Tác giả:

"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.

Chương 1731

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Hàn Tuyết lớn tiếng hô hoán, đây là khi Diệp Phàm trong một lần đến biên giới giữa Hoa Hạ và Myanmar đặc biệt tìm một mảnh tặng cô.  Đó là ngọc xanh lục đế vương đỉnh cấp, cho dù là người không có kiến thức về phỉ thúy nhìn thoáng qua cũng có thể biết được, mặt dây chuyền phỉ thúy này cực kỳ quý giá.  "Ông xã?"  Mọi người hơi bối rối không hiểu ông xã là có ý gì.  Ánh mắt của tên tiểu thương xẹt qua một tia tham lam, ngoài miệng lại hiên ngang lẫm liệt nói: "Hừ, vừa nhìn đã biết là đồ cô ăn trộm, giờ cô trộm bánh bao của tôi, để lại thứ này để gán nợ nếu không tôi sẽ đưa cô lên đồn!"  "Mẹ nó, đúng là không biết xấu hổ, hắn ta có gói bánh bao cả đời cũng không mua nổi viên ngọc đó".  "Tên bán bánh bao này cũng quá xảo trá rồi, đây là nhìn trúng ngọc quý của người ta, muốn cưỡng đoạt tài sản…"  Tiếng bàn tán nổi lên xung quanh, sắc mặt của tên tiểu thương một hồi xanh một trận trắng, nhưng hắn ta vẫn không buông mặt dây chuyền phỉ thúy đang cầm trên tay.  "Đưa cho tôi, nếu không tôi sẽ đưa cô tới quan phủ…", tên tiểu thương lớn tiếng đe doạ.  "Cô gái à, đưa cho tôi mặt dây chuyền đi, tôi sẽ giúp cô trả tiền bánh bao, lại dẫn cô tới nhà hàng tốt nhất tại thành Lạc Hà dùng một bữa".  "Đưa cho tôi đi, tôi mở quán rượu, cho dù cô ăn đồ ngon một năm cũng…"  Người bên đường bắt đầu la hét, đều muốn phỉ thúy trong tay Hàn Tuyết.  “Không đưa, đây là quà ông xã tôi tặng, tôi chết không đưa cho các người....”  Hàn Tuyết kêu khóc, những ngón tay nắm chặt lấy mặt dây chuyền phỉ thúy tới trắng xanh.  “Hừ, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”  Tên tiểu thương hung ác cười một tiếng, nâng lòng bàn tay lên muốn đánh lên khuôn mặt trái xoan của Hàn Tuyết.  “Bốp!”  A!  Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, bàn tay còn chưa kịp vung lên mặt Hàn Tuyết đã bị một sợi roi da quấn chặt lại.  Quay đầu lại chỉ thấy một cô gái trẻ tuổi mặc trang phục luyện võ sạch sẽ, trên tay cầm một cây roi dài đang đứng đó.  Phía sau cô gái còn có bốn người bảo vệ, vô cùng uy thế.  “Tề Vũ Phi, đại tiểu thư nhà họ Tề…”  Có người nhìn thấy cô gái trong tay cầm roi da liền kinh ngạc nói.  Nhà họ Tề, gia tộc nổi danh của thành Lạc Hà, cùng một vài nhà khác được xưng tụng là một trong bốn gia tộc lớn của thành Lạc Hà, chỉ đứng dưới phủ thành chủ.  Tên tiểu thương bị roi da quấn tay, nghe thấy là đại tiểu thư nhà họ Tề cơn giận vừa muốn phát tác thoáng chốc liền biến mất.  

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Hàn Tuyết lớn tiếng hô hoán, đây là khi Diệp Phàm trong một lần đến biên giới giữa Hoa Hạ và Myanmar đặc biệt tìm một mảnh tặng cô.  Đó là ngọc xanh lục đế vương đỉnh cấp, cho dù là người không có kiến thức về phỉ thúy nhìn thoáng qua cũng có thể biết được, mặt dây chuyền phỉ thúy này cực kỳ quý giá.  "Ông xã?"  Mọi người hơi bối rối không hiểu ông xã là có ý gì.  Ánh mắt của tên tiểu thương xẹt qua một tia tham lam, ngoài miệng lại hiên ngang lẫm liệt nói: "Hừ, vừa nhìn đã biết là đồ cô ăn trộm, giờ cô trộm bánh bao của tôi, để lại thứ này để gán nợ nếu không tôi sẽ đưa cô lên đồn!"  "Mẹ nó, đúng là không biết xấu hổ, hắn ta có gói bánh bao cả đời cũng không mua nổi viên ngọc đó".  "Tên bán bánh bao này cũng quá xảo trá rồi, đây là nhìn trúng ngọc quý của người ta, muốn cưỡng đoạt tài sản…"  Tiếng bàn tán nổi lên xung quanh, sắc mặt của tên tiểu thương một hồi xanh một trận trắng, nhưng hắn ta vẫn không buông mặt dây chuyền phỉ thúy đang cầm trên tay.  "Đưa cho tôi, nếu không tôi sẽ đưa cô tới quan phủ…", tên tiểu thương lớn tiếng đe doạ.  "Cô gái à, đưa cho tôi mặt dây chuyền đi, tôi sẽ giúp cô trả tiền bánh bao, lại dẫn cô tới nhà hàng tốt nhất tại thành Lạc Hà dùng một bữa".  "Đưa cho tôi đi, tôi mở quán rượu, cho dù cô ăn đồ ngon một năm cũng…"  Người bên đường bắt đầu la hét, đều muốn phỉ thúy trong tay Hàn Tuyết.  “Không đưa, đây là quà ông xã tôi tặng, tôi chết không đưa cho các người....”  Hàn Tuyết kêu khóc, những ngón tay nắm chặt lấy mặt dây chuyền phỉ thúy tới trắng xanh.  “Hừ, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”  Tên tiểu thương hung ác cười một tiếng, nâng lòng bàn tay lên muốn đánh lên khuôn mặt trái xoan của Hàn Tuyết.  “Bốp!”  A!  Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, bàn tay còn chưa kịp vung lên mặt Hàn Tuyết đã bị một sợi roi da quấn chặt lại.  Quay đầu lại chỉ thấy một cô gái trẻ tuổi mặc trang phục luyện võ sạch sẽ, trên tay cầm một cây roi dài đang đứng đó.  Phía sau cô gái còn có bốn người bảo vệ, vô cùng uy thế.  “Tề Vũ Phi, đại tiểu thư nhà họ Tề…”  Có người nhìn thấy cô gái trong tay cầm roi da liền kinh ngạc nói.  Nhà họ Tề, gia tộc nổi danh của thành Lạc Hà, cùng một vài nhà khác được xưng tụng là một trong bốn gia tộc lớn của thành Lạc Hà, chỉ đứng dưới phủ thành chủ.  Tên tiểu thương bị roi da quấn tay, nghe thấy là đại tiểu thư nhà họ Tề cơn giận vừa muốn phát tác thoáng chốc liền biến mất.  

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Hàn Tuyết lớn tiếng hô hoán, đây là khi Diệp Phàm trong một lần đến biên giới giữa Hoa Hạ và Myanmar đặc biệt tìm một mảnh tặng cô.  Đó là ngọc xanh lục đế vương đỉnh cấp, cho dù là người không có kiến thức về phỉ thúy nhìn thoáng qua cũng có thể biết được, mặt dây chuyền phỉ thúy này cực kỳ quý giá.  "Ông xã?"  Mọi người hơi bối rối không hiểu ông xã là có ý gì.  Ánh mắt của tên tiểu thương xẹt qua một tia tham lam, ngoài miệng lại hiên ngang lẫm liệt nói: "Hừ, vừa nhìn đã biết là đồ cô ăn trộm, giờ cô trộm bánh bao của tôi, để lại thứ này để gán nợ nếu không tôi sẽ đưa cô lên đồn!"  "Mẹ nó, đúng là không biết xấu hổ, hắn ta có gói bánh bao cả đời cũng không mua nổi viên ngọc đó".  "Tên bán bánh bao này cũng quá xảo trá rồi, đây là nhìn trúng ngọc quý của người ta, muốn cưỡng đoạt tài sản…"  Tiếng bàn tán nổi lên xung quanh, sắc mặt của tên tiểu thương một hồi xanh một trận trắng, nhưng hắn ta vẫn không buông mặt dây chuyền phỉ thúy đang cầm trên tay.  "Đưa cho tôi, nếu không tôi sẽ đưa cô tới quan phủ…", tên tiểu thương lớn tiếng đe doạ.  "Cô gái à, đưa cho tôi mặt dây chuyền đi, tôi sẽ giúp cô trả tiền bánh bao, lại dẫn cô tới nhà hàng tốt nhất tại thành Lạc Hà dùng một bữa".  "Đưa cho tôi đi, tôi mở quán rượu, cho dù cô ăn đồ ngon một năm cũng…"  Người bên đường bắt đầu la hét, đều muốn phỉ thúy trong tay Hàn Tuyết.  “Không đưa, đây là quà ông xã tôi tặng, tôi chết không đưa cho các người....”  Hàn Tuyết kêu khóc, những ngón tay nắm chặt lấy mặt dây chuyền phỉ thúy tới trắng xanh.  “Hừ, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”  Tên tiểu thương hung ác cười một tiếng, nâng lòng bàn tay lên muốn đánh lên khuôn mặt trái xoan của Hàn Tuyết.  “Bốp!”  A!  Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, bàn tay còn chưa kịp vung lên mặt Hàn Tuyết đã bị một sợi roi da quấn chặt lại.  Quay đầu lại chỉ thấy một cô gái trẻ tuổi mặc trang phục luyện võ sạch sẽ, trên tay cầm một cây roi dài đang đứng đó.  Phía sau cô gái còn có bốn người bảo vệ, vô cùng uy thế.  “Tề Vũ Phi, đại tiểu thư nhà họ Tề…”  Có người nhìn thấy cô gái trong tay cầm roi da liền kinh ngạc nói.  Nhà họ Tề, gia tộc nổi danh của thành Lạc Hà, cùng một vài nhà khác được xưng tụng là một trong bốn gia tộc lớn của thành Lạc Hà, chỉ đứng dưới phủ thành chủ.  Tên tiểu thương bị roi da quấn tay, nghe thấy là đại tiểu thư nhà họ Tề cơn giận vừa muốn phát tác thoáng chốc liền biến mất.  

Chương 1731