Tác giả:

"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.

Chương 1767

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Không ai giúp đỡ, không ai dám giúp.  Câu nói của Diệp Phù Sinh làm Âu Dương Thái Hồng như chết đứng tại chỗ.  Thân là đại trưởng lão nhà Âu Dương, uy thế của Âu Dương Thái Hồng rất lớn, ở phía Tây Nam ai cũng đều phải nể mặt.  Nhưng đứng trước Diệp Phù Sinh mạnh mẽ bá đạo, Âu Dương Thái Hồng phát hiện bản thân thật vô năng.  “Diệp Phù Sinh, nhà Âu Dương tôi tình nguyện dùng bất kỳ giá nào để hòa giải với ông!”, Âu Dương Thái Hồng đứng dậy, nặng nề nói.  “Hòa giải?”  Diệp Phù Sinh cười mỉa: “Một số tội lỗi có thể tha thứ, còn một số thì không cách nào tha được!”  Âu Dương Thái Hồng hít sâu một hơi, đè giọng nói: “Trước mắt nhà Âu Dương tôi còn có không tới năm trăm người, ông muốn giết hết sao? Ông sẽ bị trời phạt đấy!”  “Ha ha ha ha…”  Diệp Phù Sinh bật cười ha hả, sắc mặt trở nên rét căm căm: “Tôi không để ý, nếu ông trời dám cản, tôi sẽ đánh lại trời!”  Ngang ngược bất kham, kiêu ngạo điên cuồng.  Âu Dương Thái Hồng sống lâu như vậy đã từng gặp rất nhiều, rất nhiều người ngang ngược.  Nhưng người ngang ngược từ tận xương tủy, không để trời cao vào mắt như Diệp Phù Sinh thì đây là lần đầu tiên ông ta được gặp!  “Hít…”  Âu Dương Thái Hồng lại hít sâu: “Diệp Phù Sinh, thật sự không thể hòa giải sao?”  Diệp Phù Sinh nhướn mày, nhạt nhẽo trả lời: “Nói vậy thì ông vẫn còn đường lui, cho ông một phút, mời ra đi!”  Mọi người nhìn họ chằm chằm, đến nhóm Thiên Vạn Thịnh cũng không rời mắt, không rõ Âu Dương Thái Hồng còn có đường lui nào nữa.  Gương mặt Âu Dương Thái Hồng âm trầm đến cùng cực, đột nhiên xoay người, hướng về phía nhà thờ tổ của nhà Âu Dương, mở miệng hô vang: “Mời lão tổ Vô Nhai xuất quan!”  Bịch bịch bịch!  Ông ta vừa dứt lời mọi người liền nghe thấy tiếng bước chân vọng ra từ nhà thờ tổ.  Tiếng bước chân rất nhẹ, nhưng mỗi một bước tựa như đạp lên tim bọn họ.  “Lão tổ Vô Nhai, Vô Nhai…”  Thiên Vạn Thịnh lẩm bẩm, ở đây ông ta là người lớn tuổi nhất, có thể nói là hiểu biết rộng nhất.  Đột nhiên Thiên Vạn Thịnh biến sắc, lộ vẻ chấn động vô cùng.  Âu Dương Vô Nhai là đại trưởng lão đời trước nữa của nhà Âu Dương, không phải tộc trưởng nhà Âu Dương, nhưng lúc đó là người mạnh nhất trong nhà họ.  Nhà Âu Dương dưới sự dẫn dắt của Âu Dương Vô Nhai đã từng tung hoành khắp vùng Tây Nam, thế lực hùng hậu gần như có thể sánh ngang với Phiêu Miểu Cung.  Chỉ là sau đó có tin đồn rằng Âu Dương Vô Nhai tìm kiếm cảnh giới cao hơn, tẩu hỏa nhập ma mất hết nội lực, không thể chịu nổi tâm ma đó mà tự sát.  Bao nhiêu năm rồi, Âu Dương Vô Nhai chưa từng xuất hiện, thậm chí một vài người thế hệ sau còn chưa từng nghe tới danh Âu Dương Vô Nhai.  “Bốn người khiêng quan tài…”  Khi tiếng bước chân càng lúc càng gần, mọi người đều sững sờ.  Ai ai cũng hiện vẻ kinh hãi, bọn họ nhìn thấy bốn người đàn ông mặc quần áo màu đen đang khiêng một cỗ quan tài bước ra.  Bốn người khiêng quan tài, từ từ bước tới.  

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Không ai giúp đỡ, không ai dám giúp.  Câu nói của Diệp Phù Sinh làm Âu Dương Thái Hồng như chết đứng tại chỗ.  Thân là đại trưởng lão nhà Âu Dương, uy thế của Âu Dương Thái Hồng rất lớn, ở phía Tây Nam ai cũng đều phải nể mặt.  Nhưng đứng trước Diệp Phù Sinh mạnh mẽ bá đạo, Âu Dương Thái Hồng phát hiện bản thân thật vô năng.  “Diệp Phù Sinh, nhà Âu Dương tôi tình nguyện dùng bất kỳ giá nào để hòa giải với ông!”, Âu Dương Thái Hồng đứng dậy, nặng nề nói.  “Hòa giải?”  Diệp Phù Sinh cười mỉa: “Một số tội lỗi có thể tha thứ, còn một số thì không cách nào tha được!”  Âu Dương Thái Hồng hít sâu một hơi, đè giọng nói: “Trước mắt nhà Âu Dương tôi còn có không tới năm trăm người, ông muốn giết hết sao? Ông sẽ bị trời phạt đấy!”  “Ha ha ha ha…”  Diệp Phù Sinh bật cười ha hả, sắc mặt trở nên rét căm căm: “Tôi không để ý, nếu ông trời dám cản, tôi sẽ đánh lại trời!”  Ngang ngược bất kham, kiêu ngạo điên cuồng.  Âu Dương Thái Hồng sống lâu như vậy đã từng gặp rất nhiều, rất nhiều người ngang ngược.  Nhưng người ngang ngược từ tận xương tủy, không để trời cao vào mắt như Diệp Phù Sinh thì đây là lần đầu tiên ông ta được gặp!  “Hít…”  Âu Dương Thái Hồng lại hít sâu: “Diệp Phù Sinh, thật sự không thể hòa giải sao?”  Diệp Phù Sinh nhướn mày, nhạt nhẽo trả lời: “Nói vậy thì ông vẫn còn đường lui, cho ông một phút, mời ra đi!”  Mọi người nhìn họ chằm chằm, đến nhóm Thiên Vạn Thịnh cũng không rời mắt, không rõ Âu Dương Thái Hồng còn có đường lui nào nữa.  Gương mặt Âu Dương Thái Hồng âm trầm đến cùng cực, đột nhiên xoay người, hướng về phía nhà thờ tổ của nhà Âu Dương, mở miệng hô vang: “Mời lão tổ Vô Nhai xuất quan!”  Bịch bịch bịch!  Ông ta vừa dứt lời mọi người liền nghe thấy tiếng bước chân vọng ra từ nhà thờ tổ.  Tiếng bước chân rất nhẹ, nhưng mỗi một bước tựa như đạp lên tim bọn họ.  “Lão tổ Vô Nhai, Vô Nhai…”  Thiên Vạn Thịnh lẩm bẩm, ở đây ông ta là người lớn tuổi nhất, có thể nói là hiểu biết rộng nhất.  Đột nhiên Thiên Vạn Thịnh biến sắc, lộ vẻ chấn động vô cùng.  Âu Dương Vô Nhai là đại trưởng lão đời trước nữa của nhà Âu Dương, không phải tộc trưởng nhà Âu Dương, nhưng lúc đó là người mạnh nhất trong nhà họ.  Nhà Âu Dương dưới sự dẫn dắt của Âu Dương Vô Nhai đã từng tung hoành khắp vùng Tây Nam, thế lực hùng hậu gần như có thể sánh ngang với Phiêu Miểu Cung.  Chỉ là sau đó có tin đồn rằng Âu Dương Vô Nhai tìm kiếm cảnh giới cao hơn, tẩu hỏa nhập ma mất hết nội lực, không thể chịu nổi tâm ma đó mà tự sát.  Bao nhiêu năm rồi, Âu Dương Vô Nhai chưa từng xuất hiện, thậm chí một vài người thế hệ sau còn chưa từng nghe tới danh Âu Dương Vô Nhai.  “Bốn người khiêng quan tài…”  Khi tiếng bước chân càng lúc càng gần, mọi người đều sững sờ.  Ai ai cũng hiện vẻ kinh hãi, bọn họ nhìn thấy bốn người đàn ông mặc quần áo màu đen đang khiêng một cỗ quan tài bước ra.  Bốn người khiêng quan tài, từ từ bước tới.  

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Không ai giúp đỡ, không ai dám giúp.  Câu nói của Diệp Phù Sinh làm Âu Dương Thái Hồng như chết đứng tại chỗ.  Thân là đại trưởng lão nhà Âu Dương, uy thế của Âu Dương Thái Hồng rất lớn, ở phía Tây Nam ai cũng đều phải nể mặt.  Nhưng đứng trước Diệp Phù Sinh mạnh mẽ bá đạo, Âu Dương Thái Hồng phát hiện bản thân thật vô năng.  “Diệp Phù Sinh, nhà Âu Dương tôi tình nguyện dùng bất kỳ giá nào để hòa giải với ông!”, Âu Dương Thái Hồng đứng dậy, nặng nề nói.  “Hòa giải?”  Diệp Phù Sinh cười mỉa: “Một số tội lỗi có thể tha thứ, còn một số thì không cách nào tha được!”  Âu Dương Thái Hồng hít sâu một hơi, đè giọng nói: “Trước mắt nhà Âu Dương tôi còn có không tới năm trăm người, ông muốn giết hết sao? Ông sẽ bị trời phạt đấy!”  “Ha ha ha ha…”  Diệp Phù Sinh bật cười ha hả, sắc mặt trở nên rét căm căm: “Tôi không để ý, nếu ông trời dám cản, tôi sẽ đánh lại trời!”  Ngang ngược bất kham, kiêu ngạo điên cuồng.  Âu Dương Thái Hồng sống lâu như vậy đã từng gặp rất nhiều, rất nhiều người ngang ngược.  Nhưng người ngang ngược từ tận xương tủy, không để trời cao vào mắt như Diệp Phù Sinh thì đây là lần đầu tiên ông ta được gặp!  “Hít…”  Âu Dương Thái Hồng lại hít sâu: “Diệp Phù Sinh, thật sự không thể hòa giải sao?”  Diệp Phù Sinh nhướn mày, nhạt nhẽo trả lời: “Nói vậy thì ông vẫn còn đường lui, cho ông một phút, mời ra đi!”  Mọi người nhìn họ chằm chằm, đến nhóm Thiên Vạn Thịnh cũng không rời mắt, không rõ Âu Dương Thái Hồng còn có đường lui nào nữa.  Gương mặt Âu Dương Thái Hồng âm trầm đến cùng cực, đột nhiên xoay người, hướng về phía nhà thờ tổ của nhà Âu Dương, mở miệng hô vang: “Mời lão tổ Vô Nhai xuất quan!”  Bịch bịch bịch!  Ông ta vừa dứt lời mọi người liền nghe thấy tiếng bước chân vọng ra từ nhà thờ tổ.  Tiếng bước chân rất nhẹ, nhưng mỗi một bước tựa như đạp lên tim bọn họ.  “Lão tổ Vô Nhai, Vô Nhai…”  Thiên Vạn Thịnh lẩm bẩm, ở đây ông ta là người lớn tuổi nhất, có thể nói là hiểu biết rộng nhất.  Đột nhiên Thiên Vạn Thịnh biến sắc, lộ vẻ chấn động vô cùng.  Âu Dương Vô Nhai là đại trưởng lão đời trước nữa của nhà Âu Dương, không phải tộc trưởng nhà Âu Dương, nhưng lúc đó là người mạnh nhất trong nhà họ.  Nhà Âu Dương dưới sự dẫn dắt của Âu Dương Vô Nhai đã từng tung hoành khắp vùng Tây Nam, thế lực hùng hậu gần như có thể sánh ngang với Phiêu Miểu Cung.  Chỉ là sau đó có tin đồn rằng Âu Dương Vô Nhai tìm kiếm cảnh giới cao hơn, tẩu hỏa nhập ma mất hết nội lực, không thể chịu nổi tâm ma đó mà tự sát.  Bao nhiêu năm rồi, Âu Dương Vô Nhai chưa từng xuất hiện, thậm chí một vài người thế hệ sau còn chưa từng nghe tới danh Âu Dương Vô Nhai.  “Bốn người khiêng quan tài…”  Khi tiếng bước chân càng lúc càng gần, mọi người đều sững sờ.  Ai ai cũng hiện vẻ kinh hãi, bọn họ nhìn thấy bốn người đàn ông mặc quần áo màu đen đang khiêng một cỗ quan tài bước ra.  Bốn người khiêng quan tài, từ từ bước tới.  

Chương 1767