho nên loại cảm giác này sẽ không bao giờ xuất hiện trong ông ta, nhưng bây giờ ông ta lại không có cách nào để đè nén nó xuống.  “Diệp Phù Sinh, ngông cuồng vừa chứ!”  

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. “Hai bán bộ tông sư!”  Có người kinh ngạc hét lên, cả hai người này đều là bán bộ tông sư, bởi vì trong khí tức bạo phát ra còn chứa cả một loại “thế”, một loại “thế” vô song.  Chỉ có người sau khi tiến lên bán bộ tông sư, mới có thể toát ra loại “thế” này, đây là một loại cảnh giới, một khí phách rất lớn.  Âu Dương Đạo Vĩ bị thương không hề nhẹ, nhìn thấy có hai người xông tới, sắc mặt ông ta liền thay đổi.  Ông ta không quen hai người này, họ là người từ đâu tới, ông ta cũng không biết, bất chợt liền cảm thấy lo lắng, nâng cao cảnh giác tới cực độ.  "Vù!"  Diệp Chấn Hà tức giận, khí thế toàn thân bạo phát, ông ta phải chặn hai người này lại.  Cho dù có phải tự nổ!  “Xin đừng hiểu nhầm, chúng tôi là người của Hắc Long phái tới để giúp Diệp Phàm”, người đàn ông đứng đầu vội vàng lên tiếng.  Khí thế trên người ông cụ liền thu lại, Hắc Long lại cử người tới?  Hắc Long một trong ba người đứng đầu của Ám Long Hoa Hạ, còn được gọi là Bắc Long, cai quản việc phía bắc của Hoa Hạ.  Diệp Chấn Hà biết quan hệ giữa Diệp Phàm và Ám Long Hoa Hạ, nhưng trong thời khắc này, ông cụ vẫn nâng cao cảnh giác.  “Ông, để họ qua”.  Giọng khàn khàn của Diệp Phàm vang lên, Diệp Chấn Hà ngây ra, rồi đi sang một bên.  “Diệp Phàm, chúng tôi...”  Người đàn ông đứng đầu không biết mở lời ra sao, bọn họ đã tới từ lâu, nhưng chỉ đứng quan sát giới hạn cực hạn của Diệp Phàm tới đâu, cho nên mãi vẫn không ra tay.  “Diệp Phàm, chúng tôi giúp cậu giết chết bán bộ tông sư của nhà Âu Dương”, người đứng phía sau gượng gạo nói.  ...  Ở phương xa, cách đó cả nghìn dặm, trong khu rừng rậm rạp.  Một đám người đang bao vây truy sát một người đàn ông trung niên nho nhã, người đàn ông đó thong dong tự tại, trên gương mặt trước sau vẫn luôn nở nụ cười điềm đạm.  Đột nhiên, người đàn ông này khựng lại.  “Nhói tim, tại sao mình lại nhói tim chứ?”  Người đàn ông đó tự lẩm bẩm: “Lẽ nào trong nhà xảy ra chuyện sao?”  “Diệp Phù Sinh ông ngạo mạn vừa chứ, đang giao đấu với chúng tôi mà còn dám phân tâm, người ở thế giới bên ngoài các ông đều ngông cuồng như vậy sao?”  Người đàn ông trung niên này chính là Diệp Phù Sinh, cảm giác bất an vừa rồi khiến ông ta có chút không biết giải thích ra sao.  Dựa vào sức mạnh của ông ta, nhìn thế đời trầm luân, ngồi nhìn nước chảy mây trôi.  Cho nên loại cảm giác này sẽ không bao giờ xuất hiện trong ông ta, nhưng bây giờ ông ta lại không có cách nào để đè nén nó xuống.  “Diệp Phù Sinh, ngông cuồng vừa chứ!”  

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. “Hai bán bộ tông sư!”  Có người kinh ngạc hét lên, cả hai người này đều là bán bộ tông sư, bởi vì trong khí tức bạo phát ra còn chứa cả một loại “thế”, một loại “thế” vô song.  Chỉ có người sau khi tiến lên bán bộ tông sư, mới có thể toát ra loại “thế” này, đây là một loại cảnh giới, một khí phách rất lớn.  Âu Dương Đạo Vĩ bị thương không hề nhẹ, nhìn thấy có hai người xông tới, sắc mặt ông ta liền thay đổi.  Ông ta không quen hai người này, họ là người từ đâu tới, ông ta cũng không biết, bất chợt liền cảm thấy lo lắng, nâng cao cảnh giác tới cực độ.  "Vù!"  Diệp Chấn Hà tức giận, khí thế toàn thân bạo phát, ông ta phải chặn hai người này lại.  Cho dù có phải tự nổ!  “Xin đừng hiểu nhầm, chúng tôi là người của Hắc Long phái tới để giúp Diệp Phàm”, người đàn ông đứng đầu vội vàng lên tiếng.  Khí thế trên người ông cụ liền thu lại, Hắc Long lại cử người tới?  Hắc Long một trong ba người đứng đầu của Ám Long Hoa Hạ, còn được gọi là Bắc Long, cai quản việc phía bắc của Hoa Hạ.  Diệp Chấn Hà biết quan hệ giữa Diệp Phàm và Ám Long Hoa Hạ, nhưng trong thời khắc này, ông cụ vẫn nâng cao cảnh giác.  “Ông, để họ qua”.  Giọng khàn khàn của Diệp Phàm vang lên, Diệp Chấn Hà ngây ra, rồi đi sang một bên.  “Diệp Phàm, chúng tôi...”  Người đàn ông đứng đầu không biết mở lời ra sao, bọn họ đã tới từ lâu, nhưng chỉ đứng quan sát giới hạn cực hạn của Diệp Phàm tới đâu, cho nên mãi vẫn không ra tay.  “Diệp Phàm, chúng tôi giúp cậu giết chết bán bộ tông sư của nhà Âu Dương”, người đứng phía sau gượng gạo nói.  ...  Ở phương xa, cách đó cả nghìn dặm, trong khu rừng rậm rạp.  Một đám người đang bao vây truy sát một người đàn ông trung niên nho nhã, người đàn ông đó thong dong tự tại, trên gương mặt trước sau vẫn luôn nở nụ cười điềm đạm.  Đột nhiên, người đàn ông này khựng lại.  “Nhói tim, tại sao mình lại nhói tim chứ?”  Người đàn ông đó tự lẩm bẩm: “Lẽ nào trong nhà xảy ra chuyện sao?”  “Diệp Phù Sinh ông ngạo mạn vừa chứ, đang giao đấu với chúng tôi mà còn dám phân tâm, người ở thế giới bên ngoài các ông đều ngông cuồng như vậy sao?”  Người đàn ông trung niên này chính là Diệp Phù Sinh, cảm giác bất an vừa rồi khiến ông ta có chút không biết giải thích ra sao.  Dựa vào sức mạnh của ông ta, nhìn thế đời trầm luân, ngồi nhìn nước chảy mây trôi.  Cho nên loại cảm giác này sẽ không bao giờ xuất hiện trong ông ta, nhưng bây giờ ông ta lại không có cách nào để đè nén nó xuống.  “Diệp Phù Sinh, ngông cuồng vừa chứ!”  

Chương 1687