Tây Hạ Quốc, Thành Trấn. " Tiểu thư! Tiểu thư! Người hãy mặc áo choàng vào đi trời đang rất lạnh đó, chẳng may người bị nhiễm phong hàn lão gia và phu nhân nhất định sẽ mắng chết muội đó." - Giọng nói đáng yêu nhưng hiện lên sự lo lắng của nha hoàn A Tú. " Ta biết rồi. Ta sẽ mặc ngay muội đừng cằn nhằn nữa." - Giọng nói trong trẻo đầy sự tinh nghịch của một thiếu nữ mặc y phục màu trắng khoác áo choàng màu đỏ trên tay cầm cây sáo có tên là Vĩ Âm thiếu nữ ấy chính là nàng Diệp Kỳ Ân. " Phía trước có chuyện gì vậy? Tại sao mọi người lại tập trung đông như vậy? A Tú chúng ta hãy qua bên đó xem đi." A Tú gật đầu cùng nàng đến phía trước xem. Đến đó nàng cùng A Tú mới được biết có tên công tử cưỡi ngựa đụng vào một bà lão bán rau mà còn hống hách muốn bỏ đi. Kỳ Ân nhìn thấy hắn định đánh bà lão ấy liền ra mặt kéo tay hắn lại rồi đánh vào mặt hắn thật mạnh, hắn ngỡ ngàng, choáng váng, trừng trừng mắt nhìn nàng quát lớn: " Ngươi dám đánh ta? Ngươi có biết ta là ai không?" Nàng nhếch môi mỉm…
Chương 15: Chương 15
Sủng Thê Tận Trời, Hoàng Hậu Đã Trở VềTác giả: Heo Nghiện Trà SữaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTây Hạ Quốc, Thành Trấn. " Tiểu thư! Tiểu thư! Người hãy mặc áo choàng vào đi trời đang rất lạnh đó, chẳng may người bị nhiễm phong hàn lão gia và phu nhân nhất định sẽ mắng chết muội đó." - Giọng nói đáng yêu nhưng hiện lên sự lo lắng của nha hoàn A Tú. " Ta biết rồi. Ta sẽ mặc ngay muội đừng cằn nhằn nữa." - Giọng nói trong trẻo đầy sự tinh nghịch của một thiếu nữ mặc y phục màu trắng khoác áo choàng màu đỏ trên tay cầm cây sáo có tên là Vĩ Âm thiếu nữ ấy chính là nàng Diệp Kỳ Ân. " Phía trước có chuyện gì vậy? Tại sao mọi người lại tập trung đông như vậy? A Tú chúng ta hãy qua bên đó xem đi." A Tú gật đầu cùng nàng đến phía trước xem. Đến đó nàng cùng A Tú mới được biết có tên công tử cưỡi ngựa đụng vào một bà lão bán rau mà còn hống hách muốn bỏ đi. Kỳ Ân nhìn thấy hắn định đánh bà lão ấy liền ra mặt kéo tay hắn lại rồi đánh vào mặt hắn thật mạnh, hắn ngỡ ngàng, choáng váng, trừng trừng mắt nhìn nàng quát lớn: " Ngươi dám đánh ta? Ngươi có biết ta là ai không?" Nàng nhếch môi mỉm… Gương mặt nàng co lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hỏi:" Ở Tuyết Linh Sơn có chuyện gì sao?"Mộ Thịnh Nam gật đầu, vẻ mặt cũng bắt đầu nghiêm nghị lại:" Bích Thiên Sơn lại bắt đầu gây chuyện với Tuyết Linh Sơn chúng ta."Nàng nhíu mày, đập bàn thật mạnh:" Cái gì? Tại sao bọn người ở Bích Thiên Sơn lúc nào cũng muốn gây sự với chúng ta vậy chứ?"" Muội yên tâm đi sư phụ sẽ không để Tuyết Linh Sơn của chúng ta chịu thiệt đâu."Cơn tức giận của nàng dịu xuống, Thịnh Nam khẽ nhíu mày hỏi nàng:" Ta có chuyện muốn hỏi muội, từ lúc muội bị hoàng đế của Tây Hạ biết muội đánh tráo công chúa đi hoà thân, tên hoàng đế đó vẫn không có chút động tĩnh gì sao? Kể cả chuyện muội cướp ngục?"" Muội cũng đang hiếu kỳ về chuyện này đây, theo tính cách của tên cẩu hoàng đế đó đáng lý ra phải cho người tấn công Bắc Lương chứ hoặc cho người đến thông báo muội không phải là công chúa chứ?"" Sư huynh cũng đang lo lắng chuyện này, chắc chắn bọn họ đang mưu tính chuyện gì đó, muội nên cẩn thận hơn."" Muội biết rồi."" Thôi ta phải đi về đây, muội nhớ bảo trọng hãy tự bảo vệ mình, tuyệt đối không thể để mình chịu uất ức đó muội nên nhớ dù có thế nào muội vẫn còn Tuyết Linh Sơn chống lưng cho muội."Nàng mỉm cười gật đầu:" Muội biết rồi, huynh cho muội gửi lời hỏi thăm sư phụ và mọi người."Thịnh Nam gật đầu:" Được."Mộ Thịnh Nam trong chớp mắt đã biến mất, Vân Y đi đến bật tung cửa khiến nàng giật mình, A Tú cũng không thể làm Vân Y bị thương cũng cảm nhận được Mộ Thịnh Nam đã đi nên đã cho nàng vào trong.Vân Y hậm hực, tức giận xông vào kéo tay nàng đi, nàng không hiểu chuyện gì, vừa đi vừa hỏi:" Vân Y! Có chuyện gì vậy? Muội kéo ta đi đâu?"Vân Y gương mặt đằng đằng sát khí đáp:" Đi đánh ghen."Nàng cùng A Tú há hốc mồm:" Hả? Đánh ghen?"Vân Y gật đầu, kéo nàng đi nhanh hơn:" Đại hoàng huynh đang cùng Bạch Tiên Mai trò chuyện tâm tình, thân thiết với nhau kìa, đi đến đó muội sẽ giúp tẩu đánh cho ả hồ ly tinh đó hiện nguyên hình."Nàng chỉ biết đi theo, vốn dĩ nàng đâu có để ý đến những chuyện này.Nhưng khi đến nàng nhìn thấy chàng và Bạch Tiên Mai kẻ cười người nói, trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, Bạch Tiên Mai nhìn thấy nàng cùng Vân Y đến liền khụy gối hành lễ:" Tham kiến đại hoàng tử phi, Vân Y công chúa.".Nàng theo phép lịch sự cười nhẹ đỡ Tiên Mai đứng lên, Vân Y nhìn nàng ta rồi hứ một cái thể hiện sự chán ghét, khinh bỉ.
Gương mặt nàng co lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hỏi:" Ở Tuyết Linh Sơn có chuyện gì sao?"
Mộ Thịnh Nam gật đầu, vẻ mặt cũng bắt đầu nghiêm nghị lại:
" Bích Thiên Sơn lại bắt đầu gây chuyện với Tuyết Linh Sơn chúng ta.
"
Nàng nhíu mày, đập bàn thật mạnh:" Cái gì? Tại sao bọn người ở Bích Thiên Sơn lúc nào cũng muốn gây sự với chúng ta vậy chứ?"
" Muội yên tâm đi sư phụ sẽ không để Tuyết Linh Sơn của chúng ta chịu thiệt đâu.
"
Cơn tức giận của nàng dịu xuống, Thịnh Nam khẽ nhíu mày hỏi nàng:" Ta có chuyện muốn hỏi muội, từ lúc muội bị hoàng đế của Tây Hạ biết muội đánh tráo công chúa đi hoà thân, tên hoàng đế đó vẫn không có chút động tĩnh gì sao? Kể cả chuyện muội cướp ngục?"
" Muội cũng đang hiếu kỳ về chuyện này đây, theo tính cách của tên cẩu hoàng đế đó đáng lý ra phải cho người tấn công Bắc Lương chứ hoặc cho người đến thông báo muội không phải là công chúa chứ?"
" Sư huynh cũng đang lo lắng chuyện này, chắc chắn bọn họ đang mưu tính chuyện gì đó, muội nên cẩn thận hơn.
"
" Muội biết rồi.
"
" Thôi ta phải đi về đây, muội nhớ bảo trọng hãy tự bảo vệ mình, tuyệt đối không thể để mình chịu uất ức đó muội nên nhớ dù có thế nào muội vẫn còn Tuyết Linh Sơn chống lưng cho muội.
"
Nàng mỉm cười gật đầu:" Muội biết rồi, huynh cho muội gửi lời hỏi thăm sư phụ và mọi người.
"
Thịnh Nam gật đầu:" Được.
"
Mộ Thịnh Nam trong chớp mắt đã biến mất, Vân Y đi đến bật tung cửa khiến nàng giật mình, A Tú cũng không thể làm Vân Y bị thương cũng cảm nhận được Mộ Thịnh Nam đã đi nên đã cho nàng vào trong.
Vân Y hậm hực, tức giận xông vào kéo tay nàng đi, nàng không hiểu chuyện gì, vừa đi vừa hỏi:
" Vân Y! Có chuyện gì vậy? Muội kéo ta đi đâu?"
Vân Y gương mặt đằng đằng sát khí đáp:" Đi đánh ghen.
"
Nàng cùng A Tú há hốc mồm:" Hả? Đánh ghen?"
Vân Y gật đầu, kéo nàng đi nhanh hơn:" Đại hoàng huynh đang cùng Bạch Tiên Mai trò chuyện tâm tình, thân thiết với nhau kìa, đi đến đó muội sẽ giúp tẩu đánh cho ả hồ ly tinh đó hiện nguyên hình.
"
Nàng chỉ biết đi theo, vốn dĩ nàng đâu có để ý đến những chuyện này.
Nhưng khi đến nàng nhìn thấy chàng và Bạch Tiên Mai kẻ cười người nói, trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, Bạch Tiên Mai nhìn thấy nàng cùng Vân Y đến liền khụy gối hành lễ:" Tham kiến đại hoàng tử phi, Vân Y công chúa.
".
Nàng theo phép lịch sự cười nhẹ đỡ Tiên Mai đứng lên, Vân Y nhìn nàng ta rồi hứ một cái thể hiện sự chán ghét, khinh bỉ.
Sủng Thê Tận Trời, Hoàng Hậu Đã Trở VềTác giả: Heo Nghiện Trà SữaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTây Hạ Quốc, Thành Trấn. " Tiểu thư! Tiểu thư! Người hãy mặc áo choàng vào đi trời đang rất lạnh đó, chẳng may người bị nhiễm phong hàn lão gia và phu nhân nhất định sẽ mắng chết muội đó." - Giọng nói đáng yêu nhưng hiện lên sự lo lắng của nha hoàn A Tú. " Ta biết rồi. Ta sẽ mặc ngay muội đừng cằn nhằn nữa." - Giọng nói trong trẻo đầy sự tinh nghịch của một thiếu nữ mặc y phục màu trắng khoác áo choàng màu đỏ trên tay cầm cây sáo có tên là Vĩ Âm thiếu nữ ấy chính là nàng Diệp Kỳ Ân. " Phía trước có chuyện gì vậy? Tại sao mọi người lại tập trung đông như vậy? A Tú chúng ta hãy qua bên đó xem đi." A Tú gật đầu cùng nàng đến phía trước xem. Đến đó nàng cùng A Tú mới được biết có tên công tử cưỡi ngựa đụng vào một bà lão bán rau mà còn hống hách muốn bỏ đi. Kỳ Ân nhìn thấy hắn định đánh bà lão ấy liền ra mặt kéo tay hắn lại rồi đánh vào mặt hắn thật mạnh, hắn ngỡ ngàng, choáng váng, trừng trừng mắt nhìn nàng quát lớn: " Ngươi dám đánh ta? Ngươi có biết ta là ai không?" Nàng nhếch môi mỉm… Gương mặt nàng co lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hỏi:" Ở Tuyết Linh Sơn có chuyện gì sao?"Mộ Thịnh Nam gật đầu, vẻ mặt cũng bắt đầu nghiêm nghị lại:" Bích Thiên Sơn lại bắt đầu gây chuyện với Tuyết Linh Sơn chúng ta."Nàng nhíu mày, đập bàn thật mạnh:" Cái gì? Tại sao bọn người ở Bích Thiên Sơn lúc nào cũng muốn gây sự với chúng ta vậy chứ?"" Muội yên tâm đi sư phụ sẽ không để Tuyết Linh Sơn của chúng ta chịu thiệt đâu."Cơn tức giận của nàng dịu xuống, Thịnh Nam khẽ nhíu mày hỏi nàng:" Ta có chuyện muốn hỏi muội, từ lúc muội bị hoàng đế của Tây Hạ biết muội đánh tráo công chúa đi hoà thân, tên hoàng đế đó vẫn không có chút động tĩnh gì sao? Kể cả chuyện muội cướp ngục?"" Muội cũng đang hiếu kỳ về chuyện này đây, theo tính cách của tên cẩu hoàng đế đó đáng lý ra phải cho người tấn công Bắc Lương chứ hoặc cho người đến thông báo muội không phải là công chúa chứ?"" Sư huynh cũng đang lo lắng chuyện này, chắc chắn bọn họ đang mưu tính chuyện gì đó, muội nên cẩn thận hơn."" Muội biết rồi."" Thôi ta phải đi về đây, muội nhớ bảo trọng hãy tự bảo vệ mình, tuyệt đối không thể để mình chịu uất ức đó muội nên nhớ dù có thế nào muội vẫn còn Tuyết Linh Sơn chống lưng cho muội."Nàng mỉm cười gật đầu:" Muội biết rồi, huynh cho muội gửi lời hỏi thăm sư phụ và mọi người."Thịnh Nam gật đầu:" Được."Mộ Thịnh Nam trong chớp mắt đã biến mất, Vân Y đi đến bật tung cửa khiến nàng giật mình, A Tú cũng không thể làm Vân Y bị thương cũng cảm nhận được Mộ Thịnh Nam đã đi nên đã cho nàng vào trong.Vân Y hậm hực, tức giận xông vào kéo tay nàng đi, nàng không hiểu chuyện gì, vừa đi vừa hỏi:" Vân Y! Có chuyện gì vậy? Muội kéo ta đi đâu?"Vân Y gương mặt đằng đằng sát khí đáp:" Đi đánh ghen."Nàng cùng A Tú há hốc mồm:" Hả? Đánh ghen?"Vân Y gật đầu, kéo nàng đi nhanh hơn:" Đại hoàng huynh đang cùng Bạch Tiên Mai trò chuyện tâm tình, thân thiết với nhau kìa, đi đến đó muội sẽ giúp tẩu đánh cho ả hồ ly tinh đó hiện nguyên hình."Nàng chỉ biết đi theo, vốn dĩ nàng đâu có để ý đến những chuyện này.Nhưng khi đến nàng nhìn thấy chàng và Bạch Tiên Mai kẻ cười người nói, trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, Bạch Tiên Mai nhìn thấy nàng cùng Vân Y đến liền khụy gối hành lễ:" Tham kiến đại hoàng tử phi, Vân Y công chúa.".Nàng theo phép lịch sự cười nhẹ đỡ Tiên Mai đứng lên, Vân Y nhìn nàng ta rồi hứ một cái thể hiện sự chán ghét, khinh bỉ.