Hoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử…
Chương 1753
Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… Chương 1753: Chí Oánh suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra lý do. Nhưng Lý Từ Nhiệm lại phản ứng kịp thời. Dù bây giờ Diệp Lâm Quân không phải chiến thần Lạc Việt, chỉ là người thường. Nhưng trước nay anh luôn trung thành với Lạc Việt, sao có thể bỏ lỡ thời khắc phong vương? E rằng anh muốn tận mắt chứng kiến? Lúc trước anh giao vị trí chiến thần ra, có lẽ cũng không yên tâm. Hiện tại anh muốn tận mắt nhìn thấy lễ phong vương của Nhất Vũ Kiên Vương, có lẽ anh chỉ yên tâm khi trực tiếp nhìn người đó. Vậy nên Lý Từ Nhiệm cũng không hỏi nguyên nhân, cô trả lời ngay: “Được, ngày mai em nói người đưa anh đi!” “Tốt!” Diệp Lâm Quân gật đầu. Trong vòng mấy trăm năm, đây là lần đầu tiên đài Phong Vương khai màn. Có ý nghĩa rất quan trọng đối với Lạc Việt! Hầu hết các nhân vật lớn của Lạc Việt đều tới. Tổng chỉ huy của chín quân khu lớn, bốn khu bảo vệ biên giới, Trần Hữu Đạo, đội quân Tu La, đội quân Côn Luân và tam quân Thiết Phù Vinh đều đến. Tính cả Tây Phương, Trung Phương và nhóm cấp dưới cũ của Diệp Lâm Quân, mọi người đều ngủ một đêm ở khu vực gần đài Phong Vương kinh thành. Vì lễ Phong Vương có ý nghĩa đặc biệt nên toàn bộ quá trình gần như đều livestream trước toàn dân. Vừa quyết định xong, chính phủ đã thông báo cả nước, tăng sự đoàn kết và lòng tin cho nhân dân Lạc Việt. Thứ hai, nước ngoài sẽ bị kinh sợ, kẻ gian thì bị cảnh cáo. Thứ ba, chỉ có buổi lễ long trọng như vậy mới xứng với ngôi vị Nhất Vũ Kiên Vương. Sáng sớm hôm sau. càng nhiều người tụ tập xem lễ trước đài Phong Vương. Cũng không phải bất kỳ ai cũng được đến xem lễ, chỉ có người cầm thiệp mời dự lễ mới được vào. Những người này bao gồm nhân vật lớn trong quân đội Lạc Việt và những người đã cống hiến to lớn cho đất nước. Chẳng hạn như bác sĩ Tân Bắc Sơn được mọi người kính nể! Lúc này, Tân Bắc Sơn đang trò chuyện với đám người Tây Phương. Trên mặt mấy người tràn đầy vẻ tiếc nuối. “Haiz! Ban đầu vinh quang này có thể thuộc về lão đại!” Bàn tay Trung Phương nắm chặt thành đấm. “Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy anh Diệp chờ một thời gian nữa là có thể phong vương rồi! Thật đáng tiếc!” Thật ra Tần Bắc Sơn biết tất cả nhưng ông ta đã ký hiệp ước bảo mật nên đành giấu giếm. Nam Phương cười nói: “Vậy cũng tốt! Có Nhất Vũ Kiên Vương rồi thì Trần Hữu Đạo không thể ngạo mạn như trước nữa! Anh ta cũng là cấp dưới của Nhất Vũ Kiên Vương!” “Đúng đó! Nhưng mà tôi đoán Trần Hữu Đạo chắc chắn sẽ không phục! Người này kiêu ngạo vô cùng, tuyệt đối không cam lòng chịu sự chỉ huy của người khác! Ngược lại, tôi hy vọng Nhất Vũ kiên Vương có thể dạy cho Trần Hữu Đạo một bài học!” Tây Phương nói.
Chương 1753:
Chí Oánh suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra lý do.
Nhưng Lý Từ Nhiệm lại phản ứng kịp thời.
Dù bây giờ Diệp Lâm Quân không phải chiến thần Lạc Việt, chỉ là người thường.
Nhưng trước nay anh luôn trung thành với Lạc Việt, sao có thể bỏ lỡ thời khắc phong vương?
E rằng anh muốn tận mắt chứng kiến?
Lúc trước anh giao vị trí chiến thần ra, có lẽ cũng không yên tâm.
Hiện tại anh muốn tận mắt nhìn thấy lễ phong vương của Nhất Vũ Kiên Vương, có lẽ anh chỉ yên tâm khi trực tiếp nhìn người đó.
Vậy nên Lý Từ Nhiệm cũng không hỏi nguyên nhân, cô trả lời ngay: “Được, ngày mai em nói người đưa anh đi!”
“Tốt!”
Diệp Lâm Quân gật đầu.
Trong vòng mấy trăm năm, đây là lần đầu tiên đài Phong Vương khai màn.
Có ý nghĩa rất quan trọng đối với Lạc Việt!
Hầu hết các nhân vật lớn của Lạc Việt đều tới.
Tổng chỉ huy của chín quân khu lớn, bốn khu bảo vệ biên giới, Trần Hữu Đạo, đội quân Tu La, đội quân Côn Luân và tam quân Thiết Phù Vinh đều đến.
Tính cả Tây Phương, Trung Phương và nhóm cấp dưới cũ của Diệp Lâm Quân, mọi người đều ngủ một đêm ở khu vực gần đài Phong Vương kinh thành.
Vì lễ Phong Vương có ý nghĩa đặc biệt nên toàn bộ quá trình gần như đều livestream trước toàn dân.
Vừa quyết định xong, chính phủ đã thông báo cả nước, tăng sự đoàn kết và lòng tin cho nhân dân Lạc Việt.
Thứ hai, nước ngoài sẽ bị kinh sợ, kẻ gian thì bị cảnh cáo.
Thứ ba, chỉ có buổi lễ long trọng như vậy mới xứng với ngôi vị Nhất Vũ Kiên Vương.
Sáng sớm hôm sau.
càng nhiều người tụ tập xem lễ trước đài Phong Vương.
Cũng không phải bất kỳ ai cũng được đến xem lễ, chỉ có người cầm thiệp mời dự lễ mới được vào.
Những người này bao gồm nhân vật lớn trong quân đội Lạc Việt và những người đã cống hiến to lớn cho đất nước.
Chẳng hạn như bác sĩ Tân Bắc Sơn được mọi người kính nể!
Lúc này, Tân Bắc Sơn đang trò chuyện với đám người Tây Phương.
Trên mặt mấy người tràn đầy vẻ tiếc nuối.
“Haiz! Ban đầu vinh quang này có thể thuộc về lão đại!”
Bàn tay Trung Phương nắm chặt thành đấm.
“Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy anh Diệp chờ một thời gian nữa là có thể phong vương rồi! Thật đáng tiếc!”
Thật ra Tần Bắc Sơn biết tất cả nhưng ông ta đã ký hiệp ước bảo mật nên đành giấu giếm.
Nam Phương cười nói: “Vậy cũng tốt! Có Nhất Vũ Kiên Vương rồi thì Trần Hữu Đạo không thể ngạo mạn như trước nữa! Anh ta cũng là cấp dưới của Nhất Vũ Kiên Vương!”
“Đúng đó! Nhưng mà tôi đoán Trần Hữu Đạo chắc chắn sẽ không phục! Người này kiêu ngạo vô cùng, tuyệt đối không cam lòng chịu sự chỉ huy của người khác! Ngược lại, tôi hy vọng Nhất Vũ kiên Vương có thể dạy cho Trần Hữu Đạo một bài học!” Tây Phương nói.
Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… Chương 1753: Chí Oánh suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra lý do. Nhưng Lý Từ Nhiệm lại phản ứng kịp thời. Dù bây giờ Diệp Lâm Quân không phải chiến thần Lạc Việt, chỉ là người thường. Nhưng trước nay anh luôn trung thành với Lạc Việt, sao có thể bỏ lỡ thời khắc phong vương? E rằng anh muốn tận mắt chứng kiến? Lúc trước anh giao vị trí chiến thần ra, có lẽ cũng không yên tâm. Hiện tại anh muốn tận mắt nhìn thấy lễ phong vương của Nhất Vũ Kiên Vương, có lẽ anh chỉ yên tâm khi trực tiếp nhìn người đó. Vậy nên Lý Từ Nhiệm cũng không hỏi nguyên nhân, cô trả lời ngay: “Được, ngày mai em nói người đưa anh đi!” “Tốt!” Diệp Lâm Quân gật đầu. Trong vòng mấy trăm năm, đây là lần đầu tiên đài Phong Vương khai màn. Có ý nghĩa rất quan trọng đối với Lạc Việt! Hầu hết các nhân vật lớn của Lạc Việt đều tới. Tổng chỉ huy của chín quân khu lớn, bốn khu bảo vệ biên giới, Trần Hữu Đạo, đội quân Tu La, đội quân Côn Luân và tam quân Thiết Phù Vinh đều đến. Tính cả Tây Phương, Trung Phương và nhóm cấp dưới cũ của Diệp Lâm Quân, mọi người đều ngủ một đêm ở khu vực gần đài Phong Vương kinh thành. Vì lễ Phong Vương có ý nghĩa đặc biệt nên toàn bộ quá trình gần như đều livestream trước toàn dân. Vừa quyết định xong, chính phủ đã thông báo cả nước, tăng sự đoàn kết và lòng tin cho nhân dân Lạc Việt. Thứ hai, nước ngoài sẽ bị kinh sợ, kẻ gian thì bị cảnh cáo. Thứ ba, chỉ có buổi lễ long trọng như vậy mới xứng với ngôi vị Nhất Vũ Kiên Vương. Sáng sớm hôm sau. càng nhiều người tụ tập xem lễ trước đài Phong Vương. Cũng không phải bất kỳ ai cũng được đến xem lễ, chỉ có người cầm thiệp mời dự lễ mới được vào. Những người này bao gồm nhân vật lớn trong quân đội Lạc Việt và những người đã cống hiến to lớn cho đất nước. Chẳng hạn như bác sĩ Tân Bắc Sơn được mọi người kính nể! Lúc này, Tân Bắc Sơn đang trò chuyện với đám người Tây Phương. Trên mặt mấy người tràn đầy vẻ tiếc nuối. “Haiz! Ban đầu vinh quang này có thể thuộc về lão đại!” Bàn tay Trung Phương nắm chặt thành đấm. “Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy anh Diệp chờ một thời gian nữa là có thể phong vương rồi! Thật đáng tiếc!” Thật ra Tần Bắc Sơn biết tất cả nhưng ông ta đã ký hiệp ước bảo mật nên đành giấu giếm. Nam Phương cười nói: “Vậy cũng tốt! Có Nhất Vũ Kiên Vương rồi thì Trần Hữu Đạo không thể ngạo mạn như trước nữa! Anh ta cũng là cấp dưới của Nhất Vũ Kiên Vương!” “Đúng đó! Nhưng mà tôi đoán Trần Hữu Đạo chắc chắn sẽ không phục! Người này kiêu ngạo vô cùng, tuyệt đối không cam lòng chịu sự chỉ huy của người khác! Ngược lại, tôi hy vọng Nhất Vũ kiên Vương có thể dạy cho Trần Hữu Đạo một bài học!” Tây Phương nói.