Tác giả:

Năm mười ba tuổi ấy, bố cô mất. Mẹ của Ninh Giai Kỳ dẫn cô đến nhà họ Cảnh. Cô chưa tới đó bao giờ, nhưng nghe nói ở đó cô có một vị hôn phu. Thuở ấy, Ninh Giai Kỳ còn nhỏ, cô không mấy hiểu ba chữ "vị hôn phu" này nghĩa là gì. Cô chỉ biết, đó là một người tuy chưa gặp mặt nhưng hẳn sẽ rất tốt với cô. Thời gian tích tắc trôi, đến bốn giờ hai mươi phút chiều, một chiếc xe con dài màu đen đậu trước mặt anh lính gác cổng. Ninh Giai Kỳ ngồi ngay ngắn ở ghế sau. Nhận ra mình đã đến nơi, cô ngó mắt nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ. Mọi thứ trước mắt cô đều hết sức xa lạ. Từ kiến trúc, đường xá, xe cộ, đến người phục vụ đã mở cửa xe cho cô...!tất cả đều nằm ngoài phạm vi nhận thức của cô. Ninh Giai Kỳ siết chặt hai bàn tay, cô có thể cảm thấy hai lòng bàn tay của mình đang đổ mồ hôi. Từ ghế phụ, một người đàn ông bước xuống, nói với Thẩm Giai Hàm : "Thẩm phu nhân, tới rồi." Ninh Giai Kỳ quay đầu nhìn mẹ của mình, bà gật đầu với người đàn ông kia, rồi hạ giọng nói với Ninh Giai Kỳ: "Ngồi ngây ra…

Chương 121: 121: Em Muốn Làm Gì Đều Được

Dịu Dàng Trong Tim Đều Trao EmTác giả: Matcha Lựu ĐỏTruyện Ngôn TìnhNăm mười ba tuổi ấy, bố cô mất. Mẹ của Ninh Giai Kỳ dẫn cô đến nhà họ Cảnh. Cô chưa tới đó bao giờ, nhưng nghe nói ở đó cô có một vị hôn phu. Thuở ấy, Ninh Giai Kỳ còn nhỏ, cô không mấy hiểu ba chữ "vị hôn phu" này nghĩa là gì. Cô chỉ biết, đó là một người tuy chưa gặp mặt nhưng hẳn sẽ rất tốt với cô. Thời gian tích tắc trôi, đến bốn giờ hai mươi phút chiều, một chiếc xe con dài màu đen đậu trước mặt anh lính gác cổng. Ninh Giai Kỳ ngồi ngay ngắn ở ghế sau. Nhận ra mình đã đến nơi, cô ngó mắt nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ. Mọi thứ trước mắt cô đều hết sức xa lạ. Từ kiến trúc, đường xá, xe cộ, đến người phục vụ đã mở cửa xe cho cô...!tất cả đều nằm ngoài phạm vi nhận thức của cô. Ninh Giai Kỳ siết chặt hai bàn tay, cô có thể cảm thấy hai lòng bàn tay của mình đang đổ mồ hôi. Từ ghế phụ, một người đàn ông bước xuống, nói với Thẩm Giai Hàm : "Thẩm phu nhân, tới rồi." Ninh Giai Kỳ quay đầu nhìn mẹ của mình, bà gật đầu với người đàn ông kia, rồi hạ giọng nói với Ninh Giai Kỳ: "Ngồi ngây ra… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Ngay từ đầu em không nên lên xe." Anh vươn tay lau đi những giọt nước mắt của cô, giọng nói rất nhẹ.Ninh Giai Kỳ như không nghe thấy gì, khi anh vươn tay lau nước mắt cô, cô dường như đột nhiên tỉnh dậy sau trận chiến sinh tử kinh tâm động phách kia, đau đớn khóc thành tiếng.Đã lớn thế này, đây là lần đầu tiên cô khóc thảm thiết như vậy.Cảnh Nhược Đông nhếch môi, vươn tay, đem cô áp vào trong ngực mình.Ninh Giai Kỳ cách một tấm chăn, dựa vào ngực anh, khóc đến rối tinh rối mù."Xin lỗi..." Anh nói.Ninh Giai Kỳ sửng sốt một chút, chôn ở trong chăn lắc đầu.Cho tới bây giờ cô vẫn không hối hận vì đã lên chiếc xe kia, mà cảm thấy chính mình thật quá may mắn vì đã bước lên chiếc xe đó.Nghĩ như vậy nhưng cô không nói ra, cô sợ bị ác mộng mãi ám ảnh, sợ trở về Ngôn gia không biết nói thế nào, nhưng kỳ thật điều cô sợ nhất là mãi mãi không còn gặp được anh, nếu trên thếgiới này không còn có Cảnh Nhược Đông...Cô cảm thấy, mọi thứ không còn gì để giữ lại nữa.Nhiều ý nghĩ thật đáng sợ.Cảnh Nhược Đông v**t v* tóc cô, tuỳ ý để cô dựa vào ngực mình mà khóc.Chờ đến khi cô có thể ngừng khóc, anh khẽ cười nói "Đừng khóc, tôi còn chưa chết."Ninh Giai Kỳ cứng đờ, mắt đỏ bừng trừng mắt liếc nhìn anh một cái.Cô gái nhỏ chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt hung hãn.như vậy, Cảnh Nhược Đông ngẩn người, chỉ cảm thấy trong lòng mềm nhũn "Cám ơn em."Ninh Giai Kỳ hít hít cái mũi, thở mạnh quay đầu sang chỗ khác nói "Không cần, em vì quốc gia mà cống hiến."Cảnh Nhược Đông "Vậy sao?""Bồi dưỡng được người như anh thật không dễ dàng gì, nếu anh chết đi vậy thì đất nước sẽ tổn thất lớn." Ninh Giai Kỳ rút khăn giấy, tuỳ ý lau vài giọt nước mắt "Cho nên anh không cần phải cám ơn em."Cảnh Nhược Đông bật cười "Ô, được, bản thân tôi không nói làm gì, nhưng nếu em đã nói như vậy, tôi đây xin thay mặt quốc gia và nhân dân cám ơn em."Ninh Giai Kỳ "..."Cảnh Nhược Đông lấy khăn giấy trong tay cô, giúp cô lau nước mắt "Vậy em nói đi, tôi phải cám ơn em thế nào đây."Ninh Giai Kỳ đột nhiên thấy anh trở nên nghiêm túc, không nói gì mà bĩu môi.Cảnh Nhược Đông không hề chớp mắt mà nhìn cô, chậm rãi nói "Thay quốc gia đem cái mạng này cho em, để cảm ơn em, thế nào?".Ninh Giai Kỳ chớp chớp đôi mắt, vì mới khóc Xong giọng nói có chút không trôi chảy "Em muốn mạng của anh để làm gì."Cảnh Nhược Đông cười một cái "Em muốn làm gì đều được."Mấy ngày sau, tình trạng của Cảnh Nhược Đông chuyển biến tốt đẹp, vì để được điều trị tốt hơn bọn họ cần phải chuyển viện.Vì thế, Ninh Giai Kỳ cùng mọi người trở về Bắc Kinh.Cảnh Nhược Đông làm nhiệm vụ có lập công, nhưng lại vì vậy mà bị thương nặng, cho nên cấp trên đã phê duyệt cho anh nghỉ ngơi một thời gian để dưỡng thường.Trong lúc Cảnh Nhược Đông tới bệnh việnBắc Kinh để kiểm tra các hạng chỉ tiêu thân thể, Ninh Giai Kỳ đã trở lại trường học."Giai Giai! Cậu đã trở lại, cậu không sao chứ?" Mấy cô bạn cùng phòng thấy cô trở lại liền chạy đến "Cậu nói cậu ở Tây Tạng bị thương thế nên chưa về được, hù chết bọn tớ rồi.".

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Ngay từ đầu em không nên lên xe." Anh vươn tay lau đi những giọt nước mắt của cô, giọng nói rất nhẹ.

Ninh Giai Kỳ như không nghe thấy gì, khi anh vươn tay lau nước mắt cô, cô dường như đột nhiên tỉnh dậy sau trận chiến sinh tử kinh tâm động phách kia, đau đớn khóc thành tiếng.

Đã lớn thế này, đây là lần đầu tiên cô khóc thảm thiết như vậy.

Cảnh Nhược Đông nhếch môi, vươn tay, đem cô áp vào trong ngực mình.

Ninh Giai Kỳ cách một tấm chăn, dựa vào ngực anh, khóc đến rối tinh rối mù.

"Xin lỗi..." Anh nói.

Ninh Giai Kỳ sửng sốt một chút, chôn ở trong chăn lắc đầu.

Cho tới bây giờ cô vẫn không hối hận vì đã lên chiếc xe kia, mà cảm thấy chính mình thật quá may mắn vì đã bước lên chiếc xe đó.

Nghĩ như vậy nhưng cô không nói ra, cô sợ bị ác mộng mãi ám ảnh, sợ trở về Ngôn gia không biết nói thế nào, nhưng kỳ thật điều cô sợ nhất là mãi mãi không còn gặp được anh, nếu trên thế

giới này không còn có Cảnh Nhược Đông...Cô cảm thấy, mọi thứ không còn gì để giữ lại nữa.

Nhiều ý nghĩ thật đáng sợ.

Cảnh Nhược Đông v**t v* tóc cô, tuỳ ý để cô dựa vào ngực mình mà khóc.

Chờ đến khi cô có thể ngừng khóc, anh khẽ cười nói "Đừng khóc, tôi còn chưa chết."

Ninh Giai Kỳ cứng đờ, mắt đỏ bừng trừng mắt liếc nhìn anh một cái.

Cô gái nhỏ chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt hung hãn.

như vậy, Cảnh Nhược Đông ngẩn người, chỉ cảm thấy trong lòng mềm nhũn "Cám ơn em."

Ninh Giai Kỳ hít hít cái mũi, thở mạnh quay đầu sang chỗ khác nói "Không cần, em vì quốc gia mà cống hiến."

Cảnh Nhược Đông "Vậy sao?"

"Bồi dưỡng được người như anh thật không dễ dàng gì, nếu anh chết đi vậy thì đất nước sẽ tổn thất lớn." Ninh Giai Kỳ rút khăn giấy, tuỳ ý lau vài giọt nước mắt "Cho nên anh không cần phải cám ơn em."

Cảnh Nhược Đông bật cười "Ô, được, bản thân tôi không nói làm gì, nhưng nếu em đã nói như vậy, tôi đây xin thay mặt quốc gia và nhân dân cám ơn em."

Ninh Giai Kỳ "..."

Cảnh Nhược Đông lấy khăn giấy trong tay cô, giúp cô lau nước mắt "Vậy em nói đi, tôi phải cám ơn em thế nào đây."

Ninh Giai Kỳ đột nhiên thấy anh trở nên nghiêm túc, không nói gì mà bĩu môi.

Cảnh Nhược Đông không hề chớp mắt mà nhìn cô, chậm rãi nói "Thay quốc gia đem cái mạng này cho em, để cảm ơn em, thế nào?".

Ninh Giai Kỳ chớp chớp đôi mắt, vì mới khóc Xong giọng nói có chút không trôi chảy "Em muốn mạng của anh để làm gì."

Cảnh Nhược Đông cười một cái "Em muốn làm gì đều được."

Mấy ngày sau, tình trạng của Cảnh Nhược Đông chuyển biến tốt đẹp, vì để được điều trị tốt hơn bọn họ cần phải chuyển viện.

Vì thế, Ninh Giai Kỳ cùng mọi người trở về Bắc Kinh.

Cảnh Nhược Đông làm nhiệm vụ có lập công, nhưng lại vì vậy mà bị thương nặng, cho nên cấp trên đã phê duyệt cho anh nghỉ ngơi một thời gian để dưỡng thường.

Trong lúc Cảnh Nhược Đông tới bệnh viện

Bắc Kinh để kiểm tra các hạng chỉ tiêu thân thể, Ninh Giai Kỳ đã trở lại trường học.

"Giai Giai! Cậu đã trở lại, cậu không sao chứ?" Mấy cô bạn cùng phòng thấy cô trở lại liền chạy đến "Cậu nói cậu ở Tây Tạng bị thương thế nên chưa về được, hù chết bọn tớ rồi."

Image removed.

.

Dịu Dàng Trong Tim Đều Trao EmTác giả: Matcha Lựu ĐỏTruyện Ngôn TìnhNăm mười ba tuổi ấy, bố cô mất. Mẹ của Ninh Giai Kỳ dẫn cô đến nhà họ Cảnh. Cô chưa tới đó bao giờ, nhưng nghe nói ở đó cô có một vị hôn phu. Thuở ấy, Ninh Giai Kỳ còn nhỏ, cô không mấy hiểu ba chữ "vị hôn phu" này nghĩa là gì. Cô chỉ biết, đó là một người tuy chưa gặp mặt nhưng hẳn sẽ rất tốt với cô. Thời gian tích tắc trôi, đến bốn giờ hai mươi phút chiều, một chiếc xe con dài màu đen đậu trước mặt anh lính gác cổng. Ninh Giai Kỳ ngồi ngay ngắn ở ghế sau. Nhận ra mình đã đến nơi, cô ngó mắt nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ. Mọi thứ trước mắt cô đều hết sức xa lạ. Từ kiến trúc, đường xá, xe cộ, đến người phục vụ đã mở cửa xe cho cô...!tất cả đều nằm ngoài phạm vi nhận thức của cô. Ninh Giai Kỳ siết chặt hai bàn tay, cô có thể cảm thấy hai lòng bàn tay của mình đang đổ mồ hôi. Từ ghế phụ, một người đàn ông bước xuống, nói với Thẩm Giai Hàm : "Thẩm phu nhân, tới rồi." Ninh Giai Kỳ quay đầu nhìn mẹ của mình, bà gật đầu với người đàn ông kia, rồi hạ giọng nói với Ninh Giai Kỳ: "Ngồi ngây ra… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Ngay từ đầu em không nên lên xe." Anh vươn tay lau đi những giọt nước mắt của cô, giọng nói rất nhẹ.Ninh Giai Kỳ như không nghe thấy gì, khi anh vươn tay lau nước mắt cô, cô dường như đột nhiên tỉnh dậy sau trận chiến sinh tử kinh tâm động phách kia, đau đớn khóc thành tiếng.Đã lớn thế này, đây là lần đầu tiên cô khóc thảm thiết như vậy.Cảnh Nhược Đông nhếch môi, vươn tay, đem cô áp vào trong ngực mình.Ninh Giai Kỳ cách một tấm chăn, dựa vào ngực anh, khóc đến rối tinh rối mù."Xin lỗi..." Anh nói.Ninh Giai Kỳ sửng sốt một chút, chôn ở trong chăn lắc đầu.Cho tới bây giờ cô vẫn không hối hận vì đã lên chiếc xe kia, mà cảm thấy chính mình thật quá may mắn vì đã bước lên chiếc xe đó.Nghĩ như vậy nhưng cô không nói ra, cô sợ bị ác mộng mãi ám ảnh, sợ trở về Ngôn gia không biết nói thế nào, nhưng kỳ thật điều cô sợ nhất là mãi mãi không còn gặp được anh, nếu trên thếgiới này không còn có Cảnh Nhược Đông...Cô cảm thấy, mọi thứ không còn gì để giữ lại nữa.Nhiều ý nghĩ thật đáng sợ.Cảnh Nhược Đông v**t v* tóc cô, tuỳ ý để cô dựa vào ngực mình mà khóc.Chờ đến khi cô có thể ngừng khóc, anh khẽ cười nói "Đừng khóc, tôi còn chưa chết."Ninh Giai Kỳ cứng đờ, mắt đỏ bừng trừng mắt liếc nhìn anh một cái.Cô gái nhỏ chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt hung hãn.như vậy, Cảnh Nhược Đông ngẩn người, chỉ cảm thấy trong lòng mềm nhũn "Cám ơn em."Ninh Giai Kỳ hít hít cái mũi, thở mạnh quay đầu sang chỗ khác nói "Không cần, em vì quốc gia mà cống hiến."Cảnh Nhược Đông "Vậy sao?""Bồi dưỡng được người như anh thật không dễ dàng gì, nếu anh chết đi vậy thì đất nước sẽ tổn thất lớn." Ninh Giai Kỳ rút khăn giấy, tuỳ ý lau vài giọt nước mắt "Cho nên anh không cần phải cám ơn em."Cảnh Nhược Đông bật cười "Ô, được, bản thân tôi không nói làm gì, nhưng nếu em đã nói như vậy, tôi đây xin thay mặt quốc gia và nhân dân cám ơn em."Ninh Giai Kỳ "..."Cảnh Nhược Đông lấy khăn giấy trong tay cô, giúp cô lau nước mắt "Vậy em nói đi, tôi phải cám ơn em thế nào đây."Ninh Giai Kỳ đột nhiên thấy anh trở nên nghiêm túc, không nói gì mà bĩu môi.Cảnh Nhược Đông không hề chớp mắt mà nhìn cô, chậm rãi nói "Thay quốc gia đem cái mạng này cho em, để cảm ơn em, thế nào?".Ninh Giai Kỳ chớp chớp đôi mắt, vì mới khóc Xong giọng nói có chút không trôi chảy "Em muốn mạng của anh để làm gì."Cảnh Nhược Đông cười một cái "Em muốn làm gì đều được."Mấy ngày sau, tình trạng của Cảnh Nhược Đông chuyển biến tốt đẹp, vì để được điều trị tốt hơn bọn họ cần phải chuyển viện.Vì thế, Ninh Giai Kỳ cùng mọi người trở về Bắc Kinh.Cảnh Nhược Đông làm nhiệm vụ có lập công, nhưng lại vì vậy mà bị thương nặng, cho nên cấp trên đã phê duyệt cho anh nghỉ ngơi một thời gian để dưỡng thường.Trong lúc Cảnh Nhược Đông tới bệnh việnBắc Kinh để kiểm tra các hạng chỉ tiêu thân thể, Ninh Giai Kỳ đã trở lại trường học."Giai Giai! Cậu đã trở lại, cậu không sao chứ?" Mấy cô bạn cùng phòng thấy cô trở lại liền chạy đến "Cậu nói cậu ở Tây Tạng bị thương thế nên chưa về được, hù chết bọn tớ rồi.".

Chương 121: 121: Em Muốn Làm Gì Đều Được