Hoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử…

Chương 2471

Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… Tính cả hơn một ngàn người sau lưng Diệp Lâm Quân cũng đều trợn tròn mắt.Đây là cái gọi là phe chính diện sao?Thế nhưng lại quỳ lạy tà ma ngoại đạo trong miệng của bọn họ, Thật buồn cười!Buồn cười đến cực điểm!Diệp Lâm Quân vui vẻ."Ha haha..”Hơn một ngàn người sau lưng anh cũng cười điên cuồng. "Ha ha ha, danh môn phe chính diện không nên thề sống chết không từ sao? Sao lại còn quỳ xuống?”"Đây là tôi đã thấy chê cười lớn nhất!”Đối mặt các loại châm.chọc; Lâm Phi Dương và Phó Bình bọn họ hổ thẹn không thôi.Hôm nay, đã mất hết tất cả mặt mũi rồi!"Nếu các người dập đầu, tôi sẽ tạm tha các người một lần!”Diệp Lâm Quân cười cười."Cảm ơn Tà Thần đại nhân! Cảm ơn...”Mọi người bắt đầu dập đầu nói lời cảm tạ."Mất mặt chết đi được! Các người chính là sỉ nhục chính đạo!”"Phó Bình tôi khinh thường làm bạn với các người!”Nhìn thấy cảnh những người này dập đầu nói lời cảm tạ, Phó Bình, Lâm Phi Dương bọn họ khó chịu như ăn ruồi bọ giống nhau. Danh dự của chính đạo bị nhóm người này làm cho mấthết mặt mũi: Thế nhưng bọn họ lại quỳ xuống xin tha với bọn tà ma ngoại đạo!Nên tôi thà chết chứ không chịu khuất phục!Ngay sau đó, Phó Bình và Lâm Phi Dương bọn họ liếc mắt nhìn mấy người Đoàn Minh Nhân bằng ánh mắt khen ngợi.Vừa mới dùng lời nói sỉ nhục Diệp Lâm Quân trên cơ bản đều quỳ xuống: Chỉ có mấy người Đoàn Minh Nhân thà chết không từ, vẫn luôn không đứng ra."Làm tốt lắm!”Phó Bình kích động nói.Anh ta giơ ngón tay cái lên khen bọn họ!Anh ta chẳng sợ chết cũng muốn để nhóm bàng môn tà đạo này nhìn thấy khí phách của mình!"Nhưng những người vừa rồi la hét mắng chửi vô cùng tàn nhãn dường như không đứng ra đó?”Giọng nói Diệp Lâm Quân vang lên.Đoàn Minh Nhân, mấy người Ninh Y Nhiên như rơi vào. hầm băng; cả người rùng mình một cái.“Thình thịch!”"Ngài Tà Thân, tôi sai rồi, tôi cầu xin ngài tha thứt”Vừa dứt lời, Đoàn Minh Nhân đã quỳ trên mặt đất. Lâm Phi Dương và Phó Bình bọn họ trợn tròn mắt. Anh ta đã nói là thà chết chứ không chịu khuất phục chứ? Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Đoàn Minh Nhân...Anh ta đều không giấy giụa một chút nào sao? Nhưng Đoàn Minh Nhân, anh ta chính là con trời của Địa Bảng Lạc Việt đấy! Anh ta đại điện cho giới võ đạo của Lạc Việt! Anh ta không thể có một chút khí phách nào sao? Nhóm người Lâm Phi Dương và Phó Bình chỉ hận không thể tiến lên, tát vài bạt tai trên mặt của Đoàn Minh Nhân.

Tính cả hơn một ngàn người sau lưng Diệp Lâm Quân cũng đều trợn tròn mắt.

Đây là cái gọi là phe chính diện sao?

Thế nhưng lại quỳ lạy tà ma ngoại đạo trong miệng của bọn họ, Thật buồn cười!

Buồn cười đến cực điểm!

Diệp Lâm Quân vui vẻ.

"Ha haha..”

Hơn một ngàn người sau lưng anh cũng cười điên cuồng. "Ha ha ha, danh môn phe chính diện không nên thề sống chết không từ sao? Sao lại còn quỳ xuống?”

"Đây là tôi đã thấy chê cười lớn nhất!”

Đối mặt các loại châm.chọc; Lâm Phi Dương và Phó Bình bọn họ hổ thẹn không thôi.

Hôm nay, đã mất hết tất cả mặt mũi rồi!

"Nếu các người dập đầu, tôi sẽ tạm tha các người một lần!”

Diệp Lâm Quân cười cười.

"Cảm ơn Tà Thần đại nhân! Cảm ơn...”

Mọi người bắt đầu dập đầu nói lời cảm tạ.

"Mất mặt chết đi được! Các người chính là sỉ nhục chính đạo!”

"Phó Bình tôi khinh thường làm bạn với các người!”

Nhìn thấy cảnh những người này dập đầu nói lời cảm tạ, Phó Bình, Lâm Phi Dương bọn họ khó chịu như ăn ruồi bọ giống nhau. 

Danh dự của chính đạo bị nhóm người này làm cho mất

hết mặt mũi: Thế nhưng bọn họ lại quỳ xuống xin tha với bọn tà ma ngoại đạo!

Nên tôi thà chết chứ không chịu khuất phục!

Ngay sau đó, Phó Bình và Lâm Phi Dương bọn họ liếc mắt nhìn mấy người Đoàn Minh Nhân bằng ánh mắt khen ngợi.

Vừa mới dùng lời nói sỉ nhục Diệp Lâm Quân trên cơ bản đều quỳ xuống: Chỉ có mấy người Đoàn Minh Nhân thà chết không từ, vẫn luôn không đứng ra.

"Làm tốt lắm!”

Phó Bình kích động nói.

Anh ta giơ ngón tay cái lên khen bọn họ!

Anh ta chẳng sợ chết cũng muốn để nhóm bàng môn tà đạo này nhìn thấy khí phách của mình!

"Nhưng những người vừa rồi la hét mắng chửi vô cùng tàn nhãn dường như không đứng ra đó?”

Giọng nói Diệp Lâm Quân vang lên.

Đoàn Minh Nhân, mấy người Ninh Y Nhiên như rơi vào. hầm băng; cả người rùng mình một cái.

“Thình thịch!”

"Ngài Tà Thân, tôi sai rồi, tôi cầu xin ngài tha thứt”

Vừa dứt lời, Đoàn Minh Nhân đã quỳ trên mặt đất. Lâm Phi Dương và Phó Bình bọn họ trợn tròn mắt. Anh ta đã nói là thà chết chứ không chịu khuất phục chứ? Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Đoàn Minh Nhân...

Anh ta đều không giấy giụa một chút nào sao? Nhưng Đoàn Minh Nhân, anh ta chính là con trời của Địa Bảng Lạc Việt đấy! Anh ta đại điện cho giới võ đạo của Lạc Việt! Anh ta không thể có một chút khí phách nào sao? Nhóm người Lâm Phi Dương và Phó Bình chỉ hận không thể tiến lên, tát vài bạt tai trên mặt của Đoàn Minh Nhân.

Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… Tính cả hơn một ngàn người sau lưng Diệp Lâm Quân cũng đều trợn tròn mắt.Đây là cái gọi là phe chính diện sao?Thế nhưng lại quỳ lạy tà ma ngoại đạo trong miệng của bọn họ, Thật buồn cười!Buồn cười đến cực điểm!Diệp Lâm Quân vui vẻ."Ha haha..”Hơn một ngàn người sau lưng anh cũng cười điên cuồng. "Ha ha ha, danh môn phe chính diện không nên thề sống chết không từ sao? Sao lại còn quỳ xuống?”"Đây là tôi đã thấy chê cười lớn nhất!”Đối mặt các loại châm.chọc; Lâm Phi Dương và Phó Bình bọn họ hổ thẹn không thôi.Hôm nay, đã mất hết tất cả mặt mũi rồi!"Nếu các người dập đầu, tôi sẽ tạm tha các người một lần!”Diệp Lâm Quân cười cười."Cảm ơn Tà Thần đại nhân! Cảm ơn...”Mọi người bắt đầu dập đầu nói lời cảm tạ."Mất mặt chết đi được! Các người chính là sỉ nhục chính đạo!”"Phó Bình tôi khinh thường làm bạn với các người!”Nhìn thấy cảnh những người này dập đầu nói lời cảm tạ, Phó Bình, Lâm Phi Dương bọn họ khó chịu như ăn ruồi bọ giống nhau. Danh dự của chính đạo bị nhóm người này làm cho mấthết mặt mũi: Thế nhưng bọn họ lại quỳ xuống xin tha với bọn tà ma ngoại đạo!Nên tôi thà chết chứ không chịu khuất phục!Ngay sau đó, Phó Bình và Lâm Phi Dương bọn họ liếc mắt nhìn mấy người Đoàn Minh Nhân bằng ánh mắt khen ngợi.Vừa mới dùng lời nói sỉ nhục Diệp Lâm Quân trên cơ bản đều quỳ xuống: Chỉ có mấy người Đoàn Minh Nhân thà chết không từ, vẫn luôn không đứng ra."Làm tốt lắm!”Phó Bình kích động nói.Anh ta giơ ngón tay cái lên khen bọn họ!Anh ta chẳng sợ chết cũng muốn để nhóm bàng môn tà đạo này nhìn thấy khí phách của mình!"Nhưng những người vừa rồi la hét mắng chửi vô cùng tàn nhãn dường như không đứng ra đó?”Giọng nói Diệp Lâm Quân vang lên.Đoàn Minh Nhân, mấy người Ninh Y Nhiên như rơi vào. hầm băng; cả người rùng mình một cái.“Thình thịch!”"Ngài Tà Thân, tôi sai rồi, tôi cầu xin ngài tha thứt”Vừa dứt lời, Đoàn Minh Nhân đã quỳ trên mặt đất. Lâm Phi Dương và Phó Bình bọn họ trợn tròn mắt. Anh ta đã nói là thà chết chứ không chịu khuất phục chứ? Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Đoàn Minh Nhân...Anh ta đều không giấy giụa một chút nào sao? Nhưng Đoàn Minh Nhân, anh ta chính là con trời của Địa Bảng Lạc Việt đấy! Anh ta đại điện cho giới võ đạo của Lạc Việt! Anh ta không thể có một chút khí phách nào sao? Nhóm người Lâm Phi Dương và Phó Bình chỉ hận không thể tiến lên, tát vài bạt tai trên mặt của Đoàn Minh Nhân.

Chương 2471