Hoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử…
Chương 1820
Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… Chương 1820:Cách ba mét phía sau hai người một già một trẻ đó có sáu người theo sát, tất cả đều mặc đồ trắng từ trên xuống dưới.Trên ngực thêu hai chữ Tây Đường.Sáu người này vô cùng đáng gờm.Tông sư!Sáu vị tông sư đều có sức mạnh vượt cả yêu quái của đảo Đông Cal Nếu tính theo số năm.Thì sáu người này đều là những tông sư trăm tuổi cải Nhưng nhìn tư thế này, sáu người đó chỉ là người hầu mà thôi.Diệp Lâm Quân liếc một cái đã nhìn thấu sức mạnh của sáu người.Trong lòng anh cũng ngập tràn kinh hãi.Thân phận của hai người một già một trẻ này là gì vậy?Còn sáu tông sử trăm tuổi đang phải làm đầy tớ thì sao?Có một điều mà Diệp Lâm Quân không biết, đây là người của môn phiệt Tây Đường, Hoàng đế Tây Đường – Hoàng Mạnh Hùng, và cháu gái của ông ta, Hoàng An Nhiên.Họ vừa đến Giang Bắc.Đến để cảm nhận vẻ đẹp ma mị của hồ Tây Tử…Dù sao vì chuyện hiệp nghị mà họ luôn bị mắc kẹt trong vùng đất Tây Đường, chưa bao giờ được ra thế giới bên ngoài.Tuy cực kỳ tò mò, nhưng Diệp Lâm Quân không nghĩ nhiều, tiếp tục bước đi.“Đứng lại! Đây là nơi anh nên tới sao?”Nhưng anh chưa bước được hai bước thì đã bị vài người chặn lại.“Tại sao?”Diệp Lâm Quân nheo mắt.“Bởi vì khu vực này là cấm địa của tư nhân, người phục vụ không được vào!”Mấy người này lạnh lùng nói.Diệp Lâm Quân lập tức hiểu ra.Khu vực này bị phong tỏa.Hèn chỉ Hồ Tây Tử vẫn luôn náo nhiệt lại chẳng có ai.Nhưng Diệp Lâm Quân phớt lờ anh ta, tiếp tục bước tới…“Đúng lại! Anh không hiểu tiếng người đấy hả? Tôi kêu anh dừng lại nấy giò đó, không nghe thấy sao?” Mãy người đó lạnh lùng quát.Lúc nãy Hoàng để Tây Đường của môn phiệt Hoàng đế Tây Đường, bọn họ đang chịu trách nhiệm xử lý sạch sẽ nơi này.Sau khi thân phận của ông ta được tiết lộ, tất cả những người ở đây đã sơ tán rất quy củ.Không một ai dám nói không.Vậy mà cuối cùng lại lòi ra một tên ngớ ngẩn cứng đầu thế này.Lại còn ngang ngạnh đòi xông qua nữa chứ…“Tránh ra, đừng cản đường tôi!” Diệp Lâm Quân trâm giọng nói.Tâm trạng anh bây giò âm trâm đến cực điểm Chặn đường anh cũng chẳng khác nào chọc anh tức giân.“Anh biết chúng tôi là ai không? Môn phiệt Tây Đường…”Mấy tên này muốn tiết lộ danh tính để khiến Diệp Lâm Quân kinh sợ.Nào ngờ lại bị Diệp Lâm Quân đẩy ra xa trong nháy mắt.“Tôi không muốn biết” Bị đẩy ra dễ dàng như vậy, trong mắt mấy người này tràn đầy vẻ kinh hãi.“Người đâu! Ngăn anh ta lại!”Vài người thốt lên.“Râm râm rầm..’ Ngay sau đó, những cao thủ ngâm của môn phiệt Tây Đường lần lượt xuất hiện, cố gắng ngăn Diệp Lâm Quân lại.
Chương 1820:
Cách ba mét phía sau hai người một già một trẻ đó có sáu người theo sát, tất cả đều mặc đồ trắng từ trên xuống dưới.
Trên ngực thêu hai chữ Tây Đường.
Sáu người này vô cùng đáng gờm.
Tông sư!
Sáu vị tông sư đều có sức mạnh vượt cả yêu quái của đảo Đông Cal Nếu tính theo số năm.
Thì sáu người này đều là những tông sư trăm tuổi cải Nhưng nhìn tư thế này, sáu người đó chỉ là người hầu mà thôi.
Diệp Lâm Quân liếc một cái đã nhìn thấu sức mạnh của sáu người.
Trong lòng anh cũng ngập tràn kinh hãi.
Thân phận của hai người một già một trẻ này là gì vậy?
Còn sáu tông sử trăm tuổi đang phải làm đầy tớ thì sao?
Có một điều mà Diệp Lâm Quân không biết, đây là người của môn phiệt Tây Đường, Hoàng đế Tây Đường – Hoàng Mạnh Hùng, và cháu gái của ông ta, Hoàng An Nhiên.
Họ vừa đến Giang Bắc.
Đến để cảm nhận vẻ đẹp ma mị của hồ Tây Tử…
Dù sao vì chuyện hiệp nghị mà họ luôn bị mắc kẹt trong vùng đất Tây Đường, chưa bao giờ được ra thế giới bên ngoài.
Tuy cực kỳ tò mò, nhưng Diệp Lâm Quân không nghĩ nhiều, tiếp tục bước đi.
“Đứng lại! Đây là nơi anh nên tới sao?”
Nhưng anh chưa bước được hai bước thì đã bị vài người chặn lại.
“Tại sao?”
Diệp Lâm Quân nheo mắt.
“Bởi vì khu vực này là cấm địa của tư nhân, người phục vụ không được vào!”
Mấy người này lạnh lùng nói.
Diệp Lâm Quân lập tức hiểu ra.
Khu vực này bị phong tỏa.
Hèn chỉ Hồ Tây Tử vẫn luôn náo nhiệt lại chẳng có ai.
Nhưng Diệp Lâm Quân phớt lờ anh ta, tiếp tục bước tới…
“Đúng lại! Anh không hiểu tiếng người đấy hả? Tôi kêu anh dừng lại nấy giò đó, không nghe thấy sao?” Mãy người đó lạnh lùng quát.
Lúc nãy Hoàng để Tây Đường của môn phiệt Hoàng đế Tây Đường, bọn họ đang chịu trách nhiệm xử lý sạch sẽ nơi này.
Sau khi thân phận của ông ta được tiết lộ, tất cả những người ở đây đã sơ tán rất quy củ.
Không một ai dám nói không.
Vậy mà cuối cùng lại lòi ra một tên ngớ ngẩn cứng đầu thế này.
Lại còn ngang ngạnh đòi xông qua nữa chứ…
“Tránh ra, đừng cản đường tôi!” Diệp Lâm Quân trâm giọng nói.
Tâm trạng anh bây giò âm trâm đến cực điểm Chặn đường anh cũng chẳng khác nào chọc anh tức giân.
“Anh biết chúng tôi là ai không? Môn phiệt Tây Đường…”
Mấy tên này muốn tiết lộ danh tính để khiến Diệp Lâm Quân kinh sợ.
Nào ngờ lại bị Diệp Lâm Quân đẩy ra xa trong nháy mắt.
“Tôi không muốn biết” Bị đẩy ra dễ dàng như vậy, trong mắt mấy người này tràn đầy vẻ kinh hãi.
“Người đâu! Ngăn anh ta lại!”
Vài người thốt lên.
“Râm râm rầm..’ Ngay sau đó, những cao thủ ngâm của môn phiệt Tây Đường lần lượt xuất hiện, cố gắng ngăn Diệp Lâm Quân lại.
Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… Chương 1820:Cách ba mét phía sau hai người một già một trẻ đó có sáu người theo sát, tất cả đều mặc đồ trắng từ trên xuống dưới.Trên ngực thêu hai chữ Tây Đường.Sáu người này vô cùng đáng gờm.Tông sư!Sáu vị tông sư đều có sức mạnh vượt cả yêu quái của đảo Đông Cal Nếu tính theo số năm.Thì sáu người này đều là những tông sư trăm tuổi cải Nhưng nhìn tư thế này, sáu người đó chỉ là người hầu mà thôi.Diệp Lâm Quân liếc một cái đã nhìn thấu sức mạnh của sáu người.Trong lòng anh cũng ngập tràn kinh hãi.Thân phận của hai người một già một trẻ này là gì vậy?Còn sáu tông sử trăm tuổi đang phải làm đầy tớ thì sao?Có một điều mà Diệp Lâm Quân không biết, đây là người của môn phiệt Tây Đường, Hoàng đế Tây Đường – Hoàng Mạnh Hùng, và cháu gái của ông ta, Hoàng An Nhiên.Họ vừa đến Giang Bắc.Đến để cảm nhận vẻ đẹp ma mị của hồ Tây Tử…Dù sao vì chuyện hiệp nghị mà họ luôn bị mắc kẹt trong vùng đất Tây Đường, chưa bao giờ được ra thế giới bên ngoài.Tuy cực kỳ tò mò, nhưng Diệp Lâm Quân không nghĩ nhiều, tiếp tục bước đi.“Đứng lại! Đây là nơi anh nên tới sao?”Nhưng anh chưa bước được hai bước thì đã bị vài người chặn lại.“Tại sao?”Diệp Lâm Quân nheo mắt.“Bởi vì khu vực này là cấm địa của tư nhân, người phục vụ không được vào!”Mấy người này lạnh lùng nói.Diệp Lâm Quân lập tức hiểu ra.Khu vực này bị phong tỏa.Hèn chỉ Hồ Tây Tử vẫn luôn náo nhiệt lại chẳng có ai.Nhưng Diệp Lâm Quân phớt lờ anh ta, tiếp tục bước tới…“Đúng lại! Anh không hiểu tiếng người đấy hả? Tôi kêu anh dừng lại nấy giò đó, không nghe thấy sao?” Mãy người đó lạnh lùng quát.Lúc nãy Hoàng để Tây Đường của môn phiệt Hoàng đế Tây Đường, bọn họ đang chịu trách nhiệm xử lý sạch sẽ nơi này.Sau khi thân phận của ông ta được tiết lộ, tất cả những người ở đây đã sơ tán rất quy củ.Không một ai dám nói không.Vậy mà cuối cùng lại lòi ra một tên ngớ ngẩn cứng đầu thế này.Lại còn ngang ngạnh đòi xông qua nữa chứ…“Tránh ra, đừng cản đường tôi!” Diệp Lâm Quân trâm giọng nói.Tâm trạng anh bây giò âm trâm đến cực điểm Chặn đường anh cũng chẳng khác nào chọc anh tức giân.“Anh biết chúng tôi là ai không? Môn phiệt Tây Đường…”Mấy tên này muốn tiết lộ danh tính để khiến Diệp Lâm Quân kinh sợ.Nào ngờ lại bị Diệp Lâm Quân đẩy ra xa trong nháy mắt.“Tôi không muốn biết” Bị đẩy ra dễ dàng như vậy, trong mắt mấy người này tràn đầy vẻ kinh hãi.“Người đâu! Ngăn anh ta lại!”Vài người thốt lên.“Râm râm rầm..’ Ngay sau đó, những cao thủ ngâm của môn phiệt Tây Đường lần lượt xuất hiện, cố gắng ngăn Diệp Lâm Quân lại.