Tây Hạ Quốc, Thành Trấn. " Tiểu thư! Tiểu thư! Người hãy mặc áo choàng vào đi trời đang rất lạnh đó, chẳng may người bị nhiễm phong hàn lão gia và phu nhân nhất định sẽ mắng chết muội đó." - Giọng nói đáng yêu nhưng hiện lên sự lo lắng của nha hoàn A Tú. " Ta biết rồi. Ta sẽ mặc ngay muội đừng cằn nhằn nữa." - Giọng nói trong trẻo đầy sự tinh nghịch của một thiếu nữ mặc y phục màu trắng khoác áo choàng màu đỏ trên tay cầm cây sáo có tên là Vĩ Âm thiếu nữ ấy chính là nàng Diệp Kỳ Ân. " Phía trước có chuyện gì vậy? Tại sao mọi người lại tập trung đông như vậy? A Tú chúng ta hãy qua bên đó xem đi." A Tú gật đầu cùng nàng đến phía trước xem. Đến đó nàng cùng A Tú mới được biết có tên công tử cưỡi ngựa đụng vào một bà lão bán rau mà còn hống hách muốn bỏ đi. Kỳ Ân nhìn thấy hắn định đánh bà lão ấy liền ra mặt kéo tay hắn lại rồi đánh vào mặt hắn thật mạnh, hắn ngỡ ngàng, choáng váng, trừng trừng mắt nhìn nàng quát lớn: " Ngươi dám đánh ta? Ngươi có biết ta là ai không?" Nàng nhếch môi mỉm…

Chương 33: Chương 33

Sủng Thê Tận Trời, Hoàng Hậu Đã Trở VềTác giả: Heo Nghiện Trà SữaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTây Hạ Quốc, Thành Trấn. " Tiểu thư! Tiểu thư! Người hãy mặc áo choàng vào đi trời đang rất lạnh đó, chẳng may người bị nhiễm phong hàn lão gia và phu nhân nhất định sẽ mắng chết muội đó." - Giọng nói đáng yêu nhưng hiện lên sự lo lắng của nha hoàn A Tú. " Ta biết rồi. Ta sẽ mặc ngay muội đừng cằn nhằn nữa." - Giọng nói trong trẻo đầy sự tinh nghịch của một thiếu nữ mặc y phục màu trắng khoác áo choàng màu đỏ trên tay cầm cây sáo có tên là Vĩ Âm thiếu nữ ấy chính là nàng Diệp Kỳ Ân. " Phía trước có chuyện gì vậy? Tại sao mọi người lại tập trung đông như vậy? A Tú chúng ta hãy qua bên đó xem đi." A Tú gật đầu cùng nàng đến phía trước xem. Đến đó nàng cùng A Tú mới được biết có tên công tử cưỡi ngựa đụng vào một bà lão bán rau mà còn hống hách muốn bỏ đi. Kỳ Ân nhìn thấy hắn định đánh bà lão ấy liền ra mặt kéo tay hắn lại rồi đánh vào mặt hắn thật mạnh, hắn ngỡ ngàng, choáng váng, trừng trừng mắt nhìn nàng quát lớn: " Ngươi dám đánh ta? Ngươi có biết ta là ai không?" Nàng nhếch môi mỉm… Trước khi nàng rơi vào chết giả nàng viết lại trên đất dòng chữ:"Ta đã biết hết tất cả mọi chuyện rồi." Nàng muốn Thác Bạt Thuận phải cắn rứt, hối hận về những gì mà chàng đã làm.Vân Y nhìn thấy những dòng chữ ấy rồi đọc to những chữ ấy khiến chàng đã đau đớn lại càng đau hơn, chàng gần như chết lặng, sững người, chàng thật sự hối hận rất hối hận cái chết của nàng thật sự khiến chàng thức tỉnh về những gì mà mình đã làm, Vân Y nghẹn ngào, vừa hét vừa đánh vào người chàng:"Tất cả đều tại huynh! Tại huynh hết! Tại huynh mà tẩu ấy phải tự tử."Sáng sớm, mọi người đem thi thể của nàng chôn cất ở ngoài hoàng cung, Vân Y và A Tú đã khóc đến ngất đi mấy lần, đứng trước mộ nàng hai tay siết chặt, lòng đau như cắt.Thác Bạt Thuận bây giờ đau khổ tột cùng, chàng gương mặt tiều tụy, đau đến tê tâm liệt phế.Mọi người dần rời đi chỉ còn chàng ở lại đó ôm tấm bia mộ của nàng mà đau đớn nói:"Ân nhi! Xin lỗi nàng, bây giờ ta hối hận thật rồi, bây giờ ta không cần hoàng vị gì hết bây giờ ta chỉ cần nàng ở bên cạnh nhưng có lẽ đã quá muộn màng rồi."Chàng lặng lẽ cùng Cố Vũ quay về, tim chàng lòng chàng rất đau, đến khi chàng mới nhận ra rằng nàng còn quan trọng hơn cả ngôi vị thái tử, hoàng đế nhưng đã quá muộn màng để chàng hối hận.Thác Bạt Thuận vừa rời đi, Ngọc Cao Tuấn cùng bảy người đệ tử của mình đi đến, sư phụ nàng ra lệnh cho đệ tử đào mộ đưa thi thể nàng lên.Ở hoàng cung, bốn vị hoàng tử chuẩn bị quay về Hán Chu, hoàng thượng vội hỏi:"Chẳng phải mọi người nói năm ngày nữa mới quay về sao? Tại sao bây giờ mọi người lại về sớm quá vậy?"Tư Đồ Vô Kỵ cười như không đáp:"Do hoàng cung có chút chuyện nên phụ hoàng và mẫu hậu bảo chúng tôi về gấp."Hoàng thượng gật đầu, ngũ hoàng tử Tư Đồ Vĩnh Minh cúi đầu, cung kính:"Vậy chúng tôi xin phép cáo từ."Bốn vị hoàng tử lập tức lên xe ngựa rời đi, rời khỏi hoàng cung được một khoảng xa xe ngựa của họ dừng lại, Ngọc Cao Tuấn đã đứng đợi họ từ lâu, Tư Đồ Hiên, Tư Đồ Vĩnh Minh, Tư Đồ Vô Kỵ, Tư Đồ Tân Vinh bước xuống xe ngựa, Tư Đồ Hiên bước đến bế lấy nàng từ trong tay của Ngọc Cao Tuấn, ba vị hoàng tử còn lại cung kính, hành lễ, mỉm cười:"Đa tạ."Sư phụ nàng gương mặt lạnh như băng, đôi mắt cũng rất lạnh lẽo:"Tới hoàng cung Hán Chu tự khắc Ân nhi sẽ tỉnh lại, còn nữa lúc nãy ta có bắt mạch phát hiện Ân nhi đã mang thai nên các vị hoàng tử phải chăm sóc cho Ân nhi cẩn thận, kỹ càng hơn.Nếu như ta phát hiện các người không đối xử tốt với Ân nhi ta và những người ở Tuyết Linh Sơn sẽ không tha cho đâu, cho dù người đó có là ai? Thân phận ra sao?"Bốn vị hoàng tử gật đầu đồng thành:"Người yên tâm mọi người sẽ nhất định chăm sóc tốt cho muội ấy."Nói xong, đưa nàng lên xe ngựa rồi rời đi, Ngọc Cao Tuấn cũng quay về Tuyết Linh Sơn.

Trước khi nàng rơi vào chết giả nàng viết lại trên đất dòng chữ:

"Ta đã biết hết tất cả mọi chuyện rồi." Nàng muốn Thác Bạt Thuận phải cắn rứt, hối hận về những gì mà chàng đã làm.

Vân Y nhìn thấy những dòng chữ ấy rồi đọc to những chữ ấy khiến chàng đã đau đớn lại càng đau hơn, chàng gần như chết lặng, sững người, chàng thật sự hối hận rất hối hận cái chết của nàng thật sự khiến chàng thức tỉnh về những gì mà mình đã làm, Vân Y nghẹn ngào, vừa hét vừa đánh vào người chàng:"Tất cả đều tại huynh! Tại huynh hết! Tại huynh mà tẩu ấy phải tự tử."

Sáng sớm, mọi người đem thi thể của nàng chôn cất ở ngoài hoàng cung, Vân Y và A Tú đã khóc đến ngất đi mấy lần, đứng trước mộ nàng hai tay siết chặt, lòng đau như cắt.

Thác Bạt Thuận bây giờ đau khổ tột cùng, chàng gương mặt tiều tụy, đau đến tê tâm liệt phế.

Mọi người dần rời đi chỉ còn chàng ở lại đó ôm tấm bia mộ của nàng mà đau đớn nói:"Ân nhi! Xin lỗi nàng, bây giờ ta hối hận thật rồi, bây giờ ta không cần hoàng vị gì hết bây giờ ta chỉ cần nàng ở bên cạnh nhưng có lẽ đã quá muộn màng rồi."

Chàng lặng lẽ cùng Cố Vũ quay về, tim chàng lòng chàng rất đau, đến khi chàng mới nhận ra rằng nàng còn quan trọng hơn cả ngôi vị thái tử, hoàng đế nhưng đã quá muộn màng để chàng hối hận.

Thác Bạt Thuận vừa rời đi, Ngọc Cao Tuấn cùng bảy người đệ tử của mình đi đến, sư phụ nàng ra lệnh cho đệ tử đào mộ đưa thi thể nàng lên.

Ở hoàng cung, bốn vị hoàng tử chuẩn bị quay về Hán Chu, hoàng thượng vội hỏi:

"Chẳng phải mọi người nói năm ngày nữa mới quay về sao? Tại sao bây giờ mọi người lại về sớm quá vậy?"

Tư Đồ Vô Kỵ cười như không đáp:

"Do hoàng cung có chút chuyện nên phụ hoàng và mẫu hậu bảo chúng tôi về gấp."

Hoàng thượng gật đầu, ngũ hoàng tử Tư Đồ Vĩnh Minh cúi đầu, cung kính:

"Vậy chúng tôi xin phép cáo từ."

Bốn vị hoàng tử lập tức lên xe ngựa rời đi, rời khỏi hoàng cung được một khoảng xa xe ngựa của họ dừng lại, Ngọc Cao Tuấn đã đứng đợi họ từ lâu, Tư Đồ Hiên, Tư Đồ Vĩnh Minh, Tư Đồ Vô Kỵ, Tư Đồ Tân Vinh bước xuống xe ngựa, Tư Đồ Hiên bước đến bế lấy nàng từ trong tay của Ngọc Cao Tuấn, ba vị hoàng tử còn lại cung kính, hành lễ, mỉm cười:"Đa tạ."

Sư phụ nàng gương mặt lạnh như băng, đôi mắt cũng rất lạnh lẽo:"Tới hoàng cung Hán Chu tự khắc Ân nhi sẽ tỉnh lại, còn nữa lúc nãy ta có bắt mạch phát hiện Ân nhi đã mang thai nên các vị hoàng tử phải chăm sóc cho Ân nhi cẩn thận, kỹ càng hơn.

Nếu như ta phát hiện các người không đối xử tốt với Ân nhi ta và những người ở Tuyết Linh Sơn sẽ không tha cho đâu, cho dù người đó có là ai? Thân phận ra sao?"

Bốn vị hoàng tử gật đầu đồng thành:"Người yên tâm mọi người sẽ nhất định chăm sóc tốt cho muội ấy."

Nói xong, đưa nàng lên xe ngựa rồi rời đi, Ngọc Cao Tuấn cũng quay về Tuyết Linh Sơn.

Sủng Thê Tận Trời, Hoàng Hậu Đã Trở VềTác giả: Heo Nghiện Trà SữaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTây Hạ Quốc, Thành Trấn. " Tiểu thư! Tiểu thư! Người hãy mặc áo choàng vào đi trời đang rất lạnh đó, chẳng may người bị nhiễm phong hàn lão gia và phu nhân nhất định sẽ mắng chết muội đó." - Giọng nói đáng yêu nhưng hiện lên sự lo lắng của nha hoàn A Tú. " Ta biết rồi. Ta sẽ mặc ngay muội đừng cằn nhằn nữa." - Giọng nói trong trẻo đầy sự tinh nghịch của một thiếu nữ mặc y phục màu trắng khoác áo choàng màu đỏ trên tay cầm cây sáo có tên là Vĩ Âm thiếu nữ ấy chính là nàng Diệp Kỳ Ân. " Phía trước có chuyện gì vậy? Tại sao mọi người lại tập trung đông như vậy? A Tú chúng ta hãy qua bên đó xem đi." A Tú gật đầu cùng nàng đến phía trước xem. Đến đó nàng cùng A Tú mới được biết có tên công tử cưỡi ngựa đụng vào một bà lão bán rau mà còn hống hách muốn bỏ đi. Kỳ Ân nhìn thấy hắn định đánh bà lão ấy liền ra mặt kéo tay hắn lại rồi đánh vào mặt hắn thật mạnh, hắn ngỡ ngàng, choáng váng, trừng trừng mắt nhìn nàng quát lớn: " Ngươi dám đánh ta? Ngươi có biết ta là ai không?" Nàng nhếch môi mỉm… Trước khi nàng rơi vào chết giả nàng viết lại trên đất dòng chữ:"Ta đã biết hết tất cả mọi chuyện rồi." Nàng muốn Thác Bạt Thuận phải cắn rứt, hối hận về những gì mà chàng đã làm.Vân Y nhìn thấy những dòng chữ ấy rồi đọc to những chữ ấy khiến chàng đã đau đớn lại càng đau hơn, chàng gần như chết lặng, sững người, chàng thật sự hối hận rất hối hận cái chết của nàng thật sự khiến chàng thức tỉnh về những gì mà mình đã làm, Vân Y nghẹn ngào, vừa hét vừa đánh vào người chàng:"Tất cả đều tại huynh! Tại huynh hết! Tại huynh mà tẩu ấy phải tự tử."Sáng sớm, mọi người đem thi thể của nàng chôn cất ở ngoài hoàng cung, Vân Y và A Tú đã khóc đến ngất đi mấy lần, đứng trước mộ nàng hai tay siết chặt, lòng đau như cắt.Thác Bạt Thuận bây giờ đau khổ tột cùng, chàng gương mặt tiều tụy, đau đến tê tâm liệt phế.Mọi người dần rời đi chỉ còn chàng ở lại đó ôm tấm bia mộ của nàng mà đau đớn nói:"Ân nhi! Xin lỗi nàng, bây giờ ta hối hận thật rồi, bây giờ ta không cần hoàng vị gì hết bây giờ ta chỉ cần nàng ở bên cạnh nhưng có lẽ đã quá muộn màng rồi."Chàng lặng lẽ cùng Cố Vũ quay về, tim chàng lòng chàng rất đau, đến khi chàng mới nhận ra rằng nàng còn quan trọng hơn cả ngôi vị thái tử, hoàng đế nhưng đã quá muộn màng để chàng hối hận.Thác Bạt Thuận vừa rời đi, Ngọc Cao Tuấn cùng bảy người đệ tử của mình đi đến, sư phụ nàng ra lệnh cho đệ tử đào mộ đưa thi thể nàng lên.Ở hoàng cung, bốn vị hoàng tử chuẩn bị quay về Hán Chu, hoàng thượng vội hỏi:"Chẳng phải mọi người nói năm ngày nữa mới quay về sao? Tại sao bây giờ mọi người lại về sớm quá vậy?"Tư Đồ Vô Kỵ cười như không đáp:"Do hoàng cung có chút chuyện nên phụ hoàng và mẫu hậu bảo chúng tôi về gấp."Hoàng thượng gật đầu, ngũ hoàng tử Tư Đồ Vĩnh Minh cúi đầu, cung kính:"Vậy chúng tôi xin phép cáo từ."Bốn vị hoàng tử lập tức lên xe ngựa rời đi, rời khỏi hoàng cung được một khoảng xa xe ngựa của họ dừng lại, Ngọc Cao Tuấn đã đứng đợi họ từ lâu, Tư Đồ Hiên, Tư Đồ Vĩnh Minh, Tư Đồ Vô Kỵ, Tư Đồ Tân Vinh bước xuống xe ngựa, Tư Đồ Hiên bước đến bế lấy nàng từ trong tay của Ngọc Cao Tuấn, ba vị hoàng tử còn lại cung kính, hành lễ, mỉm cười:"Đa tạ."Sư phụ nàng gương mặt lạnh như băng, đôi mắt cũng rất lạnh lẽo:"Tới hoàng cung Hán Chu tự khắc Ân nhi sẽ tỉnh lại, còn nữa lúc nãy ta có bắt mạch phát hiện Ân nhi đã mang thai nên các vị hoàng tử phải chăm sóc cho Ân nhi cẩn thận, kỹ càng hơn.Nếu như ta phát hiện các người không đối xử tốt với Ân nhi ta và những người ở Tuyết Linh Sơn sẽ không tha cho đâu, cho dù người đó có là ai? Thân phận ra sao?"Bốn vị hoàng tử gật đầu đồng thành:"Người yên tâm mọi người sẽ nhất định chăm sóc tốt cho muội ấy."Nói xong, đưa nàng lên xe ngựa rồi rời đi, Ngọc Cao Tuấn cũng quay về Tuyết Linh Sơn.

Chương 33: Chương 33