Tác giả:

Năm mười ba tuổi ấy, bố cô mất. Mẹ của Ninh Giai Kỳ dẫn cô đến nhà họ Cảnh. Cô chưa tới đó bao giờ, nhưng nghe nói ở đó cô có một vị hôn phu. Thuở ấy, Ninh Giai Kỳ còn nhỏ, cô không mấy hiểu ba chữ "vị hôn phu" này nghĩa là gì. Cô chỉ biết, đó là một người tuy chưa gặp mặt nhưng hẳn sẽ rất tốt với cô. Thời gian tích tắc trôi, đến bốn giờ hai mươi phút chiều, một chiếc xe con dài màu đen đậu trước mặt anh lính gác cổng. Ninh Giai Kỳ ngồi ngay ngắn ở ghế sau. Nhận ra mình đã đến nơi, cô ngó mắt nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ. Mọi thứ trước mắt cô đều hết sức xa lạ. Từ kiến trúc, đường xá, xe cộ, đến người phục vụ đã mở cửa xe cho cô...!tất cả đều nằm ngoài phạm vi nhận thức của cô. Ninh Giai Kỳ siết chặt hai bàn tay, cô có thể cảm thấy hai lòng bàn tay của mình đang đổ mồ hôi. Từ ghế phụ, một người đàn ông bước xuống, nói với Thẩm Giai Hàm : "Thẩm phu nhân, tới rồi." Ninh Giai Kỳ quay đầu nhìn mẹ của mình, bà gật đầu với người đàn ông kia, rồi hạ giọng nói với Ninh Giai Kỳ: "Ngồi ngây ra…

Chương 97: 97: “ăn Cơm”

Dịu Dàng Trong Tim Đều Trao EmTác giả: Matcha Lựu ĐỏTruyện Ngôn TìnhNăm mười ba tuổi ấy, bố cô mất. Mẹ của Ninh Giai Kỳ dẫn cô đến nhà họ Cảnh. Cô chưa tới đó bao giờ, nhưng nghe nói ở đó cô có một vị hôn phu. Thuở ấy, Ninh Giai Kỳ còn nhỏ, cô không mấy hiểu ba chữ "vị hôn phu" này nghĩa là gì. Cô chỉ biết, đó là một người tuy chưa gặp mặt nhưng hẳn sẽ rất tốt với cô. Thời gian tích tắc trôi, đến bốn giờ hai mươi phút chiều, một chiếc xe con dài màu đen đậu trước mặt anh lính gác cổng. Ninh Giai Kỳ ngồi ngay ngắn ở ghế sau. Nhận ra mình đã đến nơi, cô ngó mắt nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ. Mọi thứ trước mắt cô đều hết sức xa lạ. Từ kiến trúc, đường xá, xe cộ, đến người phục vụ đã mở cửa xe cho cô...!tất cả đều nằm ngoài phạm vi nhận thức của cô. Ninh Giai Kỳ siết chặt hai bàn tay, cô có thể cảm thấy hai lòng bàn tay của mình đang đổ mồ hôi. Từ ghế phụ, một người đàn ông bước xuống, nói với Thẩm Giai Hàm : "Thẩm phu nhân, tới rồi." Ninh Giai Kỳ quay đầu nhìn mẹ của mình, bà gật đầu với người đàn ông kia, rồi hạ giọng nói với Ninh Giai Kỳ: "Ngồi ngây ra… Cảnh tượng đó, phải nói là có chút đẹp.“Khóc xong rồi có thể về nhà chứ?” Ninh Giai Kỳ hít hít mũi “Em không muốn vềnhà.”Cảnh Nhược Đông không nói gì, Ninh Giai Kỳ lại nói “Em vừa rồi muốn đi tìm Manh Manh”“Trương Nhất Manh ở đại viện.” Ninh Giai Kỳ“...”.Cảnh Nhược Đông “Thật sự không muốn về nhà?”Ninh Giai Kỳ nghĩ tới về nhà sẽ đối mặt với Thẩm Giai Hàm, cô liền kháng cự “Đi đâu đều được, em không về nhà.”Ninh Giai Kỳ kiên trì, vì vậy hơn bốn mươi phút sau, cô đang ở trong căn phòng của một khách sạn.“Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại về nhà, nói cho ông biết đêm nay em ở bên ngoài.” Cảnh Nhược Đông nói.Ninh Giai Kỳ gật gật đầu, nhưng có chút lo lắng mà nói “Ông sẽ cảm thấy em nháo loạn sao?”Cảnh Nhược Đông cười một tiếng “Bây giờ em còn lo chuyện này?”“Yên tâm, bọn họ sẽ hiểu.”“Vâng”Cảnh Nhược Đông gọi điện về cho người trong nhà nói đã tìm thấy Ninh Giai Kỳ, sau đóquay đầu lại nói “Đói chưa, gọi đồ ăn đi.”Ninh Giai Kỳ vẻ mặt thấp thỏm mà nhìn anh “Mẹ em lúc nãy, có ở đấy không...”“Có”.“Mẹ em đã nói gì?” “Không, ông nói, bà ấy rất lo lắng cho em”Ninh Giai Kỳ mắng thầm, cảm thấy không được tự nhiên mà quay đầu đi.Cảnh Nhược Đông đem biểu tình của cô vào trong mắt, cũng biết chuyện này đối với cô có ảnh hưởng rất lớn, trong khoảng thời gian ngắn này sẽ không giải quyết được.“Ăn cơm.”Ninh Giai Kỳ hiện tại không muốn ăn, lắc đầu nói “Em không đói.”Cảnh Nhược Đông nhăn mày “Tôi đói, đi ra ngoài tìm em vẫn chưa có ăn cơm.”Ninh Giai Kỳ“...Vâng”“Cùng tôi ăn một chút.” Ninh Giai Kỳ không dám nói gì, nhìn vẻ mặt bất mãn của Cảnh Nhược Đông, ngoan ngoãn gật đầu.Nhân viên khách sạn nhanh chóng mang đồ ăn lên, lúc ăn tối cũng đã mười giờ.“Ngày mai còn phải đi học đúng không?”Ninh Giai Kỳ để đũa xuống “Ngày mai em không có tiết, nhưng đến trường để báo cáo.”“Vậy em mau đi nghỉ sớm.Ngày mai sẽ có người mang hành lý đến trường cho em”“Vâng.”Ninh Giai Kỳ đứng dậy đi về phòng nghỉ, đi được vài bước liền quay đầu lại “Anh Nhược Đông, lát nữa anh sẽ đi ạ?”Cảnh Nhược Đông dựa vào cạnh bàn, nghe vậy nâng mắt nhìn cô “Không muốn tôi đi?”.Tim Ninh Giai Kỳ đập mạnh một cái, vành tai nhanh chóng nóng lên.Khi anh nói lời này ra, giọng hơi trầm, như thổi ra hạt cát, chẫm rãi đầy vẻ mê người khó tả.Cô không biết phải trả lời thế nào cho phải.Cảnh Nhược Đông nhìn bộ dáng trốn tránh của cô có chút xấu hổ, anh cười nhẹ “Em vào ngủ đi, tôi ngồi đây lát nữa sẽ đi.”Ninh Giai Kỳ “a” một tiếng, vội vàng xoay người đi về phòng nghỉ.Ninh Giai Kỳ sau khi tắm rửa xong, thay áo ngủ trong khách sạn, đi về phía giường ngủ nằm xuống.Nhưng cô không ngủ ngay, mặc dù có thể rất mệt mỏi, nhưng chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến cô rất rối bời, không thể ngủ được.Hơn

Cảnh tượng đó, phải nói là có chút đẹp.

“Khóc xong rồi có thể về nhà chứ?” Ninh Giai Kỳ hít hít mũi “Em không muốn về

nhà.”

Cảnh Nhược Đông không nói gì, Ninh Giai Kỳ lại nói “Em vừa rồi muốn đi tìm Manh Manh”

“Trương Nhất Manh ở đại viện.” Ninh Giai Kỳ“...”.

Cảnh Nhược Đông “Thật sự không muốn về nhà?”

Ninh Giai Kỳ nghĩ tới về nhà sẽ đối mặt với Thẩm Giai Hàm, cô liền kháng cự “Đi đâu đều được, em không về nhà.”

Ninh Giai Kỳ kiên trì, vì vậy hơn bốn mươi phút sau, cô đang ở trong căn phòng của một khách sạn.

“Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại về nhà, nói cho ông biết đêm nay em ở bên ngoài.” Cảnh Nhược Đông nói.

Ninh Giai Kỳ gật gật đầu, nhưng có chút lo lắng mà nói “Ông sẽ cảm thấy em nháo loạn sao?”

Cảnh Nhược Đông cười một tiếng “Bây giờ em còn lo chuyện này?”

“Yên tâm, bọn họ sẽ hiểu.”

“Vâng”

Cảnh Nhược Đông gọi điện về cho người trong nhà nói đã tìm thấy Ninh Giai Kỳ, sau đó

quay đầu lại nói “Đói chưa, gọi đồ ăn đi.”

Ninh Giai Kỳ vẻ mặt thấp thỏm mà nhìn anh “Mẹ em lúc nãy, có ở đấy không...”

“Có”.

“Mẹ em đã nói gì?” “Không, ông nói, bà ấy rất lo lắng cho em”

Ninh Giai Kỳ mắng thầm, cảm thấy không được tự nhiên mà quay đầu đi.

Cảnh Nhược Đông đem biểu tình của cô vào trong mắt, cũng biết chuyện này đối với cô có ảnh hưởng rất lớn, trong khoảng thời gian ngắn này sẽ không giải quyết được.

“Ăn cơm.”

Ninh Giai Kỳ hiện tại không muốn ăn, lắc đầu nói “Em không đói.”

Cảnh Nhược Đông nhăn mày “Tôi đói, đi ra ngoài tìm em vẫn chưa có ăn cơm.”

Ninh Giai Kỳ“...Vâng”

“Cùng tôi ăn một chút.” Ninh Giai Kỳ không dám nói gì, nhìn vẻ mặt bất mãn của Cảnh Nhược Đông, ngoan ngoãn gật đầu.

Nhân viên khách sạn nhanh chóng mang đồ ăn lên, lúc ăn tối cũng đã mười giờ.

“Ngày mai còn phải đi học đúng không?”

Ninh Giai Kỳ để đũa xuống “Ngày mai em không có tiết, nhưng đến trường để báo cáo.”

“Vậy em mau đi nghỉ sớm.

Ngày mai sẽ có người mang hành lý đến trường cho em”

“Vâng.”

Ninh Giai Kỳ đứng dậy đi về phòng nghỉ, đi được vài bước liền quay đầu lại “Anh Nhược Đông, lát nữa anh sẽ đi ạ?”

Cảnh Nhược Đông dựa vào cạnh bàn, nghe vậy nâng mắt nhìn cô “Không muốn tôi đi?”.

Tim Ninh Giai Kỳ đập mạnh một cái, vành tai nhanh chóng nóng lên.

Khi anh nói lời này ra, giọng hơi trầm, như thổi ra hạt cát, chẫm rãi đầy vẻ mê người khó tả.

Cô không biết phải trả lời thế nào cho phải.

Cảnh Nhược Đông nhìn bộ dáng trốn tránh của cô có chút xấu hổ, anh cười nhẹ “Em vào ngủ đi, tôi ngồi đây lát nữa sẽ đi.”

Ninh Giai Kỳ “a” một tiếng, vội vàng xoay người đi về phòng nghỉ.

Ninh Giai Kỳ sau khi tắm rửa xong, thay áo ngủ trong khách sạn, đi về phía giường ngủ nằm xuống.

Nhưng cô không ngủ ngay, mặc dù có thể rất mệt mỏi, nhưng chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến cô rất rối bời, không thể ngủ được.

Hơn

Dịu Dàng Trong Tim Đều Trao EmTác giả: Matcha Lựu ĐỏTruyện Ngôn TìnhNăm mười ba tuổi ấy, bố cô mất. Mẹ của Ninh Giai Kỳ dẫn cô đến nhà họ Cảnh. Cô chưa tới đó bao giờ, nhưng nghe nói ở đó cô có một vị hôn phu. Thuở ấy, Ninh Giai Kỳ còn nhỏ, cô không mấy hiểu ba chữ "vị hôn phu" này nghĩa là gì. Cô chỉ biết, đó là một người tuy chưa gặp mặt nhưng hẳn sẽ rất tốt với cô. Thời gian tích tắc trôi, đến bốn giờ hai mươi phút chiều, một chiếc xe con dài màu đen đậu trước mặt anh lính gác cổng. Ninh Giai Kỳ ngồi ngay ngắn ở ghế sau. Nhận ra mình đã đến nơi, cô ngó mắt nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ. Mọi thứ trước mắt cô đều hết sức xa lạ. Từ kiến trúc, đường xá, xe cộ, đến người phục vụ đã mở cửa xe cho cô...!tất cả đều nằm ngoài phạm vi nhận thức của cô. Ninh Giai Kỳ siết chặt hai bàn tay, cô có thể cảm thấy hai lòng bàn tay của mình đang đổ mồ hôi. Từ ghế phụ, một người đàn ông bước xuống, nói với Thẩm Giai Hàm : "Thẩm phu nhân, tới rồi." Ninh Giai Kỳ quay đầu nhìn mẹ của mình, bà gật đầu với người đàn ông kia, rồi hạ giọng nói với Ninh Giai Kỳ: "Ngồi ngây ra… Cảnh tượng đó, phải nói là có chút đẹp.“Khóc xong rồi có thể về nhà chứ?” Ninh Giai Kỳ hít hít mũi “Em không muốn vềnhà.”Cảnh Nhược Đông không nói gì, Ninh Giai Kỳ lại nói “Em vừa rồi muốn đi tìm Manh Manh”“Trương Nhất Manh ở đại viện.” Ninh Giai Kỳ“...”.Cảnh Nhược Đông “Thật sự không muốn về nhà?”Ninh Giai Kỳ nghĩ tới về nhà sẽ đối mặt với Thẩm Giai Hàm, cô liền kháng cự “Đi đâu đều được, em không về nhà.”Ninh Giai Kỳ kiên trì, vì vậy hơn bốn mươi phút sau, cô đang ở trong căn phòng của một khách sạn.“Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại về nhà, nói cho ông biết đêm nay em ở bên ngoài.” Cảnh Nhược Đông nói.Ninh Giai Kỳ gật gật đầu, nhưng có chút lo lắng mà nói “Ông sẽ cảm thấy em nháo loạn sao?”Cảnh Nhược Đông cười một tiếng “Bây giờ em còn lo chuyện này?”“Yên tâm, bọn họ sẽ hiểu.”“Vâng”Cảnh Nhược Đông gọi điện về cho người trong nhà nói đã tìm thấy Ninh Giai Kỳ, sau đóquay đầu lại nói “Đói chưa, gọi đồ ăn đi.”Ninh Giai Kỳ vẻ mặt thấp thỏm mà nhìn anh “Mẹ em lúc nãy, có ở đấy không...”“Có”.“Mẹ em đã nói gì?” “Không, ông nói, bà ấy rất lo lắng cho em”Ninh Giai Kỳ mắng thầm, cảm thấy không được tự nhiên mà quay đầu đi.Cảnh Nhược Đông đem biểu tình của cô vào trong mắt, cũng biết chuyện này đối với cô có ảnh hưởng rất lớn, trong khoảng thời gian ngắn này sẽ không giải quyết được.“Ăn cơm.”Ninh Giai Kỳ hiện tại không muốn ăn, lắc đầu nói “Em không đói.”Cảnh Nhược Đông nhăn mày “Tôi đói, đi ra ngoài tìm em vẫn chưa có ăn cơm.”Ninh Giai Kỳ“...Vâng”“Cùng tôi ăn một chút.” Ninh Giai Kỳ không dám nói gì, nhìn vẻ mặt bất mãn của Cảnh Nhược Đông, ngoan ngoãn gật đầu.Nhân viên khách sạn nhanh chóng mang đồ ăn lên, lúc ăn tối cũng đã mười giờ.“Ngày mai còn phải đi học đúng không?”Ninh Giai Kỳ để đũa xuống “Ngày mai em không có tiết, nhưng đến trường để báo cáo.”“Vậy em mau đi nghỉ sớm.Ngày mai sẽ có người mang hành lý đến trường cho em”“Vâng.”Ninh Giai Kỳ đứng dậy đi về phòng nghỉ, đi được vài bước liền quay đầu lại “Anh Nhược Đông, lát nữa anh sẽ đi ạ?”Cảnh Nhược Đông dựa vào cạnh bàn, nghe vậy nâng mắt nhìn cô “Không muốn tôi đi?”.Tim Ninh Giai Kỳ đập mạnh một cái, vành tai nhanh chóng nóng lên.Khi anh nói lời này ra, giọng hơi trầm, như thổi ra hạt cát, chẫm rãi đầy vẻ mê người khó tả.Cô không biết phải trả lời thế nào cho phải.Cảnh Nhược Đông nhìn bộ dáng trốn tránh của cô có chút xấu hổ, anh cười nhẹ “Em vào ngủ đi, tôi ngồi đây lát nữa sẽ đi.”Ninh Giai Kỳ “a” một tiếng, vội vàng xoay người đi về phòng nghỉ.Ninh Giai Kỳ sau khi tắm rửa xong, thay áo ngủ trong khách sạn, đi về phía giường ngủ nằm xuống.Nhưng cô không ngủ ngay, mặc dù có thể rất mệt mỏi, nhưng chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến cô rất rối bời, không thể ngủ được.Hơn

Chương 97: 97: “ăn Cơm”