Chiều thu mây xám giăng ngang trời, gió thổi phất phơ, hàng cây bạch quả chuyển động lao xao theo làn gió thu, những chiếc lá vàng rơi rụng buồn tênh. Sau ngày Tế Độ vào cung Trường Xuân gặp Tân Nguyên trưa hôm sau hầu triều xong chàng không rời khỏi cung bằng Hàm Phúc môn như mọi khi mà chọn Trường Tinh môn. Chàng hy vọng mỗi ngày xuất cung bằng Trường Tinh môn có thể đi ngang tân giả khố và nhìn thấy Nữ Thần Y. Tế Độ đứng bên ngoài cánh cổng sắt nhìn vào trong sân. Nữ Thần Y đang ngồi bên mớ y phục chất cao như một trái núi. Giờ này các cung nữ khác đang ăn chiều, còn nàng, vẫn chật vật vung chiếc chày gỗ lần lượt nện xuống manh áo bẩn trên nền gạch. Đã mấy ngày Nữ Thần Y không được ăn gì nên mỗi lần nàng nâng chiếc chày gỗ tựa hồ phải dốc hết cả sức lực. Tế Độ đứng nhìn Nữ Thần Y trong bộ áo vải cũ kĩ đang gắng sức tẩy rửa đống y phục. Chàng đứng đó, mãi cho đến khi trăng sao dần hiện ra. Nàng cũng vẫn còn ngồi bên giếng nước. Tiếng chày gỗ không ngừng vang lên. Khung cảnh tân giả…
Chương 4: Địa Ngục
[Quyển 3] Định Viễn Đại Tướng Quân Truyện - Tình Nhi NữTác giả: Vương Minh ThyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhChiều thu mây xám giăng ngang trời, gió thổi phất phơ, hàng cây bạch quả chuyển động lao xao theo làn gió thu, những chiếc lá vàng rơi rụng buồn tênh. Sau ngày Tế Độ vào cung Trường Xuân gặp Tân Nguyên trưa hôm sau hầu triều xong chàng không rời khỏi cung bằng Hàm Phúc môn như mọi khi mà chọn Trường Tinh môn. Chàng hy vọng mỗi ngày xuất cung bằng Trường Tinh môn có thể đi ngang tân giả khố và nhìn thấy Nữ Thần Y. Tế Độ đứng bên ngoài cánh cổng sắt nhìn vào trong sân. Nữ Thần Y đang ngồi bên mớ y phục chất cao như một trái núi. Giờ này các cung nữ khác đang ăn chiều, còn nàng, vẫn chật vật vung chiếc chày gỗ lần lượt nện xuống manh áo bẩn trên nền gạch. Đã mấy ngày Nữ Thần Y không được ăn gì nên mỗi lần nàng nâng chiếc chày gỗ tựa hồ phải dốc hết cả sức lực. Tế Độ đứng nhìn Nữ Thần Y trong bộ áo vải cũ kĩ đang gắng sức tẩy rửa đống y phục. Chàng đứng đó, mãi cho đến khi trăng sao dần hiện ra. Nàng cũng vẫn còn ngồi bên giếng nước. Tiếng chày gỗ không ngừng vang lên. Khung cảnh tân giả… Một màn sương mù như bao trùm lên khuôn mặt Tế Độ khi Nữ Thần Y bước ra khỏi vòng tay chàng, nàng cũng đứng xoay lưng về hướng chàng.Đóa hoa lửa trong sân đã tắt từ bao giờ, chỉ còn lại những làn khói đục lờ đờ và bóng đêm đen tối bao trùm không gian quạnh quẽ.Tế Độ cảm giác tim chàng như bị vò nát.Tuy Nữ Thần Y không trả lời nhưng Tế Độ hiểu khoảng cách của nàng chính là câu trả lời, nàng đã tạo ra một khoảng cách dầu không lớn nhưng dù chàng có cố gắng cách mấy cũng không làm khoảng cách đó thu ngắn được.Mãi đến gần cuối canh ba, Tế Độ mới quét dọn xong mớ lá trong sân, chàng đi đến đối diện Nữ Thần Y nhưng nàng vẫn tránh không nhìn lên chàng.Tế Độ định nói gì đó với Nữ Thần Y nhưng cuối cùng chàng giữ im lặng, lại vươn tay ra định vuốt tóc nàng nhưng sau cùng cũng thu tay về.Nữ Thần Y cúi đầu lắng nghe tiếng chân của Tế Độ xa dần.Bỗng nhiên, nàng ngẩng đầu lên và chạy đến đứng sau cánh cổng sắt nhìn ra Trường Tinh môn.Tế Độ đang bước những bước chân nặng nề, uể oải đi qua Trường Tinh môn.Nữ Thần Y đứng nhìn vạt áo màu trùng dương mãi cho đến khi không còn nhìn thấy vùng biển yên bình, trong xanh và phẳng lặng đó nữa nàng mới ngẩng đầu lên.Trên cao mặt trời dần dần xuất hiện trong màn sương.Tuy bấy giờ gió vẫn còn thổi khá mạnh nhưng hơi ấm từ vòng tay Tế Độ như vẫn còn quanh người Nữ Thần Y, truyền từ hai vai vào tim nàng khiến cho lòng nàng cảm giác ấm áp.Nếu năm xưa nàng quen chàng ấy trước, có lẽ những nỗi khổ mà nàng đang chịu đựng đã không xảy ra, hoặc chúng sẽ như bọt biển vỡ oà và tan biến trong màu áo trùng dương mênh mông.(còn tiếp).
Một màn sương mù như bao trùm lên khuôn mặt Tế Độ khi Nữ Thần Y bước ra khỏi vòng tay chàng, nàng cũng đứng xoay lưng về hướng chàng.
Đóa hoa lửa trong sân đã tắt từ bao giờ, chỉ còn lại những làn khói đục lờ đờ và bóng đêm đen tối bao trùm không gian quạnh quẽ.
Tế Độ cảm giác tim chàng như bị vò nát.
Tuy Nữ Thần Y không trả lời nhưng Tế Độ hiểu khoảng cách của nàng chính là câu trả lời, nàng đã tạo ra một khoảng cách dầu không lớn nhưng dù chàng có cố gắng cách mấy cũng không làm khoảng cách đó thu ngắn được.
Mãi đến gần cuối canh ba, Tế Độ mới quét dọn xong mớ lá trong sân, chàng đi đến đối diện Nữ Thần Y nhưng nàng vẫn tránh không nhìn lên chàng.
Tế Độ định nói gì đó với Nữ Thần Y nhưng cuối cùng chàng giữ im lặng, lại vươn tay ra định vuốt tóc nàng nhưng sau cùng cũng thu tay về.
Nữ Thần Y cúi đầu lắng nghe tiếng chân của Tế Độ xa dần.
Bỗng nhiên, nàng ngẩng đầu lên và chạy đến đứng sau cánh cổng sắt nhìn ra Trường Tinh môn.
Tế Độ đang bước những bước chân nặng nề, uể oải đi qua Trường Tinh môn.
Nữ Thần Y đứng nhìn vạt áo màu trùng dương mãi cho đến khi không còn nhìn thấy vùng biển yên bình, trong xanh và phẳng lặng đó nữa nàng mới ngẩng đầu lên.
Trên cao mặt trời dần dần xuất hiện trong màn sương.
Tuy bấy giờ gió vẫn còn thổi khá mạnh nhưng hơi ấm từ vòng tay Tế Độ như vẫn còn quanh người Nữ Thần Y, truyền từ hai vai vào tim nàng khiến cho lòng nàng cảm giác ấm áp.
Nếu năm xưa nàng quen chàng ấy trước, có lẽ những nỗi khổ mà nàng đang chịu đựng đã không xảy ra, hoặc chúng sẽ như bọt biển vỡ oà và tan biến trong màu áo trùng dương mênh mông.
(còn tiếp).
[Quyển 3] Định Viễn Đại Tướng Quân Truyện - Tình Nhi NữTác giả: Vương Minh ThyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhChiều thu mây xám giăng ngang trời, gió thổi phất phơ, hàng cây bạch quả chuyển động lao xao theo làn gió thu, những chiếc lá vàng rơi rụng buồn tênh. Sau ngày Tế Độ vào cung Trường Xuân gặp Tân Nguyên trưa hôm sau hầu triều xong chàng không rời khỏi cung bằng Hàm Phúc môn như mọi khi mà chọn Trường Tinh môn. Chàng hy vọng mỗi ngày xuất cung bằng Trường Tinh môn có thể đi ngang tân giả khố và nhìn thấy Nữ Thần Y. Tế Độ đứng bên ngoài cánh cổng sắt nhìn vào trong sân. Nữ Thần Y đang ngồi bên mớ y phục chất cao như một trái núi. Giờ này các cung nữ khác đang ăn chiều, còn nàng, vẫn chật vật vung chiếc chày gỗ lần lượt nện xuống manh áo bẩn trên nền gạch. Đã mấy ngày Nữ Thần Y không được ăn gì nên mỗi lần nàng nâng chiếc chày gỗ tựa hồ phải dốc hết cả sức lực. Tế Độ đứng nhìn Nữ Thần Y trong bộ áo vải cũ kĩ đang gắng sức tẩy rửa đống y phục. Chàng đứng đó, mãi cho đến khi trăng sao dần hiện ra. Nàng cũng vẫn còn ngồi bên giếng nước. Tiếng chày gỗ không ngừng vang lên. Khung cảnh tân giả… Một màn sương mù như bao trùm lên khuôn mặt Tế Độ khi Nữ Thần Y bước ra khỏi vòng tay chàng, nàng cũng đứng xoay lưng về hướng chàng.Đóa hoa lửa trong sân đã tắt từ bao giờ, chỉ còn lại những làn khói đục lờ đờ và bóng đêm đen tối bao trùm không gian quạnh quẽ.Tế Độ cảm giác tim chàng như bị vò nát.Tuy Nữ Thần Y không trả lời nhưng Tế Độ hiểu khoảng cách của nàng chính là câu trả lời, nàng đã tạo ra một khoảng cách dầu không lớn nhưng dù chàng có cố gắng cách mấy cũng không làm khoảng cách đó thu ngắn được.Mãi đến gần cuối canh ba, Tế Độ mới quét dọn xong mớ lá trong sân, chàng đi đến đối diện Nữ Thần Y nhưng nàng vẫn tránh không nhìn lên chàng.Tế Độ định nói gì đó với Nữ Thần Y nhưng cuối cùng chàng giữ im lặng, lại vươn tay ra định vuốt tóc nàng nhưng sau cùng cũng thu tay về.Nữ Thần Y cúi đầu lắng nghe tiếng chân của Tế Độ xa dần.Bỗng nhiên, nàng ngẩng đầu lên và chạy đến đứng sau cánh cổng sắt nhìn ra Trường Tinh môn.Tế Độ đang bước những bước chân nặng nề, uể oải đi qua Trường Tinh môn.Nữ Thần Y đứng nhìn vạt áo màu trùng dương mãi cho đến khi không còn nhìn thấy vùng biển yên bình, trong xanh và phẳng lặng đó nữa nàng mới ngẩng đầu lên.Trên cao mặt trời dần dần xuất hiện trong màn sương.Tuy bấy giờ gió vẫn còn thổi khá mạnh nhưng hơi ấm từ vòng tay Tế Độ như vẫn còn quanh người Nữ Thần Y, truyền từ hai vai vào tim nàng khiến cho lòng nàng cảm giác ấm áp.Nếu năm xưa nàng quen chàng ấy trước, có lẽ những nỗi khổ mà nàng đang chịu đựng đã không xảy ra, hoặc chúng sẽ như bọt biển vỡ oà và tan biến trong màu áo trùng dương mênh mông.(còn tiếp).