"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.
Chương 1716
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Khải Sơn giận dữ gầm lên một tiếng, rồi nhảy vọt lên, trong lúc vận nội lực, cây trường đao sắc bén liền chém ra một luồng đao khí, nhắm thẳng về phía Diệp Phù Sinh. Còn Diệp Phù Sinh vẫn tỏ ra thờ ơ, không có bất kỳ biểu hiện lo lắng trước đòn đánh đáng sợ của Lâm Khải Sơn. “Bán bộ tông sư?” Diệp Phù sinh lạnh lùng cười lắc đầu: “Ba kiếm giết chết!” “Ngông cuồng vừa thôi!” Lâm Khải Sơn mang sát khí đùng đùng lao tới, tức đến phì cười: “Ha ha ha, ba kiếm giết chết bán bộ tông sư, cậu cho rằng bản thân là tông sư sao?” Diệp Phù Sinh mới bao nhiêu tuổi chứ, có thể đạt tới bán bộ tông sư, cũng coi như có thiên bẩm rất cao rồi. Còn về chuyện Diệp Phù Sinh là tông sư? Lâm Khải Sơn chưa từng nghĩ tới, mà có nghĩ tới cũng chỉ thầm cười nhạo! “Kiếm thứ nhất!” Diệp Phù Sinh bước lên một bước, thanh kiếm màu đen tuỳ ý di chuyển, chém về phía Lâm Khải Sơn. “Ngông cuồng!” Nhìn thấy thanh kiếm tuỳ ý di chuyển, khiến Lâm Khải Sơn tức điên người, thế nhưng trong giây lát lại khiến ông ta biến đổi sắc mặt. “Không thể nào!” Lâm Khải Sơn tức tối hét lên, trong giọng nói còn mang theo cả sự kinh hãi. Bởi vì, ông ta cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết, kiếm này của Diệp Phù Sinh cứ thế âm thầm phá vỡ tất cả sự phòng ngự của ông ta, rồi chém thẳng vào người Lâm Khải Sơn. Bụp! Lâm Khải Sơn tức giận hét lên, nội lực trong đan điền đột nhiên trở nên mãnh liệt, ngưng tự lại bên ngoài cơ thể, như muốn chặn lại tất cả những kiếm thế vô hình này. Phụt! Lâm Khải Sơn ho ra một ngụm máu, cánh tay trái của ông ta suýt chút bị chặt phăng. Bất chợt... Không gian lặng ngắt như tờ! “Lão tổ!” Một lúc lâu sau, Lâm Bắc Nhạc mới thất kinh mà hét lên, lão ta há hốc miệng, không ngờ Lâm Khải Sơn suýt chút bị những kiếm nhìn có vẻ tuỳ ý kia chém làm đôi. “Diệp Phù Sinh, cậu không phải là bán bộ tông sư...” Lâm Khải Sơn gào lên, giọng chứa đầy sự kinh hãi. “Tôi có nói tôi là bán bộ tông sư sao?” Diệp Phù Sinh lạnh lùng cười, vung kiếm lên, trong chốc lát sự nguy hiểm lại ập tới. “Tôi không cam tâm!” Lâm Khải Sơn giận dữ gào lên, ông ta đã vượt qua bán bộ tông sư, những ngày vừa rồi vẫn không ngừng gắng sức tu luyện. Đợi sau khi ra ngoài, sẽ dẫn dắt nhà họ Lâm trở thành gia tộc đứng đầu trong năm gia tộc lớn ở thủ đô, thế nhưng bây giờ ông ta lại gặp phải Diệp Phù Sinh. Phụt! Không có sự chuyển động quá kịch liệt, thậm chí trên cơ thể ông ta còn không có chút vết thương nào, thế nhưng Lâm Khải Sơn lại lần nữa ho ra máu.
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Khải Sơn giận dữ gầm lên một tiếng, rồi nhảy vọt lên, trong lúc vận nội lực, cây trường đao sắc bén liền chém ra một luồng đao khí, nhắm thẳng về phía Diệp Phù Sinh. Còn Diệp Phù Sinh vẫn tỏ ra thờ ơ, không có bất kỳ biểu hiện lo lắng trước đòn đánh đáng sợ của Lâm Khải Sơn. “Bán bộ tông sư?” Diệp Phù sinh lạnh lùng cười lắc đầu: “Ba kiếm giết chết!” “Ngông cuồng vừa thôi!” Lâm Khải Sơn mang sát khí đùng đùng lao tới, tức đến phì cười: “Ha ha ha, ba kiếm giết chết bán bộ tông sư, cậu cho rằng bản thân là tông sư sao?” Diệp Phù Sinh mới bao nhiêu tuổi chứ, có thể đạt tới bán bộ tông sư, cũng coi như có thiên bẩm rất cao rồi. Còn về chuyện Diệp Phù Sinh là tông sư? Lâm Khải Sơn chưa từng nghĩ tới, mà có nghĩ tới cũng chỉ thầm cười nhạo! “Kiếm thứ nhất!” Diệp Phù Sinh bước lên một bước, thanh kiếm màu đen tuỳ ý di chuyển, chém về phía Lâm Khải Sơn. “Ngông cuồng!” Nhìn thấy thanh kiếm tuỳ ý di chuyển, khiến Lâm Khải Sơn tức điên người, thế nhưng trong giây lát lại khiến ông ta biến đổi sắc mặt. “Không thể nào!” Lâm Khải Sơn tức tối hét lên, trong giọng nói còn mang theo cả sự kinh hãi. Bởi vì, ông ta cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết, kiếm này của Diệp Phù Sinh cứ thế âm thầm phá vỡ tất cả sự phòng ngự của ông ta, rồi chém thẳng vào người Lâm Khải Sơn. Bụp! Lâm Khải Sơn tức giận hét lên, nội lực trong đan điền đột nhiên trở nên mãnh liệt, ngưng tự lại bên ngoài cơ thể, như muốn chặn lại tất cả những kiếm thế vô hình này. Phụt! Lâm Khải Sơn ho ra một ngụm máu, cánh tay trái của ông ta suýt chút bị chặt phăng. Bất chợt... Không gian lặng ngắt như tờ! “Lão tổ!” Một lúc lâu sau, Lâm Bắc Nhạc mới thất kinh mà hét lên, lão ta há hốc miệng, không ngờ Lâm Khải Sơn suýt chút bị những kiếm nhìn có vẻ tuỳ ý kia chém làm đôi. “Diệp Phù Sinh, cậu không phải là bán bộ tông sư...” Lâm Khải Sơn gào lên, giọng chứa đầy sự kinh hãi. “Tôi có nói tôi là bán bộ tông sư sao?” Diệp Phù Sinh lạnh lùng cười, vung kiếm lên, trong chốc lát sự nguy hiểm lại ập tới. “Tôi không cam tâm!” Lâm Khải Sơn giận dữ gào lên, ông ta đã vượt qua bán bộ tông sư, những ngày vừa rồi vẫn không ngừng gắng sức tu luyện. Đợi sau khi ra ngoài, sẽ dẫn dắt nhà họ Lâm trở thành gia tộc đứng đầu trong năm gia tộc lớn ở thủ đô, thế nhưng bây giờ ông ta lại gặp phải Diệp Phù Sinh. Phụt! Không có sự chuyển động quá kịch liệt, thậm chí trên cơ thể ông ta còn không có chút vết thương nào, thế nhưng Lâm Khải Sơn lại lần nữa ho ra máu.
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Khải Sơn giận dữ gầm lên một tiếng, rồi nhảy vọt lên, trong lúc vận nội lực, cây trường đao sắc bén liền chém ra một luồng đao khí, nhắm thẳng về phía Diệp Phù Sinh. Còn Diệp Phù Sinh vẫn tỏ ra thờ ơ, không có bất kỳ biểu hiện lo lắng trước đòn đánh đáng sợ của Lâm Khải Sơn. “Bán bộ tông sư?” Diệp Phù sinh lạnh lùng cười lắc đầu: “Ba kiếm giết chết!” “Ngông cuồng vừa thôi!” Lâm Khải Sơn mang sát khí đùng đùng lao tới, tức đến phì cười: “Ha ha ha, ba kiếm giết chết bán bộ tông sư, cậu cho rằng bản thân là tông sư sao?” Diệp Phù Sinh mới bao nhiêu tuổi chứ, có thể đạt tới bán bộ tông sư, cũng coi như có thiên bẩm rất cao rồi. Còn về chuyện Diệp Phù Sinh là tông sư? Lâm Khải Sơn chưa từng nghĩ tới, mà có nghĩ tới cũng chỉ thầm cười nhạo! “Kiếm thứ nhất!” Diệp Phù Sinh bước lên một bước, thanh kiếm màu đen tuỳ ý di chuyển, chém về phía Lâm Khải Sơn. “Ngông cuồng!” Nhìn thấy thanh kiếm tuỳ ý di chuyển, khiến Lâm Khải Sơn tức điên người, thế nhưng trong giây lát lại khiến ông ta biến đổi sắc mặt. “Không thể nào!” Lâm Khải Sơn tức tối hét lên, trong giọng nói còn mang theo cả sự kinh hãi. Bởi vì, ông ta cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết, kiếm này của Diệp Phù Sinh cứ thế âm thầm phá vỡ tất cả sự phòng ngự của ông ta, rồi chém thẳng vào người Lâm Khải Sơn. Bụp! Lâm Khải Sơn tức giận hét lên, nội lực trong đan điền đột nhiên trở nên mãnh liệt, ngưng tự lại bên ngoài cơ thể, như muốn chặn lại tất cả những kiếm thế vô hình này. Phụt! Lâm Khải Sơn ho ra một ngụm máu, cánh tay trái của ông ta suýt chút bị chặt phăng. Bất chợt... Không gian lặng ngắt như tờ! “Lão tổ!” Một lúc lâu sau, Lâm Bắc Nhạc mới thất kinh mà hét lên, lão ta há hốc miệng, không ngờ Lâm Khải Sơn suýt chút bị những kiếm nhìn có vẻ tuỳ ý kia chém làm đôi. “Diệp Phù Sinh, cậu không phải là bán bộ tông sư...” Lâm Khải Sơn gào lên, giọng chứa đầy sự kinh hãi. “Tôi có nói tôi là bán bộ tông sư sao?” Diệp Phù Sinh lạnh lùng cười, vung kiếm lên, trong chốc lát sự nguy hiểm lại ập tới. “Tôi không cam tâm!” Lâm Khải Sơn giận dữ gào lên, ông ta đã vượt qua bán bộ tông sư, những ngày vừa rồi vẫn không ngừng gắng sức tu luyện. Đợi sau khi ra ngoài, sẽ dẫn dắt nhà họ Lâm trở thành gia tộc đứng đầu trong năm gia tộc lớn ở thủ đô, thế nhưng bây giờ ông ta lại gặp phải Diệp Phù Sinh. Phụt! Không có sự chuyển động quá kịch liệt, thậm chí trên cơ thể ông ta còn không có chút vết thương nào, thế nhưng Lâm Khải Sơn lại lần nữa ho ra máu.