Hoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử…
Chương 2195
Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… Chương 2195:Vương Định và Nhậm Kiêu Phàm cùng nở nụ cười.Đám người Tiêu Phong thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc.Sư phụ cứ như vậy thả người?Hai người Nhậm Kiêm Phàm vui mừng hớn hở đi lấy chìa khóa, nhưng ta vừa mới chạm vào chìa, một tiếng vang như sấm sét truyền tới: “Tôi xem ai dám động?”“Hả?”Tất cả mọi người đều ngây ra.“Chìa khóa ở đó, nhưng tôi xem ai dám động vào?”Diệp Lâm Quân đột nhiên nâng cao giong, dọa đến mọi người ở đây đều run lên.Nhất là Vương Định và Nhậm Kiêu Phàm, bắp chân cũng run lên.Nhậm Kiêu Phàm thu lại cánh tay cầm chìa khóa.Rõ ràng chìa khóa ngay trước mặt nhìn hai người chỉ có thể trơ mắt nhìn, không dám có ý nghĩ vươn tay ra lầy.Đây cũng là khí thể của Diệp Lâm Quân.Một câu của anh, không ai dám động.Dù cho trong nhận thức của mọi người, anh là người bình thường.“Diệp…Diệp Lâm Quân, anh có ý gì? Chẳng lẽ chuyện của Vệ binh Viêm Long mà anh cũng muốn nhúng tay vào sao?” Vương Định run rẩy hỏi.“Đây chỉ là chuyện của Vệ binh Viêm Long thôi sao? Đây là chuyện của Lạc Việt, liên quan đến con dân Lạc Việt” “Các người đi nhanh đi, có tôi ở đây, anh ta không có khả năng rời đi! Các người không tỏ thái độ thay cho Lạc Việt thì để tôi làm!” “Lạc Việt ta không sợ bất kỳ kẻ nào hết! Có ngoại bang phạm tội ở nước ta thì phải chịu hậu quả!” Diệp Lâm Quân biểu lộ thái đô.“Diệp Lâm Quân, anh điên rồi!” “Hôm nay tôi thực sự không tin, tôi cứ muốn mở lồng sắt thả anh ta đi đấy!” “Tôi xem anh có thể làm thế nào!” Vương Định dứt khoát câm lấy chìa khóa đi về phía lông sắt.“Anh có thể thử một chút!” Diệp Lâm Quân cười.“Răng rắc!” Vương Định mỏ cửa lồng sắt, thả.Jefferson ra.“Ngài.Jeferson, bây giờ ngài được tự do, đồng thời an toàn rồi.Vương Định cười nói.Jefferson suýt chút nữa thì kích động đến phát khóc.Cuối cùng tự do rồi.Đúng lúc này, anh ta thấy Diệp Lâm Quân đi về phía này.Trong lòng.Jefferson cảm thấy thấp thỏm, sắc mặt đại biến.anh muốn làm gì?” Vương Định cảm nhận được sát khí đằng đằng của Diệp Lâm Quân, theo bản năng hỏi.Rầm! Diệp Lâm Quân không quan tâm đến anh ta, lập tức đạp một cước lên người.Jefferson.Rầm! Lập tức đá anh ta văng xa tám mét.Diệp Lâm Quân bước tới, đè.Jefferson lại đánh một trận.Jefferson kêu la thảm thiết…Vương Định và Nhậm Kiêu Phàm đều bị dọa sợ đến choáng váng.
Chương 2195:
Vương Định và Nhậm Kiêu Phàm cùng nở nụ cười.
Đám người Tiêu Phong thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc.
Sư phụ cứ như vậy thả người?
Hai người Nhậm Kiêm Phàm vui mừng hớn hở đi lấy chìa khóa, nhưng ta vừa mới chạm vào chìa, một tiếng vang như sấm sét truyền tới: “Tôi xem ai dám động?”
“Hả?”
Tất cả mọi người đều ngây ra.
“Chìa khóa ở đó, nhưng tôi xem ai dám động vào?”
Diệp Lâm Quân đột nhiên nâng cao giong, dọa đến mọi người ở đây đều run lên.
Nhất là Vương Định và Nhậm Kiêu Phàm, bắp chân cũng run lên.
Nhậm Kiêu Phàm thu lại cánh tay cầm chìa khóa.
Rõ ràng chìa khóa ngay trước mặt nhìn hai người chỉ có thể trơ mắt nhìn, không dám có ý nghĩ vươn tay ra lầy.
Đây cũng là khí thể của Diệp Lâm Quân.
Một câu của anh, không ai dám động.
Dù cho trong nhận thức của mọi người, anh là người bình thường.
“Diệp…
Diệp Lâm Quân, anh có ý gì? Chẳng lẽ chuyện của Vệ binh Viêm Long mà anh cũng muốn nhúng tay vào sao?” Vương Định run rẩy hỏi.
“Đây chỉ là chuyện của Vệ binh Viêm Long thôi sao? Đây là chuyện của Lạc Việt, liên quan đến con dân Lạc Việt” “Các người đi nhanh đi, có tôi ở đây, anh ta không có khả năng rời đi! Các người không tỏ thái độ thay cho Lạc Việt thì để tôi làm!” “Lạc Việt ta không sợ bất kỳ kẻ nào hết! Có ngoại bang phạm tội ở nước ta thì phải chịu hậu quả!” Diệp Lâm Quân biểu lộ thái đô.
“Diệp Lâm Quân, anh điên rồi!” “Hôm nay tôi thực sự không tin, tôi cứ muốn mở lồng sắt thả anh ta đi đấy!” “Tôi xem anh có thể làm thế nào!” Vương Định dứt khoát câm lấy chìa khóa đi về phía lông sắt.
“Anh có thể thử một chút!” Diệp Lâm Quân cười.
“Răng rắc!” Vương Định mỏ cửa lồng sắt, thả.
Jefferson ra.
“Ngài.
Jeferson, bây giờ ngài được tự do, đồng thời an toàn rồi.
Vương Định cười nói.
Jefferson suýt chút nữa thì kích động đến phát khóc.
Cuối cùng tự do rồi.
Đúng lúc này, anh ta thấy Diệp Lâm Quân đi về phía này.
Trong lòng.
Jefferson cảm thấy thấp thỏm, sắc mặt đại biến.
anh muốn làm gì?” Vương Định cảm nhận được sát khí đằng đằng của Diệp Lâm Quân, theo bản năng hỏi.
Rầm! Diệp Lâm Quân không quan tâm đến anh ta, lập tức đạp một cước lên người.
Jefferson.
Rầm! Lập tức đá anh ta văng xa tám mét.
Diệp Lâm Quân bước tới, đè.
Jefferson lại đánh một trận.
Jefferson kêu la thảm thiết…
Vương Định và Nhậm Kiêu Phàm đều bị dọa sợ đến choáng váng.
Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… Chương 2195:Vương Định và Nhậm Kiêu Phàm cùng nở nụ cười.Đám người Tiêu Phong thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc.Sư phụ cứ như vậy thả người?Hai người Nhậm Kiêm Phàm vui mừng hớn hở đi lấy chìa khóa, nhưng ta vừa mới chạm vào chìa, một tiếng vang như sấm sét truyền tới: “Tôi xem ai dám động?”“Hả?”Tất cả mọi người đều ngây ra.“Chìa khóa ở đó, nhưng tôi xem ai dám động vào?”Diệp Lâm Quân đột nhiên nâng cao giong, dọa đến mọi người ở đây đều run lên.Nhất là Vương Định và Nhậm Kiêu Phàm, bắp chân cũng run lên.Nhậm Kiêu Phàm thu lại cánh tay cầm chìa khóa.Rõ ràng chìa khóa ngay trước mặt nhìn hai người chỉ có thể trơ mắt nhìn, không dám có ý nghĩ vươn tay ra lầy.Đây cũng là khí thể của Diệp Lâm Quân.Một câu của anh, không ai dám động.Dù cho trong nhận thức của mọi người, anh là người bình thường.“Diệp…Diệp Lâm Quân, anh có ý gì? Chẳng lẽ chuyện của Vệ binh Viêm Long mà anh cũng muốn nhúng tay vào sao?” Vương Định run rẩy hỏi.“Đây chỉ là chuyện của Vệ binh Viêm Long thôi sao? Đây là chuyện của Lạc Việt, liên quan đến con dân Lạc Việt” “Các người đi nhanh đi, có tôi ở đây, anh ta không có khả năng rời đi! Các người không tỏ thái độ thay cho Lạc Việt thì để tôi làm!” “Lạc Việt ta không sợ bất kỳ kẻ nào hết! Có ngoại bang phạm tội ở nước ta thì phải chịu hậu quả!” Diệp Lâm Quân biểu lộ thái đô.“Diệp Lâm Quân, anh điên rồi!” “Hôm nay tôi thực sự không tin, tôi cứ muốn mở lồng sắt thả anh ta đi đấy!” “Tôi xem anh có thể làm thế nào!” Vương Định dứt khoát câm lấy chìa khóa đi về phía lông sắt.“Anh có thể thử một chút!” Diệp Lâm Quân cười.“Răng rắc!” Vương Định mỏ cửa lồng sắt, thả.Jefferson ra.“Ngài.Jeferson, bây giờ ngài được tự do, đồng thời an toàn rồi.Vương Định cười nói.Jefferson suýt chút nữa thì kích động đến phát khóc.Cuối cùng tự do rồi.Đúng lúc này, anh ta thấy Diệp Lâm Quân đi về phía này.Trong lòng.Jefferson cảm thấy thấp thỏm, sắc mặt đại biến.anh muốn làm gì?” Vương Định cảm nhận được sát khí đằng đằng của Diệp Lâm Quân, theo bản năng hỏi.Rầm! Diệp Lâm Quân không quan tâm đến anh ta, lập tức đạp một cước lên người.Jefferson.Rầm! Lập tức đá anh ta văng xa tám mét.Diệp Lâm Quân bước tới, đè.Jefferson lại đánh một trận.Jefferson kêu la thảm thiết…Vương Định và Nhậm Kiêu Phàm đều bị dọa sợ đến choáng váng.