"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.
Chương 1722
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Giọng nói của Diệp Phàm lạnh lẽo đến tột đỉnh, khi nhắc đến nhà Âu Dương, trong ánh mắt anh chỉ chứa đầy căm phẫn tận xương tủy. Diệp Hiền tự bạo, Diệp Trung tự bạo… Một người nối tiếp một người phải tự bạo, vì để gây chút tổn thương cho Âu Dương Đạo Vĩ. Ba người tự bạo khiến trái tim Diệp Phàm như rỉ máu, nhưng quả thật đã có tác dụng rất lớn. Bán bộ tông sư cực kỳ cường mạnh, nếu từ khi bắt đầu đã chiến đấu với Âu Dương Đạo Vĩ thì cơ hội thắng của Diệp Phàm gần như bằng không. Cho dù như thế anh cũng đã phải liều cả tính mạng, nếu không nhờ Diệp Phù Sinh kịp thời quay về dùng nội lực kéo dài tính mạng của họ thì căn bản không thể sống lâu. “Tôi sẽ tự đến nhà Âu Dương một chuyến, làm tổn thương Tình Nhi, chuyện này nhất định phải trả thù!” Diệp Phù Sinh hờ hững, không có bất kỳ dao động cảm xúc nào. Nhưng lại khiến Diệp Phàm nổi da gà, Diệp Phàm gật mạnh đầu: “Khi nào ông đi, đưa tôi đi với!” Diệp Phàm nghiêm túc nói, đến nhà Âu Dương đòi công đạo, anh không đi sao được? “Với sức khỏe này của anh, nên thôi đi thì hơn!”, Diệp Phù Sinh lắc đầu. “Tình trạng của tôi, tôi biết!”, Diệp Phàm kiên định nói. “Ngày kia đi”. Diệp Phù Sinh nói xong giơ chỉ tay ra ngoài: “Thôi biến ra ngoài đi, tôi cần trị thương cho vợ tôi!” Diệp Phàm bĩu môi, được Diệp Thánh dìu ra ngoài. …. Tứ Phương Tông, lúc này gương mặt Hoắc Thanh Thanh tràn đầy vẻ lo lắng. Có rất nhiều tin tức từ thủ đô truyền tới, cho dù là nhà họ Diệp, nhà họ Lâm, hay thậm chí là nhà Âu Dương. Cô ta đều không để tâm đến, cô ta chỉ quan tâm một điều đó là có tin báo rằng Diệp Phàm liều mạng đánh nhau với Âu Dương Đạo Vĩ. Vô số vết thương chí mạng, suýt chết mấy lần, cho dù có sống lại cũng biến thành kẻ tàn phế. “Hoắc Thanh Thanh, biết tin gì chưa, Diệp Phàm của cô không chết cũng tàn phế đấy!” Lúc này một giọng nói khiến cô ta căm ghét vang lên, không biết từ lúc nào mà Phương Dao đã bước vào trong sân. “Phương Dao, liên quan gì đến chị?” Hoắc Thanh Thanh thoáng chốc u ám, nhìn thấy Phương Dao, cô ta liền nghĩ đến cái hộp gỗ mà mình phát hiện ở dưới gầm giường chị ta. Bên trong có con búp bê giống với dáng vẻ của cô ta, còn có kim châm. Lúc đó, cơ thể cô ta đột nhiên đau đớn kịch liệt, chính là vì trò quỷ của Phương Dao, chỉ có điều sau khi Hoắc Thanh Thanh lấy trộm đi, Phương Dao cũng không hề đi tìm.
Giọng nói của Diệp Phàm lạnh lẽo đến tột đỉnh, khi nhắc đến nhà Âu Dương, trong ánh mắt anh chỉ chứa đầy căm phẫn tận xương tủy.
Diệp Hiền tự bạo, Diệp Trung tự bạo… Một người nối tiếp một người phải tự bạo, vì để gây chút tổn thương cho Âu Dương Đạo Vĩ.
Ba người tự bạo khiến trái tim Diệp Phàm như rỉ máu, nhưng quả thật đã có tác dụng rất lớn.
Bán bộ tông sư cực kỳ cường mạnh, nếu từ khi bắt đầu đã chiến đấu với Âu Dương Đạo Vĩ thì cơ hội thắng của Diệp Phàm gần như bằng không.
Cho dù như thế anh cũng đã phải liều cả tính mạng, nếu không nhờ Diệp Phù Sinh kịp thời quay về dùng nội lực kéo dài tính mạng của họ thì căn bản không thể sống lâu.
“Tôi sẽ tự đến nhà Âu Dương một chuyến, làm tổn thương Tình Nhi, chuyện này nhất định phải trả thù!”
Diệp Phù Sinh hờ hững, không có bất kỳ dao động cảm xúc nào.
Nhưng lại khiến Diệp Phàm nổi da gà, Diệp Phàm gật mạnh đầu: “Khi nào ông đi, đưa tôi đi với!”
Diệp Phàm nghiêm túc nói, đến nhà Âu Dương đòi công đạo, anh không đi sao được?
“Với sức khỏe này của anh, nên thôi đi thì hơn!”, Diệp Phù Sinh lắc đầu.
“Tình trạng của tôi, tôi biết!”, Diệp Phàm kiên định nói.
“Ngày kia đi”.
Diệp Phù Sinh nói xong giơ chỉ tay ra ngoài: “Thôi biến ra ngoài đi, tôi cần trị thương cho vợ tôi!”
Diệp Phàm bĩu môi, được Diệp Thánh dìu ra ngoài.
….
Tứ Phương Tông, lúc này gương mặt Hoắc Thanh Thanh tràn đầy vẻ lo lắng.
Có rất nhiều tin tức từ thủ đô truyền tới, cho dù là nhà họ Diệp, nhà họ Lâm, hay thậm chí là nhà Âu Dương.
Cô ta đều không để tâm đến, cô ta chỉ quan tâm một điều đó là có tin báo rằng Diệp Phàm liều mạng đánh nhau với Âu Dương Đạo Vĩ.
Vô số vết thương chí mạng, suýt chết mấy lần, cho dù có sống lại cũng biến thành kẻ tàn phế.
“Hoắc Thanh Thanh, biết tin gì chưa, Diệp Phàm của cô không chết cũng tàn phế đấy!”
Lúc này một giọng nói khiến cô ta căm ghét vang lên, không biết từ lúc nào mà Phương Dao đã bước vào trong sân.
“Phương Dao, liên quan gì đến chị?”
Hoắc Thanh Thanh thoáng chốc u ám, nhìn thấy Phương Dao, cô ta liền nghĩ đến cái hộp gỗ mà mình phát hiện ở dưới gầm giường chị ta.
Bên trong có con búp bê giống với dáng vẻ của cô ta, còn có kim châm.
Lúc đó, cơ thể cô ta đột nhiên đau đớn kịch liệt, chính là vì trò quỷ của Phương Dao, chỉ có điều sau khi Hoắc Thanh Thanh lấy trộm đi, Phương Dao cũng không hề đi tìm.
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Giọng nói của Diệp Phàm lạnh lẽo đến tột đỉnh, khi nhắc đến nhà Âu Dương, trong ánh mắt anh chỉ chứa đầy căm phẫn tận xương tủy. Diệp Hiền tự bạo, Diệp Trung tự bạo… Một người nối tiếp một người phải tự bạo, vì để gây chút tổn thương cho Âu Dương Đạo Vĩ. Ba người tự bạo khiến trái tim Diệp Phàm như rỉ máu, nhưng quả thật đã có tác dụng rất lớn. Bán bộ tông sư cực kỳ cường mạnh, nếu từ khi bắt đầu đã chiến đấu với Âu Dương Đạo Vĩ thì cơ hội thắng của Diệp Phàm gần như bằng không. Cho dù như thế anh cũng đã phải liều cả tính mạng, nếu không nhờ Diệp Phù Sinh kịp thời quay về dùng nội lực kéo dài tính mạng của họ thì căn bản không thể sống lâu. “Tôi sẽ tự đến nhà Âu Dương một chuyến, làm tổn thương Tình Nhi, chuyện này nhất định phải trả thù!” Diệp Phù Sinh hờ hững, không có bất kỳ dao động cảm xúc nào. Nhưng lại khiến Diệp Phàm nổi da gà, Diệp Phàm gật mạnh đầu: “Khi nào ông đi, đưa tôi đi với!” Diệp Phàm nghiêm túc nói, đến nhà Âu Dương đòi công đạo, anh không đi sao được? “Với sức khỏe này của anh, nên thôi đi thì hơn!”, Diệp Phù Sinh lắc đầu. “Tình trạng của tôi, tôi biết!”, Diệp Phàm kiên định nói. “Ngày kia đi”. Diệp Phù Sinh nói xong giơ chỉ tay ra ngoài: “Thôi biến ra ngoài đi, tôi cần trị thương cho vợ tôi!” Diệp Phàm bĩu môi, được Diệp Thánh dìu ra ngoài. …. Tứ Phương Tông, lúc này gương mặt Hoắc Thanh Thanh tràn đầy vẻ lo lắng. Có rất nhiều tin tức từ thủ đô truyền tới, cho dù là nhà họ Diệp, nhà họ Lâm, hay thậm chí là nhà Âu Dương. Cô ta đều không để tâm đến, cô ta chỉ quan tâm một điều đó là có tin báo rằng Diệp Phàm liều mạng đánh nhau với Âu Dương Đạo Vĩ. Vô số vết thương chí mạng, suýt chết mấy lần, cho dù có sống lại cũng biến thành kẻ tàn phế. “Hoắc Thanh Thanh, biết tin gì chưa, Diệp Phàm của cô không chết cũng tàn phế đấy!” Lúc này một giọng nói khiến cô ta căm ghét vang lên, không biết từ lúc nào mà Phương Dao đã bước vào trong sân. “Phương Dao, liên quan gì đến chị?” Hoắc Thanh Thanh thoáng chốc u ám, nhìn thấy Phương Dao, cô ta liền nghĩ đến cái hộp gỗ mà mình phát hiện ở dưới gầm giường chị ta. Bên trong có con búp bê giống với dáng vẻ của cô ta, còn có kim châm. Lúc đó, cơ thể cô ta đột nhiên đau đớn kịch liệt, chính là vì trò quỷ của Phương Dao, chỉ có điều sau khi Hoắc Thanh Thanh lấy trộm đi, Phương Dao cũng không hề đi tìm.