Tác giả:

"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.

Chương 1729

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Lúc này, nắp lồng hấp vẫn còn mở ra, Hàn Tuyết trông chờ mòn mỏi. Cô không nhịn được nữa, cảm giác đói khát đến cực độ, thậm chí cô đã bắt đầu choáng váng.  Nếu còn không ăn gì nữa thì cô có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.  Vì vậy, Hàn Tuyết cắn chặt răng, vươn tay về phía lồng hấp, cũng mặc kệ bánh bao nóng bỏng tay, nhanh chóng cầm lấy hai cái rồi chạy.  “Chết tiệt, trộm đồ, trộm đồ…”  Người bán hàng rong cầm nắp lồng hấp vội đậy lên, cầm theo chày cán bộ, hét lớn đuổi theo Hàn Tuyết.  “Bà điên, cô đứng lại cho tôi…”  Người bán hàng rong tức chết mất, bán cái bánh bao dễ lắm sao?  Một người phụ nữ như Hàn Tuyết, ông ta cũng không đề phòng, chuyện ăn xin trộm bánh bao cũng không phải là chưa từng xảy ra.  Nhưng đa phần đều là mấy đứa nhỏ ăn xin, còn người lớn như Hàn Tuyết lại đi trộm thì là lần đầu tiên xảy ra.  Ô ô ô…  Hàn Tuyết chẳng quan tâm nhiều, dùng sức nhét bánh bao vào trong miệng mình, thậm chí còn chưa nhai được mấy cái là cô đã vội nuốt xuống rồi.  Ầm!  Cơ thể Hàn Tuyết đang chạy trốn bị chấn động mạnh, cơ thể nghiêng về trước, suýt ngã trên mặt đất.  Sau lưng cô bị chày cán bột đập mạnh, nhưng cú thứ nhất không khiến cô bị ngã thì cú thứ hai đã tới rồi.  Phù phù!  Người bán hàng rong ra tay vô cùng hung ác, cú thứ hai đã khiến Hàn Tuyết ngã thẳng xuống dưới đất.  Cơn đau khiến mắt cô lập tức đỏ lên, cô đã theo Linh Hồ Uyển Nhi học một ít võ công, nếu như ở trạng thái bình thường thì người bán hàng rong này chưa chắc là đối thủ của cô.  Nhưng bây giờ Hàn Tuyết đói đến mức chẳng có sức để chạy trốn chứ đừng nói đến chuyện phản kháng.  “Cướp đồ này, đồ điên…”  Hàn Tuyết ngã lăn trên đất, cái chày của người hàng rong lại nện xuống người cô.  “Chậc chậc, người lớn như vậy rồi mà hai cái bánh bao cũng mua không nổi, thật nực cười…”  “Người phụ nữ này… chậc, trông dáng người này, cho dù vào thanh lâu thì cũng không đến nỗi như vậy rồi…”  “Cũng không biết mặt mũi thế nào, đường nét xinh đẹp nhưng quá bẩn thôi…”  Xung quanh có không ít người, ai ai cũng mở lời cười đùa, nhất là một mấy người đàn ông, ai cũng đều thốt ra mấy lời thô tục dơ bẩn.  Hàn Tuyết ôm đầu, khóc không thành tiếng, cô chưa bao giờ phải chịu tội như vậy.  Giống như một tên ăn xin rồi lại giống như tên trộm, bị người ta đánh đập ngoài đường! 

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Lúc này, nắp lồng hấp vẫn còn mở ra, Hàn Tuyết trông chờ mòn mỏi. Cô không nhịn được nữa, cảm giác đói khát đến cực độ, thậm chí cô đã bắt đầu choáng váng.  Nếu còn không ăn gì nữa thì cô có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.  Vì vậy, Hàn Tuyết cắn chặt răng, vươn tay về phía lồng hấp, cũng mặc kệ bánh bao nóng bỏng tay, nhanh chóng cầm lấy hai cái rồi chạy.  “Chết tiệt, trộm đồ, trộm đồ…”  Người bán hàng rong cầm nắp lồng hấp vội đậy lên, cầm theo chày cán bộ, hét lớn đuổi theo Hàn Tuyết.  “Bà điên, cô đứng lại cho tôi…”  Người bán hàng rong tức chết mất, bán cái bánh bao dễ lắm sao?  Một người phụ nữ như Hàn Tuyết, ông ta cũng không đề phòng, chuyện ăn xin trộm bánh bao cũng không phải là chưa từng xảy ra.  Nhưng đa phần đều là mấy đứa nhỏ ăn xin, còn người lớn như Hàn Tuyết lại đi trộm thì là lần đầu tiên xảy ra.  Ô ô ô…  Hàn Tuyết chẳng quan tâm nhiều, dùng sức nhét bánh bao vào trong miệng mình, thậm chí còn chưa nhai được mấy cái là cô đã vội nuốt xuống rồi.  Ầm!  Cơ thể Hàn Tuyết đang chạy trốn bị chấn động mạnh, cơ thể nghiêng về trước, suýt ngã trên mặt đất.  Sau lưng cô bị chày cán bột đập mạnh, nhưng cú thứ nhất không khiến cô bị ngã thì cú thứ hai đã tới rồi.  Phù phù!  Người bán hàng rong ra tay vô cùng hung ác, cú thứ hai đã khiến Hàn Tuyết ngã thẳng xuống dưới đất.  Cơn đau khiến mắt cô lập tức đỏ lên, cô đã theo Linh Hồ Uyển Nhi học một ít võ công, nếu như ở trạng thái bình thường thì người bán hàng rong này chưa chắc là đối thủ của cô.  Nhưng bây giờ Hàn Tuyết đói đến mức chẳng có sức để chạy trốn chứ đừng nói đến chuyện phản kháng.  “Cướp đồ này, đồ điên…”  Hàn Tuyết ngã lăn trên đất, cái chày của người hàng rong lại nện xuống người cô.  “Chậc chậc, người lớn như vậy rồi mà hai cái bánh bao cũng mua không nổi, thật nực cười…”  “Người phụ nữ này… chậc, trông dáng người này, cho dù vào thanh lâu thì cũng không đến nỗi như vậy rồi…”  “Cũng không biết mặt mũi thế nào, đường nét xinh đẹp nhưng quá bẩn thôi…”  Xung quanh có không ít người, ai ai cũng mở lời cười đùa, nhất là một mấy người đàn ông, ai cũng đều thốt ra mấy lời thô tục dơ bẩn.  Hàn Tuyết ôm đầu, khóc không thành tiếng, cô chưa bao giờ phải chịu tội như vậy.  Giống như một tên ăn xin rồi lại giống như tên trộm, bị người ta đánh đập ngoài đường! 

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Lúc này, nắp lồng hấp vẫn còn mở ra, Hàn Tuyết trông chờ mòn mỏi. Cô không nhịn được nữa, cảm giác đói khát đến cực độ, thậm chí cô đã bắt đầu choáng váng.  Nếu còn không ăn gì nữa thì cô có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.  Vì vậy, Hàn Tuyết cắn chặt răng, vươn tay về phía lồng hấp, cũng mặc kệ bánh bao nóng bỏng tay, nhanh chóng cầm lấy hai cái rồi chạy.  “Chết tiệt, trộm đồ, trộm đồ…”  Người bán hàng rong cầm nắp lồng hấp vội đậy lên, cầm theo chày cán bộ, hét lớn đuổi theo Hàn Tuyết.  “Bà điên, cô đứng lại cho tôi…”  Người bán hàng rong tức chết mất, bán cái bánh bao dễ lắm sao?  Một người phụ nữ như Hàn Tuyết, ông ta cũng không đề phòng, chuyện ăn xin trộm bánh bao cũng không phải là chưa từng xảy ra.  Nhưng đa phần đều là mấy đứa nhỏ ăn xin, còn người lớn như Hàn Tuyết lại đi trộm thì là lần đầu tiên xảy ra.  Ô ô ô…  Hàn Tuyết chẳng quan tâm nhiều, dùng sức nhét bánh bao vào trong miệng mình, thậm chí còn chưa nhai được mấy cái là cô đã vội nuốt xuống rồi.  Ầm!  Cơ thể Hàn Tuyết đang chạy trốn bị chấn động mạnh, cơ thể nghiêng về trước, suýt ngã trên mặt đất.  Sau lưng cô bị chày cán bột đập mạnh, nhưng cú thứ nhất không khiến cô bị ngã thì cú thứ hai đã tới rồi.  Phù phù!  Người bán hàng rong ra tay vô cùng hung ác, cú thứ hai đã khiến Hàn Tuyết ngã thẳng xuống dưới đất.  Cơn đau khiến mắt cô lập tức đỏ lên, cô đã theo Linh Hồ Uyển Nhi học một ít võ công, nếu như ở trạng thái bình thường thì người bán hàng rong này chưa chắc là đối thủ của cô.  Nhưng bây giờ Hàn Tuyết đói đến mức chẳng có sức để chạy trốn chứ đừng nói đến chuyện phản kháng.  “Cướp đồ này, đồ điên…”  Hàn Tuyết ngã lăn trên đất, cái chày của người hàng rong lại nện xuống người cô.  “Chậc chậc, người lớn như vậy rồi mà hai cái bánh bao cũng mua không nổi, thật nực cười…”  “Người phụ nữ này… chậc, trông dáng người này, cho dù vào thanh lâu thì cũng không đến nỗi như vậy rồi…”  “Cũng không biết mặt mũi thế nào, đường nét xinh đẹp nhưng quá bẩn thôi…”  Xung quanh có không ít người, ai ai cũng mở lời cười đùa, nhất là một mấy người đàn ông, ai cũng đều thốt ra mấy lời thô tục dơ bẩn.  Hàn Tuyết ôm đầu, khóc không thành tiếng, cô chưa bao giờ phải chịu tội như vậy.  Giống như một tên ăn xin rồi lại giống như tên trộm, bị người ta đánh đập ngoài đường! 

Chương 1729