Tây Hạ Quốc, Thành Trấn. " Tiểu thư! Tiểu thư! Người hãy mặc áo choàng vào đi trời đang rất lạnh đó, chẳng may người bị nhiễm phong hàn lão gia và phu nhân nhất định sẽ mắng chết muội đó." - Giọng nói đáng yêu nhưng hiện lên sự lo lắng của nha hoàn A Tú. " Ta biết rồi. Ta sẽ mặc ngay muội đừng cằn nhằn nữa." - Giọng nói trong trẻo đầy sự tinh nghịch của một thiếu nữ mặc y phục màu trắng khoác áo choàng màu đỏ trên tay cầm cây sáo có tên là Vĩ Âm thiếu nữ ấy chính là nàng Diệp Kỳ Ân. " Phía trước có chuyện gì vậy? Tại sao mọi người lại tập trung đông như vậy? A Tú chúng ta hãy qua bên đó xem đi." A Tú gật đầu cùng nàng đến phía trước xem. Đến đó nàng cùng A Tú mới được biết có tên công tử cưỡi ngựa đụng vào một bà lão bán rau mà còn hống hách muốn bỏ đi. Kỳ Ân nhìn thấy hắn định đánh bà lão ấy liền ra mặt kéo tay hắn lại rồi đánh vào mặt hắn thật mạnh, hắn ngỡ ngàng, choáng váng, trừng trừng mắt nhìn nàng quát lớn: " Ngươi dám đánh ta? Ngươi có biết ta là ai không?" Nàng nhếch môi mỉm…
Chương 47: Chương 47
Sủng Thê Tận Trời, Hoàng Hậu Đã Trở VềTác giả: Heo Nghiện Trà SữaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTây Hạ Quốc, Thành Trấn. " Tiểu thư! Tiểu thư! Người hãy mặc áo choàng vào đi trời đang rất lạnh đó, chẳng may người bị nhiễm phong hàn lão gia và phu nhân nhất định sẽ mắng chết muội đó." - Giọng nói đáng yêu nhưng hiện lên sự lo lắng của nha hoàn A Tú. " Ta biết rồi. Ta sẽ mặc ngay muội đừng cằn nhằn nữa." - Giọng nói trong trẻo đầy sự tinh nghịch của một thiếu nữ mặc y phục màu trắng khoác áo choàng màu đỏ trên tay cầm cây sáo có tên là Vĩ Âm thiếu nữ ấy chính là nàng Diệp Kỳ Ân. " Phía trước có chuyện gì vậy? Tại sao mọi người lại tập trung đông như vậy? A Tú chúng ta hãy qua bên đó xem đi." A Tú gật đầu cùng nàng đến phía trước xem. Đến đó nàng cùng A Tú mới được biết có tên công tử cưỡi ngựa đụng vào một bà lão bán rau mà còn hống hách muốn bỏ đi. Kỳ Ân nhìn thấy hắn định đánh bà lão ấy liền ra mặt kéo tay hắn lại rồi đánh vào mặt hắn thật mạnh, hắn ngỡ ngàng, choáng váng, trừng trừng mắt nhìn nàng quát lớn: " Ngươi dám đánh ta? Ngươi có biết ta là ai không?" Nàng nhếch môi mỉm… Hắn hừ lạnh một tiếng, vẫy nhẹ tay ý đuổi Bạch Tiên Mai đi:" Ngươi hãy trở về hoàng cung đi để ta suy nghĩ xem ngươi có xứng đáng để ta giúp không?"Bạch Tiên Mai vẫn đứng đó, Thanh Liễu thuộc hạ thân cận c*̉a hắn lạnh lùng bước đến:" Mời.Nếu cô còn không rời đi thì đừng trách ta không khách sáo."Bạch Tiên Mai sợ hãi trước đôi mắt sát khí giọng nói lạnh tanh c*̉a Thanh Liễu liền vội rời đi.Hôm nay, là ngày đăng cơ c*̉a Thác Bạt Thuận chàng mặc long bào cả người uy nghiêm ra dáng một bậc đế vương, chàng lạnh lùng từng bước bước lên bậc thang chàng đứng trên nơi cao nhất cao ngạo nhìn xuống, hàng trăm hàng vạn người đồng loạt quỳ xuống hô to:" Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."Kỳ Ân âm thầm nhìn chàng từ xa, nàng mỉm cười, Thác Bạt Thuận cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình chàng đưa mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy ai cả.Bích Thiên Sơn"Chủ thượng! Thuộc hạ có chuyện không hiểu tại sao người có nhiều cơ hội để khống chế Tư Đồ Uyển Nhi để uy hiếp Ngọc Cao Tuấn mà người lại không làm?" Thanh Liễu cung kính ánh mắt đầy sự hiếu kỳChủ thượng c*̉a Bích Thiên Sơn quay người lại người đó không ai khác đó chính là Khải Lâm, hắn mặc trên người y phục đen, gương mặt rất yêu nghiệt lạnh lùng đáp:" Chuyện này không cần ngươi quan tâm ta tự biết mình nên làm như thế nào."Thanh Liễu nhíu mày nói tiếp:" Chủ thượng! Có phải người đã động lòng với Tư Đồ Uyển Nhi rồi đúng không?"Khải Lâm trừng mắt nhìn Thanh Liễu, giọng nói đầy sự răng đe, đáng sợ;" Ngươi có biết mình đang nói gì không?"Thanh Liễu tuy rất sợ hắn nhưng cố gắng bình tĩnh nói tiếp:" Thuộc hạ biết nhưng thuộc hạ rất thắc mắc nếu như người không động lòng với cô ta thì sao người năm lần bảy lượt đều bảo vệ cho cô ta vì cô ta mà bị thương hết lần này đến lần khác?"Khải Lâm trừng mắt ánh mắt cực kỳ đáng sợ như muốn giết người, tức giận đen mặt quát lớn:"Ngươi im lặng lại cho ta nếu như ngươi còn dám nói lời nào nữa ta sẽ cắt lưỡi ngươi.Lui xuống cho ta."Thanh Liễu nhìn thấy Khải Lâm tức giận như vậy không dám nói thêm nữa c*́i đầu lui xuống.Khải Lâm ngồi xuống, quả thật Thanh Liễu nói không sai hắn thật sự đã yêu nàng từ lúc nào ngay cả hắn c*̃ng không biết.Lúc ở hoàng cung hay lúc đi di phục xuất tuần hắn có rất nhiều cơ hội để ra tay với nàng như hắn không đành lòng, những lúc nàng buồn hắn c*̃ng buồn theo nàng.Trong lòng hắn bây giờ rất lo lắng lo lắng một ngày nào đó nàng biết được thân phận thật sự c*̉a hắn sẽ ghét hắn hận hắn.
Hắn hừ lạnh một tiếng, vẫy nhẹ tay ý đuổi Bạch Tiên Mai đi:" Ngươi hãy trở về hoàng cung đi để ta suy nghĩ xem ngươi có xứng đáng để ta giúp không?"
Bạch Tiên Mai vẫn đứng đó, Thanh Liễu thuộc hạ thân cận c*̉a hắn lạnh lùng bước đến:" Mời.
Nếu cô còn không rời đi thì đừng trách ta không khách sáo."
Bạch Tiên Mai sợ hãi trước đôi mắt sát khí giọng nói lạnh tanh c*̉a Thanh Liễu liền vội rời đi.
Hôm nay, là ngày đăng cơ c*̉a Thác Bạt Thuận chàng mặc long bào cả người uy nghiêm ra dáng một bậc đế vương, chàng lạnh lùng từng bước bước lên bậc thang chàng đứng trên nơi cao nhất cao ngạo nhìn xuống, hàng trăm hàng vạn người đồng loạt quỳ xuống hô to:" Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Kỳ Ân âm thầm nhìn chàng từ xa, nàng mỉm cười, Thác Bạt Thuận cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình chàng đưa mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy ai cả.
Bích Thiên Sơn
"Chủ thượng! Thuộc hạ có chuyện không hiểu tại sao người có nhiều cơ hội để khống chế Tư Đồ Uyển Nhi để uy hiếp Ngọc Cao Tuấn mà người lại không làm?" Thanh Liễu cung kính ánh mắt đầy sự hiếu kỳ
Chủ thượng c*̉a Bích Thiên Sơn quay người lại người đó không ai khác đó chính là Khải Lâm, hắn mặc trên người y phục đen, gương mặt rất yêu nghiệt lạnh lùng đáp:" Chuyện này không cần ngươi quan tâm ta tự biết mình nên làm như thế nào."
Thanh Liễu nhíu mày nói tiếp:" Chủ thượng! Có phải người đã động lòng với Tư Đồ Uyển Nhi rồi đúng không?"
Khải Lâm trừng mắt nhìn Thanh Liễu, giọng nói đầy sự răng đe, đáng sợ;
" Ngươi có biết mình đang nói gì không?"
Thanh Liễu tuy rất sợ hắn nhưng cố gắng bình tĩnh nói tiếp:
" Thuộc hạ biết nhưng thuộc hạ rất thắc mắc nếu như người không động lòng với cô ta thì sao người năm lần bảy lượt đều bảo vệ cho cô ta vì cô ta mà bị thương hết lần này đến lần khác?"
Khải Lâm trừng mắt ánh mắt cực kỳ đáng sợ như muốn giết người, tức giận đen mặt quát lớn:
"Ngươi im lặng lại cho ta nếu như ngươi còn dám nói lời nào nữa ta sẽ cắt lưỡi ngươi.
Lui xuống cho ta."
Thanh Liễu nhìn thấy Khải Lâm tức giận như vậy không dám nói thêm nữa c*́i đầu lui xuống.
Khải Lâm ngồi xuống, quả thật Thanh Liễu nói không sai hắn thật sự đã yêu nàng từ lúc nào ngay cả hắn c*̃ng không biết.
Lúc ở hoàng cung hay lúc đi di phục xuất tuần hắn có rất nhiều cơ hội để ra tay với nàng như hắn không đành lòng, những lúc nàng buồn hắn c*̃ng buồn theo nàng.
Trong lòng hắn bây giờ rất lo lắng lo lắng một ngày nào đó nàng biết được thân phận thật sự c*̉a hắn sẽ ghét hắn hận hắn.
Sủng Thê Tận Trời, Hoàng Hậu Đã Trở VềTác giả: Heo Nghiện Trà SữaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTây Hạ Quốc, Thành Trấn. " Tiểu thư! Tiểu thư! Người hãy mặc áo choàng vào đi trời đang rất lạnh đó, chẳng may người bị nhiễm phong hàn lão gia và phu nhân nhất định sẽ mắng chết muội đó." - Giọng nói đáng yêu nhưng hiện lên sự lo lắng của nha hoàn A Tú. " Ta biết rồi. Ta sẽ mặc ngay muội đừng cằn nhằn nữa." - Giọng nói trong trẻo đầy sự tinh nghịch của một thiếu nữ mặc y phục màu trắng khoác áo choàng màu đỏ trên tay cầm cây sáo có tên là Vĩ Âm thiếu nữ ấy chính là nàng Diệp Kỳ Ân. " Phía trước có chuyện gì vậy? Tại sao mọi người lại tập trung đông như vậy? A Tú chúng ta hãy qua bên đó xem đi." A Tú gật đầu cùng nàng đến phía trước xem. Đến đó nàng cùng A Tú mới được biết có tên công tử cưỡi ngựa đụng vào một bà lão bán rau mà còn hống hách muốn bỏ đi. Kỳ Ân nhìn thấy hắn định đánh bà lão ấy liền ra mặt kéo tay hắn lại rồi đánh vào mặt hắn thật mạnh, hắn ngỡ ngàng, choáng váng, trừng trừng mắt nhìn nàng quát lớn: " Ngươi dám đánh ta? Ngươi có biết ta là ai không?" Nàng nhếch môi mỉm… Hắn hừ lạnh một tiếng, vẫy nhẹ tay ý đuổi Bạch Tiên Mai đi:" Ngươi hãy trở về hoàng cung đi để ta suy nghĩ xem ngươi có xứng đáng để ta giúp không?"Bạch Tiên Mai vẫn đứng đó, Thanh Liễu thuộc hạ thân cận c*̉a hắn lạnh lùng bước đến:" Mời.Nếu cô còn không rời đi thì đừng trách ta không khách sáo."Bạch Tiên Mai sợ hãi trước đôi mắt sát khí giọng nói lạnh tanh c*̉a Thanh Liễu liền vội rời đi.Hôm nay, là ngày đăng cơ c*̉a Thác Bạt Thuận chàng mặc long bào cả người uy nghiêm ra dáng một bậc đế vương, chàng lạnh lùng từng bước bước lên bậc thang chàng đứng trên nơi cao nhất cao ngạo nhìn xuống, hàng trăm hàng vạn người đồng loạt quỳ xuống hô to:" Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."Kỳ Ân âm thầm nhìn chàng từ xa, nàng mỉm cười, Thác Bạt Thuận cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình chàng đưa mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy ai cả.Bích Thiên Sơn"Chủ thượng! Thuộc hạ có chuyện không hiểu tại sao người có nhiều cơ hội để khống chế Tư Đồ Uyển Nhi để uy hiếp Ngọc Cao Tuấn mà người lại không làm?" Thanh Liễu cung kính ánh mắt đầy sự hiếu kỳChủ thượng c*̉a Bích Thiên Sơn quay người lại người đó không ai khác đó chính là Khải Lâm, hắn mặc trên người y phục đen, gương mặt rất yêu nghiệt lạnh lùng đáp:" Chuyện này không cần ngươi quan tâm ta tự biết mình nên làm như thế nào."Thanh Liễu nhíu mày nói tiếp:" Chủ thượng! Có phải người đã động lòng với Tư Đồ Uyển Nhi rồi đúng không?"Khải Lâm trừng mắt nhìn Thanh Liễu, giọng nói đầy sự răng đe, đáng sợ;" Ngươi có biết mình đang nói gì không?"Thanh Liễu tuy rất sợ hắn nhưng cố gắng bình tĩnh nói tiếp:" Thuộc hạ biết nhưng thuộc hạ rất thắc mắc nếu như người không động lòng với cô ta thì sao người năm lần bảy lượt đều bảo vệ cho cô ta vì cô ta mà bị thương hết lần này đến lần khác?"Khải Lâm trừng mắt ánh mắt cực kỳ đáng sợ như muốn giết người, tức giận đen mặt quát lớn:"Ngươi im lặng lại cho ta nếu như ngươi còn dám nói lời nào nữa ta sẽ cắt lưỡi ngươi.Lui xuống cho ta."Thanh Liễu nhìn thấy Khải Lâm tức giận như vậy không dám nói thêm nữa c*́i đầu lui xuống.Khải Lâm ngồi xuống, quả thật Thanh Liễu nói không sai hắn thật sự đã yêu nàng từ lúc nào ngay cả hắn c*̃ng không biết.Lúc ở hoàng cung hay lúc đi di phục xuất tuần hắn có rất nhiều cơ hội để ra tay với nàng như hắn không đành lòng, những lúc nàng buồn hắn c*̃ng buồn theo nàng.Trong lòng hắn bây giờ rất lo lắng lo lắng một ngày nào đó nàng biết được thân phận thật sự c*̉a hắn sẽ ghét hắn hận hắn.