Tây Hạ Quốc, Thành Trấn. " Tiểu thư! Tiểu thư! Người hãy mặc áo choàng vào đi trời đang rất lạnh đó, chẳng may người bị nhiễm phong hàn lão gia và phu nhân nhất định sẽ mắng chết muội đó." - Giọng nói đáng yêu nhưng hiện lên sự lo lắng của nha hoàn A Tú. " Ta biết rồi. Ta sẽ mặc ngay muội đừng cằn nhằn nữa." - Giọng nói trong trẻo đầy sự tinh nghịch của một thiếu nữ mặc y phục màu trắng khoác áo choàng màu đỏ trên tay cầm cây sáo có tên là Vĩ Âm thiếu nữ ấy chính là nàng Diệp Kỳ Ân. " Phía trước có chuyện gì vậy? Tại sao mọi người lại tập trung đông như vậy? A Tú chúng ta hãy qua bên đó xem đi." A Tú gật đầu cùng nàng đến phía trước xem. Đến đó nàng cùng A Tú mới được biết có tên công tử cưỡi ngựa đụng vào một bà lão bán rau mà còn hống hách muốn bỏ đi. Kỳ Ân nhìn thấy hắn định đánh bà lão ấy liền ra mặt kéo tay hắn lại rồi đánh vào mặt hắn thật mạnh, hắn ngỡ ngàng, choáng váng, trừng trừng mắt nhìn nàng quát lớn: " Ngươi dám đánh ta? Ngươi có biết ta là ai không?" Nàng nhếch môi mỉm…
Chương 29: Chương 29
Sủng Thê Tận Trời, Hoàng Hậu Đã Trở VềTác giả: Heo Nghiện Trà SữaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTây Hạ Quốc, Thành Trấn. " Tiểu thư! Tiểu thư! Người hãy mặc áo choàng vào đi trời đang rất lạnh đó, chẳng may người bị nhiễm phong hàn lão gia và phu nhân nhất định sẽ mắng chết muội đó." - Giọng nói đáng yêu nhưng hiện lên sự lo lắng của nha hoàn A Tú. " Ta biết rồi. Ta sẽ mặc ngay muội đừng cằn nhằn nữa." - Giọng nói trong trẻo đầy sự tinh nghịch của một thiếu nữ mặc y phục màu trắng khoác áo choàng màu đỏ trên tay cầm cây sáo có tên là Vĩ Âm thiếu nữ ấy chính là nàng Diệp Kỳ Ân. " Phía trước có chuyện gì vậy? Tại sao mọi người lại tập trung đông như vậy? A Tú chúng ta hãy qua bên đó xem đi." A Tú gật đầu cùng nàng đến phía trước xem. Đến đó nàng cùng A Tú mới được biết có tên công tử cưỡi ngựa đụng vào một bà lão bán rau mà còn hống hách muốn bỏ đi. Kỳ Ân nhìn thấy hắn định đánh bà lão ấy liền ra mặt kéo tay hắn lại rồi đánh vào mặt hắn thật mạnh, hắn ngỡ ngàng, choáng váng, trừng trừng mắt nhìn nàng quát lớn: " Ngươi dám đánh ta? Ngươi có biết ta là ai không?" Nàng nhếch môi mỉm… Sáng sớm, nàng thức dậy thì ngạc nhiên khi thấy mình đang nằm trên giường nàng nhớ rõ ràng là mình đang ngồi dưới đất, nàng ngồi dậy thì đã thấy sư phụ nàng chống cằm ngủ gục trên bàn thì nàng đã hiểu ra, Ngọc Cao Tuấn thực dậy thấy nàng đã thức miệng tự động nở nụ cười ôn nhu hỏi:"Con đã thức dậy rồi sao? Con xem kìa mắt con đã sưng đến như vậy rồi."Sư phụ nàng đi đến ôm nàng vào lòng, vỗ về an ủi:"Ta đã biết mọi chuyện rồi con đừng quá đau lòng.Sư phụ nhất định sẽ điều tra ra hung thủ là ai?"Nàng cười như không lắc đầu, từ chối:" Không cần đâu! Con sẽ tự điều tra chuyện này, người không cần bận tâm."Nàng nhìn Ngọc Cao Tuấn với vẻ mặt rất lo lắng:"Sư phụ! Bốn vị hoàng tử của Hán Chu đã biết về thân phận của con rồi."Sư phụ nàng mỉm cười ôn nhu, dịu dàng vuốt tóc nàng:"Con yên tâm, họ sẽ không gây bất lợi cho con đâu bởi vì họ là người thân của con."Mắt nàng trợn ngược, kinh ngạc, sửng sốt khi nghe sư phụ mình nói như thế:"Họ là người thân của con?"Ngọc Cao Tuấn gật đầu kể cho nàng nghe về thân phận thật sự của mình:"Thân phận thật sự của con chính là công chúa của Hán Chu tên thật của con là Tư Đồ Uyển Nhi bọn họ chính là hoàng huynh của con, năm xưa khi con vừa mới ra đời không được bao lâu thì con bị một mama đem đi trong lúc chiến tranh xảy ra mama đó đã chết con rất may mắn khi còn sống sau chiến tranh đó."Nàng dường như được an ủi phần nào khi biết mình vẫn còn có người thân, sư phụ nàng ở lại cùng nàng được thêm một lúc rồi rời đi, nàng đi ra ngoài tìm gặp bốn vị hoàng tử cũng chính là những vị hoàng huynh của mình.Bốn người họ ngạc nhiên khi nhìn thấy nàng đến tìm, nàng bước vào cửa đóng chặt lại, Tư Đồ Tân Vinh thắc mắc nhìn nàng hỏi:"Đại hoàng tử phi đến đây là có chuyện gì sao?"Nàng vẻ mặt không một chút cảm xúc, nhưng trong lòng lại xúc động, nghẹn ngào:"Có phải mọi người đã biết ta chính là muội muội của mọi người rồi phải không?"Tư Đồ Vô Kỵ ngỡ ngàng, kinh ngạc nhìn nàng:"Muội đã biết chuyện này rồi sao? Ai đã nói cho mọi người biết chứ?"Nàng cười nhạt đáp:"Là sư phụ đã kể cho ta nghe mọi chuyện mọi người cũng không cần biết sư phụ ta là ai? Chỉ cần mọi người nói cho ta biết sự thật có phải là như vậy không? Có đúng là ta chính là công chúa Hán Chu không?"Tư Đồ Vĩnh Minh gật gật đầu nói:"Phải! Muội chính là công chúa của Hán Chu ta là hoàng muội của bọn ta."Nàng trong lòng vẫn còn nghi hoặc liền hỏi tiếp:"Tại sao mọi người có thể chắc chắn rằng ta là công chúa là hoàng muội của mọi người?"Tư Đồ Hiên mỉm cười nhẹ hỏi nàng:"Có phải trên vai trái của muội có một vết bớt hình đoá hoa không?"Nàng không tự chủ sờ vào vai trái của mình, trừng mắt hỏi:"Tại sao mọi người lại biết trên người ta có vết bớt hình đoá hoa?"Tư Đồ Tân Vinh sợ nàng hiểu lầm liền giải thích với nàng:"Muội yên tâm là bọn ta đã nhờ Tiểu Hồng cung nữ thân cận của bọn ta âm thầm kiểm tra."
Sáng sớm, nàng thức dậy thì ngạc nhiên khi thấy mình đang nằm trên giường nàng nhớ rõ ràng là mình đang ngồi dưới đất, nàng ngồi dậy thì đã thấy sư phụ nàng chống cằm ngủ gục trên bàn thì nàng đã hiểu ra, Ngọc Cao Tuấn thực dậy thấy nàng đã thức miệng tự động nở nụ cười ôn nhu hỏi:"Con đã thức dậy rồi sao? Con xem kìa mắt con đã sưng đến như vậy rồi.
"
Sư phụ nàng đi đến ôm nàng vào lòng, vỗ về an ủi:
"Ta đã biết mọi chuyện rồi con đừng quá đau lòng.
Sư phụ nhất định sẽ điều tra ra hung thủ là ai?"
Nàng cười như không lắc đầu, từ chối:" Không cần đâu! Con sẽ tự điều tra chuyện này, người không cần bận tâm.
"
Nàng nhìn Ngọc Cao Tuấn với vẻ mặt rất lo lắng:
"Sư phụ! Bốn vị hoàng tử của Hán Chu đã biết về thân phận của con rồi.
"
Sư phụ nàng mỉm cười ôn nhu, dịu dàng vuốt tóc nàng:"Con yên tâm, họ sẽ không gây bất lợi cho con đâu bởi vì họ là người thân của con.
"
Mắt nàng trợn ngược, kinh ngạc, sửng sốt khi nghe sư phụ mình nói như thế:
"Họ là người thân của con?"
Ngọc Cao Tuấn gật đầu kể cho nàng nghe về thân phận thật sự của mình:
"Thân phận thật sự của con chính là công chúa của Hán Chu tên thật của con là Tư Đồ Uyển Nhi bọn họ chính là hoàng huynh của con, năm xưa khi con vừa mới ra đời không được bao lâu thì con bị một mama đem đi trong lúc chiến tranh xảy ra mama đó đã chết con rất may mắn khi còn sống sau chiến tranh đó.
"
Nàng dường như được an ủi phần nào khi biết mình vẫn còn có người thân, sư phụ nàng ở lại cùng nàng được thêm một lúc rồi rời đi, nàng đi ra ngoài tìm gặp bốn vị hoàng tử cũng chính là những vị hoàng huynh của mình.
Bốn người họ ngạc nhiên khi nhìn thấy nàng đến tìm, nàng bước vào cửa đóng chặt lại, Tư Đồ Tân Vinh thắc mắc nhìn nàng hỏi:"Đại hoàng tử phi đến đây là có chuyện gì sao?"
Nàng vẻ mặt không một chút cảm xúc, nhưng trong lòng lại xúc động, nghẹn ngào:"Có phải mọi người đã biết ta chính là muội muội của mọi người rồi phải không?"
Tư Đồ Vô Kỵ ngỡ ngàng, kinh ngạc nhìn nàng:"Muội đã biết chuyện này rồi sao? Ai đã nói cho mọi người biết chứ?"
Nàng cười nhạt đáp:"Là sư phụ đã kể cho ta nghe mọi chuyện mọi người cũng không cần biết sư phụ ta là ai? Chỉ cần mọi người nói cho ta biết sự thật có phải là như vậy không? Có đúng là ta chính là công chúa Hán Chu không?"
Tư Đồ Vĩnh Minh gật gật đầu nói:
"Phải! Muội chính là công chúa của Hán Chu ta là hoàng muội của bọn ta.
"
Nàng trong lòng vẫn còn nghi hoặc liền hỏi tiếp:"Tại sao mọi người có thể chắc chắn rằng ta là công chúa là hoàng muội của mọi người?"
Tư Đồ Hiên mỉm cười nhẹ hỏi nàng:"Có phải trên vai trái của muội có một vết bớt hình đoá hoa không?"
Nàng không tự chủ sờ vào vai trái của mình, trừng mắt hỏi:
"Tại sao mọi người lại biết trên người ta có vết bớt hình đoá hoa?"
Tư Đồ Tân Vinh sợ nàng hiểu lầm liền giải thích với nàng:"Muội yên tâm là bọn ta đã nhờ Tiểu Hồng cung nữ thân cận của bọn ta âm thầm kiểm tra.
"
Sủng Thê Tận Trời, Hoàng Hậu Đã Trở VềTác giả: Heo Nghiện Trà SữaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTây Hạ Quốc, Thành Trấn. " Tiểu thư! Tiểu thư! Người hãy mặc áo choàng vào đi trời đang rất lạnh đó, chẳng may người bị nhiễm phong hàn lão gia và phu nhân nhất định sẽ mắng chết muội đó." - Giọng nói đáng yêu nhưng hiện lên sự lo lắng của nha hoàn A Tú. " Ta biết rồi. Ta sẽ mặc ngay muội đừng cằn nhằn nữa." - Giọng nói trong trẻo đầy sự tinh nghịch của một thiếu nữ mặc y phục màu trắng khoác áo choàng màu đỏ trên tay cầm cây sáo có tên là Vĩ Âm thiếu nữ ấy chính là nàng Diệp Kỳ Ân. " Phía trước có chuyện gì vậy? Tại sao mọi người lại tập trung đông như vậy? A Tú chúng ta hãy qua bên đó xem đi." A Tú gật đầu cùng nàng đến phía trước xem. Đến đó nàng cùng A Tú mới được biết có tên công tử cưỡi ngựa đụng vào một bà lão bán rau mà còn hống hách muốn bỏ đi. Kỳ Ân nhìn thấy hắn định đánh bà lão ấy liền ra mặt kéo tay hắn lại rồi đánh vào mặt hắn thật mạnh, hắn ngỡ ngàng, choáng váng, trừng trừng mắt nhìn nàng quát lớn: " Ngươi dám đánh ta? Ngươi có biết ta là ai không?" Nàng nhếch môi mỉm… Sáng sớm, nàng thức dậy thì ngạc nhiên khi thấy mình đang nằm trên giường nàng nhớ rõ ràng là mình đang ngồi dưới đất, nàng ngồi dậy thì đã thấy sư phụ nàng chống cằm ngủ gục trên bàn thì nàng đã hiểu ra, Ngọc Cao Tuấn thực dậy thấy nàng đã thức miệng tự động nở nụ cười ôn nhu hỏi:"Con đã thức dậy rồi sao? Con xem kìa mắt con đã sưng đến như vậy rồi."Sư phụ nàng đi đến ôm nàng vào lòng, vỗ về an ủi:"Ta đã biết mọi chuyện rồi con đừng quá đau lòng.Sư phụ nhất định sẽ điều tra ra hung thủ là ai?"Nàng cười như không lắc đầu, từ chối:" Không cần đâu! Con sẽ tự điều tra chuyện này, người không cần bận tâm."Nàng nhìn Ngọc Cao Tuấn với vẻ mặt rất lo lắng:"Sư phụ! Bốn vị hoàng tử của Hán Chu đã biết về thân phận của con rồi."Sư phụ nàng mỉm cười ôn nhu, dịu dàng vuốt tóc nàng:"Con yên tâm, họ sẽ không gây bất lợi cho con đâu bởi vì họ là người thân của con."Mắt nàng trợn ngược, kinh ngạc, sửng sốt khi nghe sư phụ mình nói như thế:"Họ là người thân của con?"Ngọc Cao Tuấn gật đầu kể cho nàng nghe về thân phận thật sự của mình:"Thân phận thật sự của con chính là công chúa của Hán Chu tên thật của con là Tư Đồ Uyển Nhi bọn họ chính là hoàng huynh của con, năm xưa khi con vừa mới ra đời không được bao lâu thì con bị một mama đem đi trong lúc chiến tranh xảy ra mama đó đã chết con rất may mắn khi còn sống sau chiến tranh đó."Nàng dường như được an ủi phần nào khi biết mình vẫn còn có người thân, sư phụ nàng ở lại cùng nàng được thêm một lúc rồi rời đi, nàng đi ra ngoài tìm gặp bốn vị hoàng tử cũng chính là những vị hoàng huynh của mình.Bốn người họ ngạc nhiên khi nhìn thấy nàng đến tìm, nàng bước vào cửa đóng chặt lại, Tư Đồ Tân Vinh thắc mắc nhìn nàng hỏi:"Đại hoàng tử phi đến đây là có chuyện gì sao?"Nàng vẻ mặt không một chút cảm xúc, nhưng trong lòng lại xúc động, nghẹn ngào:"Có phải mọi người đã biết ta chính là muội muội của mọi người rồi phải không?"Tư Đồ Vô Kỵ ngỡ ngàng, kinh ngạc nhìn nàng:"Muội đã biết chuyện này rồi sao? Ai đã nói cho mọi người biết chứ?"Nàng cười nhạt đáp:"Là sư phụ đã kể cho ta nghe mọi chuyện mọi người cũng không cần biết sư phụ ta là ai? Chỉ cần mọi người nói cho ta biết sự thật có phải là như vậy không? Có đúng là ta chính là công chúa Hán Chu không?"Tư Đồ Vĩnh Minh gật gật đầu nói:"Phải! Muội chính là công chúa của Hán Chu ta là hoàng muội của bọn ta."Nàng trong lòng vẫn còn nghi hoặc liền hỏi tiếp:"Tại sao mọi người có thể chắc chắn rằng ta là công chúa là hoàng muội của mọi người?"Tư Đồ Hiên mỉm cười nhẹ hỏi nàng:"Có phải trên vai trái của muội có một vết bớt hình đoá hoa không?"Nàng không tự chủ sờ vào vai trái của mình, trừng mắt hỏi:"Tại sao mọi người lại biết trên người ta có vết bớt hình đoá hoa?"Tư Đồ Tân Vinh sợ nàng hiểu lầm liền giải thích với nàng:"Muội yên tâm là bọn ta đã nhờ Tiểu Hồng cung nữ thân cận của bọn ta âm thầm kiểm tra."