Tác giả:

Tiêu Dư An là một tổng tài. Vì ông nội và ba hắn đều là tổng tài bá đạo cho nên cả nhà hắn cũng muốn đào tạo hắn thành một tổng tài bá đạo. Một gã tổng tài bá đạo thì cần gì? Đẹp trai nhiều tiền, phải tà mị cuồng quyến, phải biết cưng chiều tình nhân, phải ngược luyến tình thâm, ngoài ra còn phải thuộc lòng ba trăm câu nói tâm đắc của tổng tài. Đáng tiếc là Tiêu Dư An hắn chỉ có thể làm được điều đầu tiên. Nhưng mà không sao hết, nhà họ Tiêu tin tưởng vững chắc rằng họ có thể chế tạo ra một Tiêu Dư An khiến bất kỳ cô gái nào cũng phải động tâm, khiến toàn bộ đàn ông đều ghen ghét, đi tới đâu phát ra hormone nguy hiểm tới đó. BÁ! ĐẠO! TỔNG! TÀI! Nhà họ Tiêu có vài câu gia huấn. “Không có gì là tiền không thể giải quyết, nếu có thì đó chính là phải dùng gấp đôi!” Cùng với, “Có tiền thì chính xác là muốn làm mưa làm gió gì thì làm!” Mấy người thấy đó, hai câu gia huấn này quả thực dõng dạc hùng hồn đến khiến người ta lệ nóng doanh tròng, lại khiến người ta cỡ nào phấn chấn nhân tâm. Vậy…

Chương 143

Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm SaoTác giả: Y Y Dĩ DựcTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hài Hước, Truyện Xuyên KhôngTiêu Dư An là một tổng tài. Vì ông nội và ba hắn đều là tổng tài bá đạo cho nên cả nhà hắn cũng muốn đào tạo hắn thành một tổng tài bá đạo. Một gã tổng tài bá đạo thì cần gì? Đẹp trai nhiều tiền, phải tà mị cuồng quyến, phải biết cưng chiều tình nhân, phải ngược luyến tình thâm, ngoài ra còn phải thuộc lòng ba trăm câu nói tâm đắc của tổng tài. Đáng tiếc là Tiêu Dư An hắn chỉ có thể làm được điều đầu tiên. Nhưng mà không sao hết, nhà họ Tiêu tin tưởng vững chắc rằng họ có thể chế tạo ra một Tiêu Dư An khiến bất kỳ cô gái nào cũng phải động tâm, khiến toàn bộ đàn ông đều ghen ghét, đi tới đâu phát ra hormone nguy hiểm tới đó. BÁ! ĐẠO! TỔNG! TÀI! Nhà họ Tiêu có vài câu gia huấn. “Không có gì là tiền không thể giải quyết, nếu có thì đó chính là phải dùng gấp đôi!” Cùng với, “Có tiền thì chính xác là muốn làm mưa làm gió gì thì làm!” Mấy người thấy đó, hai câu gia huấn này quả thực dõng dạc hùng hồn đến khiến người ta lệ nóng doanh tròng, lại khiến người ta cỡ nào phấn chấn nhân tâm. Vậy… Thời điểm Trần Ca tỉnh lại lần nữa, là do bị tiếng hoan hô đánh thức, mắt hắn nổ đầy đom đóm hỏi: “A? Chuyện gì vậy?”Có người ghé vào tai hắn hô: “Tiền tuyến thắng trận rồi!! Quân đội đang qua đó đóng quân! Ngày mai chúng ta sẽ lên đường theo vào!”“Ờ!” – Trần Ca cũng hoan hô theo một trận, quay đầu nhìn bốn phía tìm người, hỏi: “A, a, Tiêu đại phu đâu?”Có người đáp: “Chẳng biết tại sao, hoàng thượng thắng trận rồi thì suốt đêm ra roi thúc ngựa chạy về, chỉ để lại mấy tướng quân trú đóng ở tiền tuyến, vừa rồi Tiêu đại phu hỏi hoàng thượng có bị thương hay không, sau khi hỏi xong thì vội vàng chạy đi tìm hoàng thượng.”Trần phó tướng từ khi sinh ra đến giờ vẫn còn độc thân tâm trạng trào dâng: “Uổng công ta lo lắng, đúng thật là mẹ nó quá chua.”Bả vai Yến Hà Thanh bị đâm một lỗ, mặc dù đã được băng lại nhưng Tiêu Dư An chê là băng bó quá cẩu thả nên tự mình bôi thuốc lại lần nữa cho hắn. Tiêu Dư An bưng một chậu nước sạch đến, cẩn thận từng li từng tí thay Yến Hà Thanh lau đi vết máu cùng vết bẩn trên miệng vết thương: “Đau không?”Yến Hà Thanh hơi cúi đầu nhìn người trước mặt, hoàn toàn không muốn rời tầm mắt: “Không đau.”Tiêu Dư An cười nói: “Đau thì ta cũng chẳng có cách nào, chịu đựng đi.”Yến Hà Thanh nói: “Có cách mà.”Tiêu Dư An nói: “A? Ngươi nói là lấy thảo dược giảm đau ấy hả? Cái đó hiệu quả không tốt, trước đó ta đã cho Trần Ca dùng qua rồi, hắn vẫn gào như heo bị chọc tiết ấy.”Yến Hà Thanh lắc đầu: “Không phải.”Tiêu Dư An nói: “Vậy thì còn có biện pháp nào?”Yến Hà Thanh hơi cúi người xuống, ở bên tai Yến Hà Thanh nói nhỏ: “Ngươi hôn một chút, sẽ hết đau.”Tiêu Dư An: “…Ngươi, ngươi, ngươi đừng có mà tán tỉnh vớ vẩn, ta, ta với ngươi còn nói nữa, chờ, chờ chút nữa, ta, tay ta có bị run, ấn, ấn vào vết thương, khi đó, không, không đau cũng phải đau.”Khóe miệng Yến Hà Thanh khẽ cong: “Ngươi làm đau thì ngươi phải phụ trách giảm đau.”Vì cái khỉ gì mà câu này cùng với câu “ngươi châm lửa, tự ngươi phải đến dập” lại khác từ cùng nghĩa thế hả?Đã bàn xong là ngươi làm nam chính ấm áp rồi, thế mà ngươi lại lén lút đi làm tổng tài?Tiêu Dư An ngậm miệng lại không nói nữa, cúi đầu nghiêm túc thanh lý sạch sẽ vết thương cho Yến Hà Thanh, dùng thuốc tốt nhất, lại dùng vải trắng băng bó kỹ lại, sau đó hơi vịn lấy bả vai Yến Hà Thanh, ở trên vết thương nhẹ nhàng hôn một cái.Ánh lửa trong quân trướng khẽ lung lay, sáng tối đan xen, không biết tiến vào đáy mắt ai khiến đôi mắt ấy trở nên càng sâu càng tối.Tiêu Dư An vừa ngẩng đầu lên, cằm đã bị nắm lấy, một tay Yến Hà Thanh gắt gao ôm chặt lấy eo của hắn, một tay nâng cằng Tiêu Dư An lên, không để ý hai mắt Tiêu Dư An đang trừng lớn, nhắm mắt lại muốn hôn hắn.“Báo!!!” – Bên ngoài có một tướng sĩ đột nhiên vén rèm chạy vào, ôm quyền quỳ một chân trên đất, sau khi nhìn thấy tình hình trong quân trướng, trong nháy mắt một tướng sĩ đầy khí phách liền biến thành cà lăm: “Báo, báo, báo, Hoàng, Hoàng tướng quân, hắn, hắn, cầu kiến.”Tiêu Dư An: “…”Yến Hà Thanh: “…”Tướng sĩ kia hai tay run rẩy, chân run, lục phủ ngũ tạng cũng đều đang run rẩy, hắn sống ba mươi lăm năm, bẩm báo bảy năm, nhưng mà mẹ nó! Chưa từng thấy qua! Loại tình huống này!Làm sao bây giờ, tự vỗ lên huyệt thiên linh của mình rồi giả vờ ngất xỉu có tác dụng không?Tiêu Dư An ho nhẹ một tiếng, nhỏ nhỏ giọng nói: “Yến, Yến ca, thả, thả ra chút? Thả, tay ra.”Yến Hà Thanh buông cằm Tiêu Dư An ra, đổi lại dùng hai tay ôm lấy eo hắn, quay đầu nói với tướng sĩ bẩm báo: “Mời tướng quân tiến vào.”Tướng sĩ run giọng vâng một tiếng, sau nó lăn một vòng chạy ra bên ngoài quân doanh.Tướng sĩ chân trước vừa chạy ra khỏi quân doanh, Yến Hà Thanh đã cực nhanh quay đầu lại, nhân lúc Tiêu Dư An còn chưa kịp phản ứng hôn lên khóe miệng hắn một cái, lúc này mới hơi buông hắn ra.Editor: Con em yêu nghiệt của t dụ t coi phim “Minh Lan truyện”. Cái phim này ra lâu rồi mà giờ mới coi, tại t cũng không thích xem phim cho lắm, có coi thì cũng chỉ coi mấy phim chiếu rạp hoặc phim ngắn 1 tập thôi. Cơ mà đã bị nó dụ và u mê, từ hôm kia sau khi post chương 141 đến giờ ngồi coi phim như 1 con điên, sắp coi xong 73 tập rồi. Mà đùa chứ phim hay thực sự. T thích mấy thể loại trạch đấu này lắm. Ai biết bộ đam trạch đấu, cổ trang, có xuyên không bàn tay vàng đi cho nó thoải mái, hay hay chưa nhà nào edit thì giới thiệu t nha, sau khi hoàn bộ này t ôm luôn. Hầu như đam trạch đấu đã edit thì t đọc hết rồi.

Thời điểm Trần Ca tỉnh lại lần nữa, là do bị tiếng hoan hô đánh thức, mắt hắn nổ đầy đom đóm hỏi: “A? Chuyện gì vậy?”

Có người ghé vào tai hắn hô: “Tiền tuyến thắng trận rồi!! Quân đội đang qua đó đóng quân! Ngày mai chúng ta sẽ lên đường theo vào!”

“Ờ!” – Trần Ca cũng hoan hô theo một trận, quay đầu nhìn bốn phía tìm người, hỏi: “A, a, Tiêu đại phu đâu?”

Có người đáp: “Chẳng biết tại sao, hoàng thượng thắng trận rồi thì suốt đêm ra roi thúc ngựa chạy về, chỉ để lại mấy tướng quân trú đóng ở tiền tuyến, vừa rồi Tiêu đại phu hỏi hoàng thượng có bị thương hay không, sau khi hỏi xong thì vội vàng chạy đi tìm hoàng thượng.”

Trần phó tướng từ khi sinh ra đến giờ vẫn còn độc thân tâm trạng trào dâng: “Uổng công ta lo lắng, đúng thật là mẹ nó quá chua.”

Bả vai Yến Hà Thanh bị đâm một lỗ, mặc dù đã được băng lại nhưng Tiêu Dư An chê là băng bó quá cẩu thả nên tự mình bôi thuốc lại lần nữa cho hắn. Tiêu Dư An bưng một chậu nước sạch đến, cẩn thận từng li từng tí thay Yến Hà Thanh lau đi vết máu cùng vết bẩn trên miệng vết thương: “Đau không?”

Yến Hà Thanh hơi cúi đầu nhìn người trước mặt, hoàn toàn không muốn rời tầm mắt: “Không đau.”

Tiêu Dư An cười nói: “Đau thì ta cũng chẳng có cách nào, chịu đựng đi.”

Yến Hà Thanh nói: “Có cách mà.”

Tiêu Dư An nói: “A? Ngươi nói là lấy thảo dược giảm đau ấy hả? Cái đó hiệu quả không tốt, trước đó ta đã cho Trần Ca dùng qua rồi, hắn vẫn gào như heo bị chọc tiết ấy.”

Yến Hà Thanh lắc đầu: “Không phải.”

Tiêu Dư An nói: “Vậy thì còn có biện pháp nào?”

Yến Hà Thanh hơi cúi người xuống, ở bên tai Yến Hà Thanh nói nhỏ: “Ngươi hôn một chút, sẽ hết đau.”

Tiêu Dư An: “…Ngươi, ngươi, ngươi đừng có mà tán tỉnh vớ vẩn, ta, ta với ngươi còn nói nữa, chờ, chờ chút nữa, ta, tay ta có bị run, ấn, ấn vào vết thương, khi đó, không, không đau cũng phải đau.”

Khóe miệng Yến Hà Thanh khẽ cong: “Ngươi làm đau thì ngươi phải phụ trách giảm đau.”

Vì cái khỉ gì mà câu này cùng với câu “ngươi châm lửa, tự ngươi phải đến dập” lại khác từ cùng nghĩa thế hả?

Đã bàn xong là ngươi làm nam chính ấm áp rồi, thế mà ngươi lại lén lút đi làm tổng tài?

Tiêu Dư An ngậm miệng lại không nói nữa, cúi đầu nghiêm túc thanh lý sạch sẽ vết thương cho Yến Hà Thanh, dùng thuốc tốt nhất, lại dùng vải trắng băng bó kỹ lại, sau đó hơi vịn lấy bả vai Yến Hà Thanh, ở trên vết thương nhẹ nhàng hôn một cái.

Ánh lửa trong quân trướng khẽ lung lay, sáng tối đan xen, không biết tiến vào đáy mắt ai khiến đôi mắt ấy trở nên càng sâu càng tối.

Tiêu Dư An vừa ngẩng đầu lên, cằm đã bị nắm lấy, một tay Yến Hà Thanh gắt gao ôm chặt lấy eo của hắn, một tay nâng cằng Tiêu Dư An lên, không để ý hai mắt Tiêu Dư An đang trừng lớn, nhắm mắt lại muốn hôn hắn.

“Báo!!!” – Bên ngoài có một tướng sĩ đột nhiên vén rèm chạy vào, ôm quyền quỳ một chân trên đất, sau khi nhìn thấy tình hình trong quân trướng, trong nháy mắt một tướng sĩ đầy khí phách liền biến thành cà lăm: “Báo, báo, báo, Hoàng, Hoàng tướng quân, hắn, hắn, cầu kiến.”

Tiêu Dư An: “…”

Yến Hà Thanh: “…”

Tướng sĩ kia hai tay run rẩy, chân run, lục phủ ngũ tạng cũng đều đang run rẩy, hắn sống ba mươi lăm năm, bẩm báo bảy năm, nhưng mà mẹ nó! Chưa từng thấy qua! Loại tình huống này!

Làm sao bây giờ, tự vỗ lên huyệt thiên linh của mình rồi giả vờ ngất xỉu có tác dụng không?

Tiêu Dư An ho nhẹ một tiếng, nhỏ nhỏ giọng nói: “Yến, Yến ca, thả, thả ra chút? Thả, tay ra.”

Yến Hà Thanh buông cằm Tiêu Dư An ra, đổi lại dùng hai tay ôm lấy eo hắn, quay đầu nói với tướng sĩ bẩm báo: “Mời tướng quân tiến vào.”

Tướng sĩ run giọng vâng một tiếng, sau nó lăn một vòng chạy ra bên ngoài quân doanh.

Tướng sĩ chân trước vừa chạy ra khỏi quân doanh, Yến Hà Thanh đã cực nhanh quay đầu lại, nhân lúc Tiêu Dư An còn chưa kịp phản ứng hôn lên khóe miệng hắn một cái, lúc này mới hơi buông hắn ra.

Editor: Con em yêu nghiệt của t dụ t coi phim “Minh Lan truyện”. Cái phim này ra lâu rồi mà giờ mới coi, tại t cũng không thích xem phim cho lắm, có coi thì cũng chỉ coi mấy phim chiếu rạp hoặc phim ngắn 1 tập thôi. Cơ mà đã bị nó dụ và u mê, từ hôm kia sau khi post chương 141 đến giờ ngồi coi phim như 1 con điên, sắp coi xong 73 tập rồi. Mà đùa chứ phim hay thực sự. T thích mấy thể loại trạch đấu này lắm. Ai biết bộ đam trạch đấu, cổ trang, có xuyên không bàn tay vàng đi cho nó thoải mái, hay hay chưa nhà nào edit thì giới thiệu t nha, sau khi hoàn bộ này t ôm luôn. Hầu như đam trạch đấu đã edit thì t đọc hết rồi.

Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm SaoTác giả: Y Y Dĩ DựcTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hài Hước, Truyện Xuyên KhôngTiêu Dư An là một tổng tài. Vì ông nội và ba hắn đều là tổng tài bá đạo cho nên cả nhà hắn cũng muốn đào tạo hắn thành một tổng tài bá đạo. Một gã tổng tài bá đạo thì cần gì? Đẹp trai nhiều tiền, phải tà mị cuồng quyến, phải biết cưng chiều tình nhân, phải ngược luyến tình thâm, ngoài ra còn phải thuộc lòng ba trăm câu nói tâm đắc của tổng tài. Đáng tiếc là Tiêu Dư An hắn chỉ có thể làm được điều đầu tiên. Nhưng mà không sao hết, nhà họ Tiêu tin tưởng vững chắc rằng họ có thể chế tạo ra một Tiêu Dư An khiến bất kỳ cô gái nào cũng phải động tâm, khiến toàn bộ đàn ông đều ghen ghét, đi tới đâu phát ra hormone nguy hiểm tới đó. BÁ! ĐẠO! TỔNG! TÀI! Nhà họ Tiêu có vài câu gia huấn. “Không có gì là tiền không thể giải quyết, nếu có thì đó chính là phải dùng gấp đôi!” Cùng với, “Có tiền thì chính xác là muốn làm mưa làm gió gì thì làm!” Mấy người thấy đó, hai câu gia huấn này quả thực dõng dạc hùng hồn đến khiến người ta lệ nóng doanh tròng, lại khiến người ta cỡ nào phấn chấn nhân tâm. Vậy… Thời điểm Trần Ca tỉnh lại lần nữa, là do bị tiếng hoan hô đánh thức, mắt hắn nổ đầy đom đóm hỏi: “A? Chuyện gì vậy?”Có người ghé vào tai hắn hô: “Tiền tuyến thắng trận rồi!! Quân đội đang qua đó đóng quân! Ngày mai chúng ta sẽ lên đường theo vào!”“Ờ!” – Trần Ca cũng hoan hô theo một trận, quay đầu nhìn bốn phía tìm người, hỏi: “A, a, Tiêu đại phu đâu?”Có người đáp: “Chẳng biết tại sao, hoàng thượng thắng trận rồi thì suốt đêm ra roi thúc ngựa chạy về, chỉ để lại mấy tướng quân trú đóng ở tiền tuyến, vừa rồi Tiêu đại phu hỏi hoàng thượng có bị thương hay không, sau khi hỏi xong thì vội vàng chạy đi tìm hoàng thượng.”Trần phó tướng từ khi sinh ra đến giờ vẫn còn độc thân tâm trạng trào dâng: “Uổng công ta lo lắng, đúng thật là mẹ nó quá chua.”Bả vai Yến Hà Thanh bị đâm một lỗ, mặc dù đã được băng lại nhưng Tiêu Dư An chê là băng bó quá cẩu thả nên tự mình bôi thuốc lại lần nữa cho hắn. Tiêu Dư An bưng một chậu nước sạch đến, cẩn thận từng li từng tí thay Yến Hà Thanh lau đi vết máu cùng vết bẩn trên miệng vết thương: “Đau không?”Yến Hà Thanh hơi cúi đầu nhìn người trước mặt, hoàn toàn không muốn rời tầm mắt: “Không đau.”Tiêu Dư An cười nói: “Đau thì ta cũng chẳng có cách nào, chịu đựng đi.”Yến Hà Thanh nói: “Có cách mà.”Tiêu Dư An nói: “A? Ngươi nói là lấy thảo dược giảm đau ấy hả? Cái đó hiệu quả không tốt, trước đó ta đã cho Trần Ca dùng qua rồi, hắn vẫn gào như heo bị chọc tiết ấy.”Yến Hà Thanh lắc đầu: “Không phải.”Tiêu Dư An nói: “Vậy thì còn có biện pháp nào?”Yến Hà Thanh hơi cúi người xuống, ở bên tai Yến Hà Thanh nói nhỏ: “Ngươi hôn một chút, sẽ hết đau.”Tiêu Dư An: “…Ngươi, ngươi, ngươi đừng có mà tán tỉnh vớ vẩn, ta, ta với ngươi còn nói nữa, chờ, chờ chút nữa, ta, tay ta có bị run, ấn, ấn vào vết thương, khi đó, không, không đau cũng phải đau.”Khóe miệng Yến Hà Thanh khẽ cong: “Ngươi làm đau thì ngươi phải phụ trách giảm đau.”Vì cái khỉ gì mà câu này cùng với câu “ngươi châm lửa, tự ngươi phải đến dập” lại khác từ cùng nghĩa thế hả?Đã bàn xong là ngươi làm nam chính ấm áp rồi, thế mà ngươi lại lén lút đi làm tổng tài?Tiêu Dư An ngậm miệng lại không nói nữa, cúi đầu nghiêm túc thanh lý sạch sẽ vết thương cho Yến Hà Thanh, dùng thuốc tốt nhất, lại dùng vải trắng băng bó kỹ lại, sau đó hơi vịn lấy bả vai Yến Hà Thanh, ở trên vết thương nhẹ nhàng hôn một cái.Ánh lửa trong quân trướng khẽ lung lay, sáng tối đan xen, không biết tiến vào đáy mắt ai khiến đôi mắt ấy trở nên càng sâu càng tối.Tiêu Dư An vừa ngẩng đầu lên, cằm đã bị nắm lấy, một tay Yến Hà Thanh gắt gao ôm chặt lấy eo của hắn, một tay nâng cằng Tiêu Dư An lên, không để ý hai mắt Tiêu Dư An đang trừng lớn, nhắm mắt lại muốn hôn hắn.“Báo!!!” – Bên ngoài có một tướng sĩ đột nhiên vén rèm chạy vào, ôm quyền quỳ một chân trên đất, sau khi nhìn thấy tình hình trong quân trướng, trong nháy mắt một tướng sĩ đầy khí phách liền biến thành cà lăm: “Báo, báo, báo, Hoàng, Hoàng tướng quân, hắn, hắn, cầu kiến.”Tiêu Dư An: “…”Yến Hà Thanh: “…”Tướng sĩ kia hai tay run rẩy, chân run, lục phủ ngũ tạng cũng đều đang run rẩy, hắn sống ba mươi lăm năm, bẩm báo bảy năm, nhưng mà mẹ nó! Chưa từng thấy qua! Loại tình huống này!Làm sao bây giờ, tự vỗ lên huyệt thiên linh của mình rồi giả vờ ngất xỉu có tác dụng không?Tiêu Dư An ho nhẹ một tiếng, nhỏ nhỏ giọng nói: “Yến, Yến ca, thả, thả ra chút? Thả, tay ra.”Yến Hà Thanh buông cằm Tiêu Dư An ra, đổi lại dùng hai tay ôm lấy eo hắn, quay đầu nói với tướng sĩ bẩm báo: “Mời tướng quân tiến vào.”Tướng sĩ run giọng vâng một tiếng, sau nó lăn một vòng chạy ra bên ngoài quân doanh.Tướng sĩ chân trước vừa chạy ra khỏi quân doanh, Yến Hà Thanh đã cực nhanh quay đầu lại, nhân lúc Tiêu Dư An còn chưa kịp phản ứng hôn lên khóe miệng hắn một cái, lúc này mới hơi buông hắn ra.Editor: Con em yêu nghiệt của t dụ t coi phim “Minh Lan truyện”. Cái phim này ra lâu rồi mà giờ mới coi, tại t cũng không thích xem phim cho lắm, có coi thì cũng chỉ coi mấy phim chiếu rạp hoặc phim ngắn 1 tập thôi. Cơ mà đã bị nó dụ và u mê, từ hôm kia sau khi post chương 141 đến giờ ngồi coi phim như 1 con điên, sắp coi xong 73 tập rồi. Mà đùa chứ phim hay thực sự. T thích mấy thể loại trạch đấu này lắm. Ai biết bộ đam trạch đấu, cổ trang, có xuyên không bàn tay vàng đi cho nó thoải mái, hay hay chưa nhà nào edit thì giới thiệu t nha, sau khi hoàn bộ này t ôm luôn. Hầu như đam trạch đấu đã edit thì t đọc hết rồi.

Chương 143