Fukawa Kaori là học sinh năm thứ hai của một trường trung học ở Hokkaido. Cuộc sống của cô cũng khá bình thường, ngoại trừ những chi tiết bất thường ra. [Vương Tử]: Ciao~ Kaori. [Đừng Thích Tôi Tôi Chỉ Là Truyền Thuyết]: Ciao Bel. [Vương Tử]: Shi shi shi chuyện hôm qua, câu trả lời của em là gì? [Đừng Thích Tôi Tôi Chỉ Là Truyền Thuyết]: Tất nhiên là...Không :) Tôi đâu có thời gian rảnh để sang Ý. Có lẽ tới mùa hè năm sau tôi mới qua được. Còn bây giờ...hừ. Nếu đi sẽ bị đình chỉ học. [Vương Tử]: Cần vương tử giúp không? Hoàn toàn miễn phí. [Đừng Thích Tôi Tôi Chỉ Là Truyền Thuyết]: Xin nhờ =)) Rốt cuộc anh có phải 16 tuổi không vậy? Vẫn trong thời kì trung nhị sao? [Vương Tử]: Shi shi shi vương tử nói thật. Vương Tử không trung nhị. [Đệ Nhất Kiếm Đế]: Voiiii!! Bel ngươi đừng xạo!! [Vương Tử]: Shi shi shi vương tử chưa biết xạo bao giờ. [Đệ Nhất Mỹ Nhân]: A~ Squalo nói đúng, Bel ngươi cũng đừng xạo! [Vương Tử]:...GAY không có tư cách tới thuyết giáo vương tử. [Đừng Thích Tôi Tôi Chỉ Là…
Chương 63: Đừng chết chứ
[KHR] Ai Nói Gặp Bạn Trên Mạng Là TốtTác giả: 生まれて、すみませんTruyện Ngôn TìnhFukawa Kaori là học sinh năm thứ hai của một trường trung học ở Hokkaido. Cuộc sống của cô cũng khá bình thường, ngoại trừ những chi tiết bất thường ra. [Vương Tử]: Ciao~ Kaori. [Đừng Thích Tôi Tôi Chỉ Là Truyền Thuyết]: Ciao Bel. [Vương Tử]: Shi shi shi chuyện hôm qua, câu trả lời của em là gì? [Đừng Thích Tôi Tôi Chỉ Là Truyền Thuyết]: Tất nhiên là...Không :) Tôi đâu có thời gian rảnh để sang Ý. Có lẽ tới mùa hè năm sau tôi mới qua được. Còn bây giờ...hừ. Nếu đi sẽ bị đình chỉ học. [Vương Tử]: Cần vương tử giúp không? Hoàn toàn miễn phí. [Đừng Thích Tôi Tôi Chỉ Là Truyền Thuyết]: Xin nhờ =)) Rốt cuộc anh có phải 16 tuổi không vậy? Vẫn trong thời kì trung nhị sao? [Vương Tử]: Shi shi shi vương tử nói thật. Vương Tử không trung nhị. [Đệ Nhất Kiếm Đế]: Voiiii!! Bel ngươi đừng xạo!! [Vương Tử]: Shi shi shi vương tử chưa biết xạo bao giờ. [Đệ Nhất Mỹ Nhân]: A~ Squalo nói đúng, Bel ngươi cũng đừng xạo! [Vương Tử]:...GAY không có tư cách tới thuyết giáo vương tử. [Đừng Thích Tôi Tôi Chỉ Là… Trận đánh nhau dài có một hai phút đấy không nhắc lại nữa, chuyển kênh!..Rokudo Mukuro không thể nhìn thấy thứ gì, thế nhưng hắn có thể nghe thấy.Từ trong chốn lao tù chật hẹp và không khí tanh hôi của máu tươi, hắn nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài đi tới.Sau đó, người ấy vươn tay lên chạm vào gò má của hắn, lạnh như băng: "Nào nào, đừng có chết chứ.""Ngươi... ngươi là...""Suỵt." Người ấy khẽ cười: "Yên lặng nào."Trước khi chìm vào bóng tối, Rokudo Mukuro cố gắng mở to mắt.Đôi mắt xanh như biển cả kia khi chạm vào mắt hắn, lập tức như dừng lại, trở thành giấc mộng quấn quanh hắn cả đời..【Ne ne.】【Vì sao ngươi lại khóc?】【Vì sao vậy?】Đứa trẻ nghiêng đầu cười, con mắt dị sắc hơi loé lên, quỷ dị lại đáng yêu.Người ấy nhìn hắn một cái, không nói gì, thản nhiên vươn tay lau nước mắt, xoay người rời đi.Không, cô không khóc.Là do tự bản thân nó muốn giải thoát thôi.Rokudo Mukuro lặng im nhìn bóng dáng của cô gái dần đi xa, có chút phức tạp xoay người....Quả nhiên, đã quên sao?【Đi mau lên.】Vindice lôi hắn xuống dưới tầng thứ mười tám, nơi không có lấy chút ánh sáng và âm thanh, nơi sự sống mãi vĩnh tồn nhưng cũng như vô sinh khí.Hắn bị nhấn chìm trong lồng kính, khép mắt lại, dần lâm vào ngủ say.....Rokudo Mukuro ngã xuống, nhếch miệng lên cười khẽ.Hoá ra... Là ngài....."Byakuran? Có chuyện gì thế?" Kaori mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Tìm tôi có chuyện gì sao? Đang bận mà?""Không có gì~^^" Byakuran Gesso cười híp mắt lại: "Leo-kun chết rồi, tiếc quá.""Hả? Leo-kun là ai?" Kaori khó chịu liếc hắn một cái."Leonardo Lippi.""Không quen, tránh ra cho tôi nhờ.""Hửm~? Không quen à.." Byakuran nhìn phản ứng của cô, không giống nói dối. Lẽ nào... Cô ấy thật sự không nhận ra Rokudo Mukuro hay sao? Rõ ràng cô ấy luôn biết những điều tưởng chừng như là không thể... Nhưng lần này...Byakuran sờ sờ cằm, sau đó hắn cười rộ lên: "Là tôi nhớ nhầm ấy mà~"Phải rồi, phải rồi.Kao-chan của hắn... Làm sao có thể quen biết tên kia?Rokudo Mukuro, ngươi có thấy bản thân mình... Byakuran Gesso ác ý cười lạnh.Ngươi có thấy... bản thân mình thật đáng buồn hay không?Cho đến cuối cùng... Fukawa Kaori chỉ có nơi quy tụ cuối cùng... Là ta, Byakuran Gesso.
Trận đánh nhau dài có một hai phút đấy không nhắc lại nữa, chuyển kênh!
.
.
Rokudo Mukuro không thể nhìn thấy thứ gì, thế nhưng hắn có thể nghe thấy.
Từ trong chốn lao tù chật hẹp và không khí tanh hôi của máu tươi, hắn nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài đi tới.
Sau đó, người ấy vươn tay lên chạm vào gò má của hắn, lạnh như băng: "Nào nào, đừng có chết chứ."
"Ngươi... ngươi là..."
"Suỵt." Người ấy khẽ cười: "Yên lặng nào."
Trước khi chìm vào bóng tối, Rokudo Mukuro cố gắng mở to mắt.
Đôi mắt xanh như biển cả kia khi chạm vào mắt hắn, lập tức như dừng lại, trở thành giấc mộng quấn quanh hắn cả đời.
.
【Ne ne.】
【Vì sao ngươi lại khóc?】
【Vì sao vậy?】
Đứa trẻ nghiêng đầu cười, con mắt dị sắc hơi loé lên, quỷ dị lại đáng yêu.
Người ấy nhìn hắn một cái, không nói gì, thản nhiên vươn tay lau nước mắt, xoay người rời đi.
Không, cô không khóc.
Là do tự bản thân nó muốn giải thoát thôi.
Rokudo Mukuro lặng im nhìn bóng dáng của cô gái dần đi xa, có chút phức tạp xoay người.
...Quả nhiên, đã quên sao?
【Đi mau lên.】Vindice lôi hắn xuống dưới tầng thứ mười tám, nơi không có lấy chút ánh sáng và âm thanh, nơi sự sống mãi vĩnh tồn nhưng cũng như vô sinh khí.
Hắn bị nhấn chìm trong lồng kính, khép mắt lại, dần lâm vào ngủ say.
....Rokudo Mukuro ngã xuống, nhếch miệng lên cười khẽ.
Hoá ra... Là ngài...
.
.
"Byakuran? Có chuyện gì thế?" Kaori mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Tìm tôi có chuyện gì sao? Đang bận mà?"
"Không có gì~^^" Byakuran Gesso cười híp mắt lại: "Leo-kun chết rồi, tiếc quá."
"Hả? Leo-kun là ai?" Kaori khó chịu liếc hắn một cái.
"Leonardo Lippi."
"Không quen, tránh ra cho tôi nhờ."
"Hửm~? Không quen à.." Byakuran nhìn phản ứng của cô, không giống nói dối. Lẽ nào... Cô ấy thật sự không nhận ra Rokudo Mukuro hay sao? Rõ ràng cô ấy luôn biết những điều tưởng chừng như là không thể... Nhưng lần này...
Byakuran sờ sờ cằm, sau đó hắn cười rộ lên: "Là tôi nhớ nhầm ấy mà~"
Phải rồi, phải rồi.
Kao-chan của hắn... Làm sao có thể quen biết tên kia?
Rokudo Mukuro, ngươi có thấy bản thân mình... Byakuran Gesso ác ý cười lạnh.
Ngươi có thấy... bản thân mình thật đáng buồn hay không?
Cho đến cuối cùng... Fukawa Kaori chỉ có nơi quy tụ cuối cùng... Là ta, Byakuran Gesso.
[KHR] Ai Nói Gặp Bạn Trên Mạng Là TốtTác giả: 生まれて、すみませんTruyện Ngôn TìnhFukawa Kaori là học sinh năm thứ hai của một trường trung học ở Hokkaido. Cuộc sống của cô cũng khá bình thường, ngoại trừ những chi tiết bất thường ra. [Vương Tử]: Ciao~ Kaori. [Đừng Thích Tôi Tôi Chỉ Là Truyền Thuyết]: Ciao Bel. [Vương Tử]: Shi shi shi chuyện hôm qua, câu trả lời của em là gì? [Đừng Thích Tôi Tôi Chỉ Là Truyền Thuyết]: Tất nhiên là...Không :) Tôi đâu có thời gian rảnh để sang Ý. Có lẽ tới mùa hè năm sau tôi mới qua được. Còn bây giờ...hừ. Nếu đi sẽ bị đình chỉ học. [Vương Tử]: Cần vương tử giúp không? Hoàn toàn miễn phí. [Đừng Thích Tôi Tôi Chỉ Là Truyền Thuyết]: Xin nhờ =)) Rốt cuộc anh có phải 16 tuổi không vậy? Vẫn trong thời kì trung nhị sao? [Vương Tử]: Shi shi shi vương tử nói thật. Vương Tử không trung nhị. [Đệ Nhất Kiếm Đế]: Voiiii!! Bel ngươi đừng xạo!! [Vương Tử]: Shi shi shi vương tử chưa biết xạo bao giờ. [Đệ Nhất Mỹ Nhân]: A~ Squalo nói đúng, Bel ngươi cũng đừng xạo! [Vương Tử]:...GAY không có tư cách tới thuyết giáo vương tử. [Đừng Thích Tôi Tôi Chỉ Là… Trận đánh nhau dài có một hai phút đấy không nhắc lại nữa, chuyển kênh!..Rokudo Mukuro không thể nhìn thấy thứ gì, thế nhưng hắn có thể nghe thấy.Từ trong chốn lao tù chật hẹp và không khí tanh hôi của máu tươi, hắn nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài đi tới.Sau đó, người ấy vươn tay lên chạm vào gò má của hắn, lạnh như băng: "Nào nào, đừng có chết chứ.""Ngươi... ngươi là...""Suỵt." Người ấy khẽ cười: "Yên lặng nào."Trước khi chìm vào bóng tối, Rokudo Mukuro cố gắng mở to mắt.Đôi mắt xanh như biển cả kia khi chạm vào mắt hắn, lập tức như dừng lại, trở thành giấc mộng quấn quanh hắn cả đời..【Ne ne.】【Vì sao ngươi lại khóc?】【Vì sao vậy?】Đứa trẻ nghiêng đầu cười, con mắt dị sắc hơi loé lên, quỷ dị lại đáng yêu.Người ấy nhìn hắn một cái, không nói gì, thản nhiên vươn tay lau nước mắt, xoay người rời đi.Không, cô không khóc.Là do tự bản thân nó muốn giải thoát thôi.Rokudo Mukuro lặng im nhìn bóng dáng của cô gái dần đi xa, có chút phức tạp xoay người....Quả nhiên, đã quên sao?【Đi mau lên.】Vindice lôi hắn xuống dưới tầng thứ mười tám, nơi không có lấy chút ánh sáng và âm thanh, nơi sự sống mãi vĩnh tồn nhưng cũng như vô sinh khí.Hắn bị nhấn chìm trong lồng kính, khép mắt lại, dần lâm vào ngủ say.....Rokudo Mukuro ngã xuống, nhếch miệng lên cười khẽ.Hoá ra... Là ngài....."Byakuran? Có chuyện gì thế?" Kaori mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Tìm tôi có chuyện gì sao? Đang bận mà?""Không có gì~^^" Byakuran Gesso cười híp mắt lại: "Leo-kun chết rồi, tiếc quá.""Hả? Leo-kun là ai?" Kaori khó chịu liếc hắn một cái."Leonardo Lippi.""Không quen, tránh ra cho tôi nhờ.""Hửm~? Không quen à.." Byakuran nhìn phản ứng của cô, không giống nói dối. Lẽ nào... Cô ấy thật sự không nhận ra Rokudo Mukuro hay sao? Rõ ràng cô ấy luôn biết những điều tưởng chừng như là không thể... Nhưng lần này...Byakuran sờ sờ cằm, sau đó hắn cười rộ lên: "Là tôi nhớ nhầm ấy mà~"Phải rồi, phải rồi.Kao-chan của hắn... Làm sao có thể quen biết tên kia?Rokudo Mukuro, ngươi có thấy bản thân mình... Byakuran Gesso ác ý cười lạnh.Ngươi có thấy... bản thân mình thật đáng buồn hay không?Cho đến cuối cùng... Fukawa Kaori chỉ có nơi quy tụ cuối cùng... Là ta, Byakuran Gesso.