"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.
Chương 1764
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Bốn tông sư ắt sẽ thành cuộc đi săn thắng lợi. Nhưng ai mà biết tình thế thay đổi, bọn họ từ thợ săn lại biến thành con mồi. Thậm chí còn bị bắt mất một tông sư. Tuy rằng Dương Thiên Khôn không phải người nhà Âu Dương, nhưng lần này bọn họ đã nợ nhà họ Dương một ân tình lớn. “Tôi nói một lần nữa, làm nô tài cho thằng nhóc kia, nếu không những người đến cùng ông đều phải chôn cùng!”, giọng nói của Diệp Phù Sinh lạnh lẽo đến cực điểm. “Tộc trưởng, chúng tôi không sợ, đừng đồng ý với ông ta!” Một cao thủ nhà họ Dương rống lên, vừa nói xong người này liền giơ tay đập vào đỉnh đầu của mình. Bịch! Thất khiếu chảy máu, người này ngã vật ra đất, chết một cách oanh liệt. “Tộc trưởng, ông là tông sư, không thể bị sỉ nhục!” Lại một người nhà họ Dương hét lớn, cũng đập tay vào đỉnh đầu của mình. Thất khiếu đổ máu mà chết. “A a a…” Dương Thiên Khôn đau đớn gầm lên, đôi mắt vằn đầy tia máu. Nhà họ Dương người nối tiếp người chết đi, Dương Thiên Khôn như phát điên, nhưng lại không thể thoát khỏi sự khống chế của Diệp Phù Sinh. Đứng trước sự bất khuất của người nhà họ Dương, Diệp Phù Sinh vẫn hờ hững quan sát, không có bất kỳ biểu cảm gì khác. Nhà họ Dương là gia tộc lớn, người ở đây dù chết hết thì người không đến vẫn còn đầy! Rất rõ ràng là Dương Thiên Khôn nhìn ra suy nghĩ này của Diệp Phù Sinh. “Các cậu dừng tay cho tôi, dừng tay…” Dương Thiên Khôn gào toáng lên: “Đồ chó nhà ông, Diệp Phù Sinh, ông đây đồng ý, đồng ý…” Dương Thiên Khôn để đầu trọc, thân thể cường tráng vô cùng, lúc này gương mặt hiện vẻ hung tợn đáng sợ. “Tộc trưởng, không thể, không thể…” Bậc tông sư là niềm tự hào của nhà họ Dương, là lòng tin của bọn họ. Sao Dương Thiên Khôn có thể làm nô tài cho kẻ khác? Hơn nữa còn là nô tài của Diệp Phàm, nếu không phải “dựa vào bố” thì anh có tài cán gì? Dương Thiên Khôn gào lên, nhưng vẫn có người nhà họ Dương tự tử. “A… mẹ nó chứ dừng tay lại, ai không nghe lời thì cho dù chết cũng bị gạch tên khỏi gia phả!” Dương Thiên Khôn lớn tiếng quát mắng, lời này khiến những người còn lại của nhà họ Dương phải sững lại. “Đúng, con mẹ nó dừng tay lại cho tôi, ai không dừng sẽ gạch tên khỏi gia phả!”
Bốn tông sư ắt sẽ thành cuộc đi săn thắng lợi.
Nhưng ai mà biết tình thế thay đổi, bọn họ từ thợ săn lại biến thành con mồi.
Thậm chí còn bị bắt mất một tông sư.
Tuy rằng Dương Thiên Khôn không phải người nhà Âu Dương, nhưng lần này bọn họ đã nợ nhà họ Dương một ân tình lớn.
“Tôi nói một lần nữa, làm nô tài cho thằng nhóc kia, nếu không những người đến cùng ông đều phải chôn cùng!”, giọng nói của Diệp Phù Sinh lạnh lẽo đến cực điểm.
“Tộc trưởng, chúng tôi không sợ, đừng đồng ý với ông ta!”
Một cao thủ nhà họ Dương rống lên, vừa nói xong người này liền giơ tay đập vào đỉnh đầu của mình.
Bịch!
Thất khiếu chảy máu, người này ngã vật ra đất, chết một cách oanh liệt.
“Tộc trưởng, ông là tông sư, không thể bị sỉ nhục!”
Lại một người nhà họ Dương hét lớn, cũng đập tay vào đỉnh đầu của mình.
Thất khiếu đổ máu mà chết.
“A a a…”
Dương Thiên Khôn đau đớn gầm lên, đôi mắt vằn đầy tia máu.
Nhà họ Dương người nối tiếp người chết đi, Dương Thiên Khôn như phát điên, nhưng lại không thể thoát khỏi sự khống chế của Diệp Phù Sinh.
Đứng trước sự bất khuất của người nhà họ Dương, Diệp Phù Sinh vẫn hờ hững quan sát, không có bất kỳ biểu cảm gì khác.
Nhà họ Dương là gia tộc lớn, người ở đây dù chết hết thì người không đến vẫn còn đầy!
Rất rõ ràng là Dương Thiên Khôn nhìn ra suy nghĩ này của Diệp Phù Sinh.
“Các cậu dừng tay cho tôi, dừng tay…”
Dương Thiên Khôn gào toáng lên: “Đồ chó nhà ông, Diệp Phù Sinh, ông đây đồng ý, đồng ý…”
Dương Thiên Khôn để đầu trọc, thân thể cường tráng vô cùng, lúc này gương mặt hiện vẻ hung tợn đáng sợ.
“Tộc trưởng, không thể, không thể…”
Bậc tông sư là niềm tự hào của nhà họ Dương, là lòng tin của bọn họ.
Sao Dương Thiên Khôn có thể làm nô tài cho kẻ khác?
Hơn nữa còn là nô tài của Diệp Phàm, nếu không phải “dựa vào bố” thì anh có tài cán gì?
Dương Thiên Khôn gào lên, nhưng vẫn có người nhà họ Dương tự tử.
“A… mẹ nó chứ dừng tay lại, ai không nghe lời thì cho dù chết cũng bị gạch tên khỏi gia phả!”
Dương Thiên Khôn lớn tiếng quát mắng, lời này khiến những người còn lại của nhà họ Dương phải sững lại.
“Đúng, con mẹ nó dừng tay lại cho tôi, ai không dừng sẽ gạch tên khỏi gia phả!”
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Bốn tông sư ắt sẽ thành cuộc đi săn thắng lợi. Nhưng ai mà biết tình thế thay đổi, bọn họ từ thợ săn lại biến thành con mồi. Thậm chí còn bị bắt mất một tông sư. Tuy rằng Dương Thiên Khôn không phải người nhà Âu Dương, nhưng lần này bọn họ đã nợ nhà họ Dương một ân tình lớn. “Tôi nói một lần nữa, làm nô tài cho thằng nhóc kia, nếu không những người đến cùng ông đều phải chôn cùng!”, giọng nói của Diệp Phù Sinh lạnh lẽo đến cực điểm. “Tộc trưởng, chúng tôi không sợ, đừng đồng ý với ông ta!” Một cao thủ nhà họ Dương rống lên, vừa nói xong người này liền giơ tay đập vào đỉnh đầu của mình. Bịch! Thất khiếu chảy máu, người này ngã vật ra đất, chết một cách oanh liệt. “Tộc trưởng, ông là tông sư, không thể bị sỉ nhục!” Lại một người nhà họ Dương hét lớn, cũng đập tay vào đỉnh đầu của mình. Thất khiếu đổ máu mà chết. “A a a…” Dương Thiên Khôn đau đớn gầm lên, đôi mắt vằn đầy tia máu. Nhà họ Dương người nối tiếp người chết đi, Dương Thiên Khôn như phát điên, nhưng lại không thể thoát khỏi sự khống chế của Diệp Phù Sinh. Đứng trước sự bất khuất của người nhà họ Dương, Diệp Phù Sinh vẫn hờ hững quan sát, không có bất kỳ biểu cảm gì khác. Nhà họ Dương là gia tộc lớn, người ở đây dù chết hết thì người không đến vẫn còn đầy! Rất rõ ràng là Dương Thiên Khôn nhìn ra suy nghĩ này của Diệp Phù Sinh. “Các cậu dừng tay cho tôi, dừng tay…” Dương Thiên Khôn gào toáng lên: “Đồ chó nhà ông, Diệp Phù Sinh, ông đây đồng ý, đồng ý…” Dương Thiên Khôn để đầu trọc, thân thể cường tráng vô cùng, lúc này gương mặt hiện vẻ hung tợn đáng sợ. “Tộc trưởng, không thể, không thể…” Bậc tông sư là niềm tự hào của nhà họ Dương, là lòng tin của bọn họ. Sao Dương Thiên Khôn có thể làm nô tài cho kẻ khác? Hơn nữa còn là nô tài của Diệp Phàm, nếu không phải “dựa vào bố” thì anh có tài cán gì? Dương Thiên Khôn gào lên, nhưng vẫn có người nhà họ Dương tự tử. “A… mẹ nó chứ dừng tay lại, ai không nghe lời thì cho dù chết cũng bị gạch tên khỏi gia phả!” Dương Thiên Khôn lớn tiếng quát mắng, lời này khiến những người còn lại của nhà họ Dương phải sững lại. “Đúng, con mẹ nó dừng tay lại cho tôi, ai không dừng sẽ gạch tên khỏi gia phả!”