Phanh, phanh, phanh —— Ninh Hương ngồi ở mép giường, trong tay nắm thật chặc một chiếc gương tròn viền sắt, mặt sau gương in song hỷ và uyên ương nửa mới, cô nhìn bản thân trẻ trung trong gương mà xuất thần, mặc cho tim đập rộn rã từng chút, nhanh hơn từng chút.Ngay vào mười phút trước, cô vẫn còn là u hồn vô hình còn sót lại thế gian, mỗi ngày bồng bềnh ở trong trang giấy, đầu ngọn bút hoặc vải thêu, góc bàn, không tiếng động nhìn lạnh ấm vui buồn thuộc về người khác.Cô lấy vì kết cục của mình chính là thần hồn chôn vùi, đang lúc hoàn toàn biến mất ở hậu thế, không lưu lại một tia dấu vết tồn tại, kết quả không nghĩ tới phiêu bạc nhiều năm như vậy, sau khi ý thức rơi vào bóng tối vô tận mở mắt ra thì cô lại trở lại lúc mình còn trẻ.Cô trong gương tròn là dáng vẻ lúc chừng mười chín tuổi, trên gò má còn có nét ngây thơ chưa phai, đó là kiểu non mịn như lòng trắng trứng mà người đời sau hay nói. Trên gò má có mấy phần non nớt, mi này, mắt này và môi này đều rõ ràng như tranh vẽ, gánh…
Chương 75
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức TỉnhTác giả: Thư Thư ThưTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhPhanh, phanh, phanh —— Ninh Hương ngồi ở mép giường, trong tay nắm thật chặc một chiếc gương tròn viền sắt, mặt sau gương in song hỷ và uyên ương nửa mới, cô nhìn bản thân trẻ trung trong gương mà xuất thần, mặc cho tim đập rộn rã từng chút, nhanh hơn từng chút.Ngay vào mười phút trước, cô vẫn còn là u hồn vô hình còn sót lại thế gian, mỗi ngày bồng bềnh ở trong trang giấy, đầu ngọn bút hoặc vải thêu, góc bàn, không tiếng động nhìn lạnh ấm vui buồn thuộc về người khác.Cô lấy vì kết cục của mình chính là thần hồn chôn vùi, đang lúc hoàn toàn biến mất ở hậu thế, không lưu lại một tia dấu vết tồn tại, kết quả không nghĩ tới phiêu bạc nhiều năm như vậy, sau khi ý thức rơi vào bóng tối vô tận mở mắt ra thì cô lại trở lại lúc mình còn trẻ.Cô trong gương tròn là dáng vẻ lúc chừng mười chín tuổi, trên gò má còn có nét ngây thơ chưa phai, đó là kiểu non mịn như lòng trắng trứng mà người đời sau hay nói. Trên gò má có mấy phần non nớt, mi này, mắt này và môi này đều rõ ràng như tranh vẽ, gánh… Ninh Hương hít một hơi, nhìn bà ấy nói: “Phô trương gì chứ?”Vương Lệ Trân nhịn không được cười khổ, bà ấy chính là mạng tiện, không ai quan tâm không ai hỏi han, không phô trương thì còn có thể làm gì, chẳng lẽ còn hy vọng trên đời này có người đến quan tâm bà ấy hầu hạ bà ấy chắc? Cha mẹ mất sớm, đàn ông không rõ tăm hơi, con trai cũng c.h.ế.t rồi, cũng không để lại một đứa đứa con nào, nhà mẹ chồng bên này không ai quan tâm bà ấy, nhà mẹ đẻ bên đó cũng đã sớm vạch rõ giới hạn với bà ấy, trên đời này không còn ai quan tâm sống c.h.ế.t của bà.Ninh Hương nhìn vẻ mặt bà ấy, lại hỏi bà: “Tối qua cùng sáng nay bà đều không ăn cơm phải không ạ?”Vương Lệ Trân đưa tay lau nước mắt, hít mũi, “Bà không đói.”Ninh Hương còn có thể nói gì, cô không nói gì hết, quay người cầm giỏ trúc nhà Vương Lệ Trân, đeo giỏ trúc rỗng quay người đi ra ngoài, khi đi cô còn hơi mở cửa ra một chút, để ánh nắng rọi vào phòng nhiều hơn.Vương Lệ Trân không biết cô muốn đi đâu, cũng không hỏi. Hơn mười phút sau, Ninh Hương đeo giỏ trúc quay về, hơn nữa trong giỏ trúc còn tỏa ra hương vị thức ăn nóng hổi.Ninh Hương sau khi vào nhà thì thả giỏ trúc xuống trên bàn, lấy thức ăn trong giỏ trúc ra đặt lên trên. Tiếp đó cô cầm đũa gắp rau vào bát cơm, đưa bát cơm cùng đũa đặt vào trong tay Vương Lệ Trân.Vương Lệ Trân thật sự vô cùng ngạc nhiên, sao dám đưa tay nhận, chỉ nhìn Ninh Hương nói: “Cô nhóc, cháu đây là làm gì? Bà không ăn cơm của cháu, cháu mau lấy về nhà đi. Nơi này của bà cháu cũng ít đến thôi, không tốt đối với cháu.”Ninh Hương trực tiếp nhét bát đũa vào trong tay bà ấy, “Đã tốn công lấy đến đây cho bà rồi, bà mau chóng ăn đi. Nơi này của bà thì làm sao? Bên ngoài đều được dọn dẹp ngăn nắp sạch sẽ, không phải rất tốt sao?”Bát đũa không nhận cũng đã nhận rồi, Vương Lệ Trân nhìn cơm nước trong tay, lại nhìn Ninh hương, “Cô nhóc, cháu biết bà nói không phải ý này. Bà là thành phần không tốt, cháu thân thiết với bà sẽ bị người ta bàn tán.”Ninh Hương cười một cái, “Cái cháu không sợ nhất chính là lời bàn tán của người ta, có rơi miếng thịt nào sao? Những năm nay bà lại không phạm lỗi gì, vẫn luôn thành thật sống qua ngày, ngay cả một câu nói sai cũng chưa từng nói, cháu đây là học Lôi Phong làm việc tốt, không làm chuyện phản động cũng không nói lời phản động, có gì phải sợ?”Đạo lý thì là như vậy, nhưng Vương Lệ Trân ở trong thôn bị áp bức nhiều năm như vậy, , ai cũng vì thành phần không tốt coi thường bà ấy, nhìn bà ấy bằng nửa con mắt nói xấu bà ấy, sự tự ti của bà ấy từ sớm đã thâm nhập vào tận xương, khống chế không được sợ này sợ kia.Ninh Hương hít một hơi, nhìn bà ấy nói: “Phô trương gì chứ?”Vương Lệ Trân nhịn không được cười khổ, bà ấy chính là mạng tiện, không ai quan tâm không ai hỏi han, không phô trương thì còn có thể làm gì, chẳng lẽ còn hy vọng trên đời này có người đến quan tâm bà ấy hầu hạ bà ấy chắc? Cha mẹ mất sớm, đàn ông không rõ tăm hơi, con trai cũng c.h.ế.t rồi, cũng không để lại một đứa đứa con nào, nhà mẹ chồng bên này không ai quan tâm bà ấy, nhà mẹ đẻ bên đó cũng đã sớm vạch rõ giới hạn với bà ấy, trên đời này không còn ai quan tâm sống c.h.ế.t của bà.Ninh Hương nhìn vẻ mặt bà ấy, lại hỏi bà: “Tối qua cùng sáng nay bà đều không ăn cơm phải không ạ?”Vương Lệ Trân đưa tay lau nước mắt, hít mũi, “Bà không đói.”Ninh Hương còn có thể nói gì, cô không nói gì hết, quay người cầm giỏ trúc nhà Vương Lệ Trân, đeo giỏ trúc rỗng quay người đi ra ngoài, khi đi cô còn hơi mở cửa ra một chút, để ánh nắng rọi vào phòng nhiều hơn.Vương Lệ Trân không biết cô muốn đi đâu, cũng không hỏi. Hơn mười phút sau, Ninh Hương đeo giỏ trúc quay về, hơn nữa trong giỏ trúc còn tỏa ra hương vị thức ăn nóng hổi.Ninh Hương sau khi vào nhà thì thả giỏ trúc xuống trên bàn, lấy thức ăn trong giỏ trúc ra đặt lên trên. Tiếp đó cô cầm đũa gắp rau vào bát cơm, đưa bát cơm cùng đũa đặt vào trong tay Vương Lệ Trân.Vương Lệ Trân thật sự vô cùng ngạc nhiên, sao dám đưa tay nhận, chỉ nhìn Ninh Hương nói: “Cô nhóc, cháu đây là làm gì? Bà không ăn cơm của cháu, cháu mau lấy về nhà đi. Nơi này của bà cháu cũng ít đến thôi, không tốt đối với cháu.”Ninh Hương trực tiếp nhét bát đũa vào trong tay bà ấy, “Đã tốn công lấy đến đây cho bà rồi, bà mau chóng ăn đi. Nơi này của bà thì làm sao? Bên ngoài đều được dọn dẹp ngăn nắp sạch sẽ, không phải rất tốt sao?”Bát đũa không nhận cũng đã nhận rồi, Vương Lệ Trân nhìn cơm nước trong tay, lại nhìn Ninh hương, “Cô nhóc, cháu biết bà nói không phải ý này. Bà là thành phần không tốt, cháu thân thiết với bà sẽ bị người ta bàn tán.”Ninh Hương cười một cái, “Cái cháu không sợ nhất chính là lời bàn tán của người ta, có rơi miếng thịt nào sao? Những năm nay bà lại không phạm lỗi gì, vẫn luôn thành thật sống qua ngày, ngay cả một câu nói sai cũng chưa từng nói, cháu đây là học Lôi Phong làm việc tốt, không làm chuyện phản động cũng không nói lời phản động, có gì phải sợ?”Đạo lý thì là như vậy, nhưng Vương Lệ Trân ở trong thôn bị áp bức nhiều năm như vậy, , ai cũng vì thành phần không tốt coi thường bà ấy, nhìn bà ấy bằng nửa con mắt nói xấu bà ấy, sự tự ti của bà ấy từ sớm đã thâm nhập vào tận xương, khống chế không được sợ này sợ kia.
Ninh Hương hít một hơi, nhìn bà ấy nói: “Phô trương gì chứ?”
Vương Lệ Trân nhịn không được cười khổ, bà ấy chính là mạng tiện, không ai quan tâm không ai hỏi han, không phô trương thì còn có thể làm gì, chẳng lẽ còn hy vọng trên đời này có người đến quan tâm bà ấy hầu hạ bà ấy chắc?
Cha mẹ mất sớm, đàn ông không rõ tăm hơi, con trai cũng c.h.ế.t rồi, cũng không để lại một đứa đứa con nào, nhà mẹ chồng bên này không ai quan tâm bà ấy, nhà mẹ đẻ bên đó cũng đã sớm vạch rõ giới hạn với bà ấy, trên đời này không còn ai quan tâm sống c.h.ế.t của bà.
Ninh Hương nhìn vẻ mặt bà ấy, lại hỏi bà: “Tối qua cùng sáng nay bà đều không ăn cơm phải không ạ?”
Vương Lệ Trân đưa tay lau nước mắt, hít mũi, “Bà không đói.”
Ninh Hương còn có thể nói gì, cô không nói gì hết, quay người cầm giỏ trúc nhà Vương Lệ Trân, đeo giỏ trúc rỗng quay người đi ra ngoài, khi đi cô còn hơi mở cửa ra một chút, để ánh nắng rọi vào phòng nhiều hơn.
Vương Lệ Trân không biết cô muốn đi đâu, cũng không hỏi. Hơn mười phút sau, Ninh Hương đeo giỏ trúc quay về, hơn nữa trong giỏ trúc còn tỏa ra hương vị thức ăn nóng hổi.
Ninh Hương sau khi vào nhà thì thả giỏ trúc xuống trên bàn, lấy thức ăn trong giỏ trúc ra đặt lên trên. Tiếp đó cô cầm đũa gắp rau vào bát cơm, đưa bát cơm cùng đũa đặt vào trong tay Vương Lệ Trân.
Vương Lệ Trân thật sự vô cùng ngạc nhiên, sao dám đưa tay nhận, chỉ nhìn Ninh Hương nói: “Cô nhóc, cháu đây là làm gì? Bà không ăn cơm của cháu, cháu mau lấy về nhà đi. Nơi này của bà cháu cũng ít đến thôi, không tốt đối với cháu.”
Ninh Hương trực tiếp nhét bát đũa vào trong tay bà ấy, “Đã tốn công lấy đến đây cho bà rồi, bà mau chóng ăn đi. Nơi này của bà thì làm sao? Bên ngoài đều được dọn dẹp ngăn nắp sạch sẽ, không phải rất tốt sao?”
Bát đũa không nhận cũng đã nhận rồi, Vương Lệ Trân nhìn cơm nước trong tay, lại nhìn Ninh hương, “Cô nhóc, cháu biết bà nói không phải ý này. Bà là thành phần không tốt, cháu thân thiết với bà sẽ bị người ta bàn tán.”
Ninh Hương cười một cái, “Cái cháu không sợ nhất chính là lời bàn tán của người ta, có rơi miếng thịt nào sao? Những năm nay bà lại không phạm lỗi gì, vẫn luôn thành thật sống qua ngày, ngay cả một câu nói sai cũng chưa từng nói, cháu đây là học Lôi Phong làm việc tốt, không làm chuyện phản động cũng không nói lời phản động, có gì phải sợ?”
Đạo lý thì là như vậy, nhưng Vương Lệ Trân ở trong thôn bị áp bức nhiều năm như vậy, , ai cũng vì thành phần không tốt coi thường bà ấy, nhìn bà ấy bằng nửa con mắt nói xấu bà ấy, sự tự ti của bà ấy từ sớm đã thâm nhập vào tận xương, khống chế không được sợ này sợ kia.
Ninh Hương hít một hơi, nhìn bà ấy nói: “Phô trương gì chứ?”
Vương Lệ Trân nhịn không được cười khổ, bà ấy chính là mạng tiện, không ai quan tâm không ai hỏi han, không phô trương thì còn có thể làm gì, chẳng lẽ còn hy vọng trên đời này có người đến quan tâm bà ấy hầu hạ bà ấy chắc?
Cha mẹ mất sớm, đàn ông không rõ tăm hơi, con trai cũng c.h.ế.t rồi, cũng không để lại một đứa đứa con nào, nhà mẹ chồng bên này không ai quan tâm bà ấy, nhà mẹ đẻ bên đó cũng đã sớm vạch rõ giới hạn với bà ấy, trên đời này không còn ai quan tâm sống c.h.ế.t của bà.
Ninh Hương nhìn vẻ mặt bà ấy, lại hỏi bà: “Tối qua cùng sáng nay bà đều không ăn cơm phải không ạ?”
Vương Lệ Trân đưa tay lau nước mắt, hít mũi, “Bà không đói.”
Ninh Hương còn có thể nói gì, cô không nói gì hết, quay người cầm giỏ trúc nhà Vương Lệ Trân, đeo giỏ trúc rỗng quay người đi ra ngoài, khi đi cô còn hơi mở cửa ra một chút, để ánh nắng rọi vào phòng nhiều hơn.
Vương Lệ Trân không biết cô muốn đi đâu, cũng không hỏi. Hơn mười phút sau, Ninh Hương đeo giỏ trúc quay về, hơn nữa trong giỏ trúc còn tỏa ra hương vị thức ăn nóng hổi.
Ninh Hương sau khi vào nhà thì thả giỏ trúc xuống trên bàn, lấy thức ăn trong giỏ trúc ra đặt lên trên. Tiếp đó cô cầm đũa gắp rau vào bát cơm, đưa bát cơm cùng đũa đặt vào trong tay Vương Lệ Trân.
Vương Lệ Trân thật sự vô cùng ngạc nhiên, sao dám đưa tay nhận, chỉ nhìn Ninh Hương nói: “Cô nhóc, cháu đây là làm gì? Bà không ăn cơm của cháu, cháu mau lấy về nhà đi. Nơi này của bà cháu cũng ít đến thôi, không tốt đối với cháu.”
Ninh Hương trực tiếp nhét bát đũa vào trong tay bà ấy, “Đã tốn công lấy đến đây cho bà rồi, bà mau chóng ăn đi. Nơi này của bà thì làm sao? Bên ngoài đều được dọn dẹp ngăn nắp sạch sẽ, không phải rất tốt sao?”
Bát đũa không nhận cũng đã nhận rồi, Vương Lệ Trân nhìn cơm nước trong tay, lại nhìn Ninh hương, “Cô nhóc, cháu biết bà nói không phải ý này. Bà là thành phần không tốt, cháu thân thiết với bà sẽ bị người ta bàn tán.”
Ninh Hương cười một cái, “Cái cháu không sợ nhất chính là lời bàn tán của người ta, có rơi miếng thịt nào sao? Những năm nay bà lại không phạm lỗi gì, vẫn luôn thành thật sống qua ngày, ngay cả một câu nói sai cũng chưa từng nói, cháu đây là học Lôi Phong làm việc tốt, không làm chuyện phản động cũng không nói lời phản động, có gì phải sợ?”
Đạo lý thì là như vậy, nhưng Vương Lệ Trân ở trong thôn bị áp bức nhiều năm như vậy, , ai cũng vì thành phần không tốt coi thường bà ấy, nhìn bà ấy bằng nửa con mắt nói xấu bà ấy, sự tự ti của bà ấy từ sớm đã thâm nhập vào tận xương, khống chế không được sợ này sợ kia.
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức TỉnhTác giả: Thư Thư ThưTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhPhanh, phanh, phanh —— Ninh Hương ngồi ở mép giường, trong tay nắm thật chặc một chiếc gương tròn viền sắt, mặt sau gương in song hỷ và uyên ương nửa mới, cô nhìn bản thân trẻ trung trong gương mà xuất thần, mặc cho tim đập rộn rã từng chút, nhanh hơn từng chút.Ngay vào mười phút trước, cô vẫn còn là u hồn vô hình còn sót lại thế gian, mỗi ngày bồng bềnh ở trong trang giấy, đầu ngọn bút hoặc vải thêu, góc bàn, không tiếng động nhìn lạnh ấm vui buồn thuộc về người khác.Cô lấy vì kết cục của mình chính là thần hồn chôn vùi, đang lúc hoàn toàn biến mất ở hậu thế, không lưu lại một tia dấu vết tồn tại, kết quả không nghĩ tới phiêu bạc nhiều năm như vậy, sau khi ý thức rơi vào bóng tối vô tận mở mắt ra thì cô lại trở lại lúc mình còn trẻ.Cô trong gương tròn là dáng vẻ lúc chừng mười chín tuổi, trên gò má còn có nét ngây thơ chưa phai, đó là kiểu non mịn như lòng trắng trứng mà người đời sau hay nói. Trên gò má có mấy phần non nớt, mi này, mắt này và môi này đều rõ ràng như tranh vẽ, gánh… Ninh Hương hít một hơi, nhìn bà ấy nói: “Phô trương gì chứ?”Vương Lệ Trân nhịn không được cười khổ, bà ấy chính là mạng tiện, không ai quan tâm không ai hỏi han, không phô trương thì còn có thể làm gì, chẳng lẽ còn hy vọng trên đời này có người đến quan tâm bà ấy hầu hạ bà ấy chắc? Cha mẹ mất sớm, đàn ông không rõ tăm hơi, con trai cũng c.h.ế.t rồi, cũng không để lại một đứa đứa con nào, nhà mẹ chồng bên này không ai quan tâm bà ấy, nhà mẹ đẻ bên đó cũng đã sớm vạch rõ giới hạn với bà ấy, trên đời này không còn ai quan tâm sống c.h.ế.t của bà.Ninh Hương nhìn vẻ mặt bà ấy, lại hỏi bà: “Tối qua cùng sáng nay bà đều không ăn cơm phải không ạ?”Vương Lệ Trân đưa tay lau nước mắt, hít mũi, “Bà không đói.”Ninh Hương còn có thể nói gì, cô không nói gì hết, quay người cầm giỏ trúc nhà Vương Lệ Trân, đeo giỏ trúc rỗng quay người đi ra ngoài, khi đi cô còn hơi mở cửa ra một chút, để ánh nắng rọi vào phòng nhiều hơn.Vương Lệ Trân không biết cô muốn đi đâu, cũng không hỏi. Hơn mười phút sau, Ninh Hương đeo giỏ trúc quay về, hơn nữa trong giỏ trúc còn tỏa ra hương vị thức ăn nóng hổi.Ninh Hương sau khi vào nhà thì thả giỏ trúc xuống trên bàn, lấy thức ăn trong giỏ trúc ra đặt lên trên. Tiếp đó cô cầm đũa gắp rau vào bát cơm, đưa bát cơm cùng đũa đặt vào trong tay Vương Lệ Trân.Vương Lệ Trân thật sự vô cùng ngạc nhiên, sao dám đưa tay nhận, chỉ nhìn Ninh Hương nói: “Cô nhóc, cháu đây là làm gì? Bà không ăn cơm của cháu, cháu mau lấy về nhà đi. Nơi này của bà cháu cũng ít đến thôi, không tốt đối với cháu.”Ninh Hương trực tiếp nhét bát đũa vào trong tay bà ấy, “Đã tốn công lấy đến đây cho bà rồi, bà mau chóng ăn đi. Nơi này của bà thì làm sao? Bên ngoài đều được dọn dẹp ngăn nắp sạch sẽ, không phải rất tốt sao?”Bát đũa không nhận cũng đã nhận rồi, Vương Lệ Trân nhìn cơm nước trong tay, lại nhìn Ninh hương, “Cô nhóc, cháu biết bà nói không phải ý này. Bà là thành phần không tốt, cháu thân thiết với bà sẽ bị người ta bàn tán.”Ninh Hương cười một cái, “Cái cháu không sợ nhất chính là lời bàn tán của người ta, có rơi miếng thịt nào sao? Những năm nay bà lại không phạm lỗi gì, vẫn luôn thành thật sống qua ngày, ngay cả một câu nói sai cũng chưa từng nói, cháu đây là học Lôi Phong làm việc tốt, không làm chuyện phản động cũng không nói lời phản động, có gì phải sợ?”Đạo lý thì là như vậy, nhưng Vương Lệ Trân ở trong thôn bị áp bức nhiều năm như vậy, , ai cũng vì thành phần không tốt coi thường bà ấy, nhìn bà ấy bằng nửa con mắt nói xấu bà ấy, sự tự ti của bà ấy từ sớm đã thâm nhập vào tận xương, khống chế không được sợ này sợ kia.Ninh Hương hít một hơi, nhìn bà ấy nói: “Phô trương gì chứ?”Vương Lệ Trân nhịn không được cười khổ, bà ấy chính là mạng tiện, không ai quan tâm không ai hỏi han, không phô trương thì còn có thể làm gì, chẳng lẽ còn hy vọng trên đời này có người đến quan tâm bà ấy hầu hạ bà ấy chắc? Cha mẹ mất sớm, đàn ông không rõ tăm hơi, con trai cũng c.h.ế.t rồi, cũng không để lại một đứa đứa con nào, nhà mẹ chồng bên này không ai quan tâm bà ấy, nhà mẹ đẻ bên đó cũng đã sớm vạch rõ giới hạn với bà ấy, trên đời này không còn ai quan tâm sống c.h.ế.t của bà.Ninh Hương nhìn vẻ mặt bà ấy, lại hỏi bà: “Tối qua cùng sáng nay bà đều không ăn cơm phải không ạ?”Vương Lệ Trân đưa tay lau nước mắt, hít mũi, “Bà không đói.”Ninh Hương còn có thể nói gì, cô không nói gì hết, quay người cầm giỏ trúc nhà Vương Lệ Trân, đeo giỏ trúc rỗng quay người đi ra ngoài, khi đi cô còn hơi mở cửa ra một chút, để ánh nắng rọi vào phòng nhiều hơn.Vương Lệ Trân không biết cô muốn đi đâu, cũng không hỏi. Hơn mười phút sau, Ninh Hương đeo giỏ trúc quay về, hơn nữa trong giỏ trúc còn tỏa ra hương vị thức ăn nóng hổi.Ninh Hương sau khi vào nhà thì thả giỏ trúc xuống trên bàn, lấy thức ăn trong giỏ trúc ra đặt lên trên. Tiếp đó cô cầm đũa gắp rau vào bát cơm, đưa bát cơm cùng đũa đặt vào trong tay Vương Lệ Trân.Vương Lệ Trân thật sự vô cùng ngạc nhiên, sao dám đưa tay nhận, chỉ nhìn Ninh Hương nói: “Cô nhóc, cháu đây là làm gì? Bà không ăn cơm của cháu, cháu mau lấy về nhà đi. Nơi này của bà cháu cũng ít đến thôi, không tốt đối với cháu.”Ninh Hương trực tiếp nhét bát đũa vào trong tay bà ấy, “Đã tốn công lấy đến đây cho bà rồi, bà mau chóng ăn đi. Nơi này của bà thì làm sao? Bên ngoài đều được dọn dẹp ngăn nắp sạch sẽ, không phải rất tốt sao?”Bát đũa không nhận cũng đã nhận rồi, Vương Lệ Trân nhìn cơm nước trong tay, lại nhìn Ninh hương, “Cô nhóc, cháu biết bà nói không phải ý này. Bà là thành phần không tốt, cháu thân thiết với bà sẽ bị người ta bàn tán.”Ninh Hương cười một cái, “Cái cháu không sợ nhất chính là lời bàn tán của người ta, có rơi miếng thịt nào sao? Những năm nay bà lại không phạm lỗi gì, vẫn luôn thành thật sống qua ngày, ngay cả một câu nói sai cũng chưa từng nói, cháu đây là học Lôi Phong làm việc tốt, không làm chuyện phản động cũng không nói lời phản động, có gì phải sợ?”Đạo lý thì là như vậy, nhưng Vương Lệ Trân ở trong thôn bị áp bức nhiều năm như vậy, , ai cũng vì thành phần không tốt coi thường bà ấy, nhìn bà ấy bằng nửa con mắt nói xấu bà ấy, sự tự ti của bà ấy từ sớm đã thâm nhập vào tận xương, khống chế không được sợ này sợ kia.