Phanh, phanh, phanh —— Ninh Hương ngồi ở mép giường, trong tay nắm thật chặc một chiếc gương tròn viền sắt, mặt sau gương in song hỷ và uyên ương nửa mới, cô nhìn bản thân trẻ trung trong gương mà xuất thần, mặc cho tim đập rộn rã từng chút, nhanh hơn từng chút.Ngay vào mười phút trước, cô vẫn còn là u hồn vô hình còn sót lại thế gian, mỗi ngày bồng bềnh ở trong trang giấy, đầu ngọn bút hoặc vải thêu, góc bàn, không tiếng động nhìn lạnh ấm vui buồn thuộc về người khác.Cô lấy vì kết cục của mình chính là thần hồn chôn vùi, đang lúc hoàn toàn biến mất ở hậu thế, không lưu lại một tia dấu vết tồn tại, kết quả không nghĩ tới phiêu bạc nhiều năm như vậy, sau khi ý thức rơi vào bóng tối vô tận mở mắt ra thì cô lại trở lại lúc mình còn trẻ.Cô trong gương tròn là dáng vẻ lúc chừng mười chín tuổi, trên gò má còn có nét ngây thơ chưa phai, đó là kiểu non mịn như lòng trắng trứng mà người đời sau hay nói. Trên gò má có mấy phần non nớt, mi này, mắt này và môi này đều rõ ràng như tranh vẽ, gánh…
Chương 111
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức TỉnhTác giả: Thư Thư ThưTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhPhanh, phanh, phanh —— Ninh Hương ngồi ở mép giường, trong tay nắm thật chặc một chiếc gương tròn viền sắt, mặt sau gương in song hỷ và uyên ương nửa mới, cô nhìn bản thân trẻ trung trong gương mà xuất thần, mặc cho tim đập rộn rã từng chút, nhanh hơn từng chút.Ngay vào mười phút trước, cô vẫn còn là u hồn vô hình còn sót lại thế gian, mỗi ngày bồng bềnh ở trong trang giấy, đầu ngọn bút hoặc vải thêu, góc bàn, không tiếng động nhìn lạnh ấm vui buồn thuộc về người khác.Cô lấy vì kết cục của mình chính là thần hồn chôn vùi, đang lúc hoàn toàn biến mất ở hậu thế, không lưu lại một tia dấu vết tồn tại, kết quả không nghĩ tới phiêu bạc nhiều năm như vậy, sau khi ý thức rơi vào bóng tối vô tận mở mắt ra thì cô lại trở lại lúc mình còn trẻ.Cô trong gương tròn là dáng vẻ lúc chừng mười chín tuổi, trên gò má còn có nét ngây thơ chưa phai, đó là kiểu non mịn như lòng trắng trứng mà người đời sau hay nói. Trên gò má có mấy phần non nớt, mi này, mắt này và môi này đều rõ ràng như tranh vẽ, gánh… Còn có một nguyên nhân khác, nói ra có lẽ hơi hão huyền một chút.Ninh Hương không dám nói tay nghề mình giỏi đến đâu, nhưng từ trong đáy lòng cô thật sự yêu thích thêu thùa.Bao nhiêu tay nghề truyền thống dân gian của Trung Quốc bởi vì quá trình truyền bá bị rạn vỡ mà biến mất trong làn sóng thời gian và lịch sử, khiến cho mọi người đều cảm thấy đau lòng và tiếc nuối. Những thứ khác cô không thể cứu vớt được, chỉ hy vọng nghề thêu có thể vĩnh viễn được truyền lại và tiếp tục phát triển.Vân Mộng Hạ VũTuy rằng hiện tại Ninh Hương chỉ là một thợ thêu không biết tên ở nông thôn, nhưng cô cũng là thợ thêu nhỏ có chút lý tưởng cá nhân. Lại nói, sức mạnh dù nhỏ nhưng cũng có giá trị của nó, có một phần ánh sáng thì phát một phần ánh sáng, cô hi vọng có thể đem giá trị này phát huy ra ngoài.Thêu thùa là của quốc gia, của cả dân tộc chứ không phải của riêng ai. Chỉ khi nào có càng nhiều người cùng tham gia, càng nhiều người học được những tay nghề truyền thống cổ xưa của Trung Quốc thì mới có thể đem những nghệ thuật này truyền bá được từ đời này sang đời khác.Bây giờ cô chỉ dạy Hồng Đào và những thợ thêu thôn Điềm Thuỷ, những thợ thêu này sẽ tiếp tục dạy cho con gái, cháu gái bọn họ. Như vậy thêu thùa mới có thể truyền lại từ thế hệ này sang thế hệ khác.Bằng không sau này khi xã hội phát triển, rất nhiều người trẻ tuổi đọc sách biết chữ kiến thức càng nhiều, nhưng trong lòng lại xốc nổi xem thường những tay nghề truyền thống này. Họ cảm thấy những món đồ này vừa tốn sức lại dư thừa, không muốn đụng chạm tiếp xúc với những tay nghề truyền thống dân gian, dần dần chúng sẽ thật sự bị thất truyền.Người sống, có một chút lý tưởng, một vài chuyện để theo đuổi, cho dù chỉ có chính mình hiểu, cũng sẽ càng hạnh phúc và phong phú hơn một chút.Ít nhất, trên phương diện tinh thần của mình vĩnh viễn sẽ không cằn cỗi trống vắng.Còn có một nguyên nhân khác, nói ra có lẽ hơi hão huyền một chút.Ninh Hương không dám nói tay nghề mình giỏi đến đâu, nhưng từ trong đáy lòng cô thật sự yêu thích thêu thùa.Bao nhiêu tay nghề truyền thống dân gian của Trung Quốc bởi vì quá trình truyền bá bị rạn vỡ mà biến mất trong làn sóng thời gian và lịch sử, khiến cho mọi người đều cảm thấy đau lòng và tiếc nuối. Những thứ khác cô không thể cứu vớt được, chỉ hy vọng nghề thêu có thể vĩnh viễn được truyền lại và tiếp tục phát triển.Vân Mộng Hạ VũTuy rằng hiện tại Ninh Hương chỉ là một thợ thêu không biết tên ở nông thôn, nhưng cô cũng là thợ thêu nhỏ có chút lý tưởng cá nhân. Lại nói, sức mạnh dù nhỏ nhưng cũng có giá trị của nó, có một phần ánh sáng thì phát một phần ánh sáng, cô hi vọng có thể đem giá trị này phát huy ra ngoài.Thêu thùa là của quốc gia, của cả dân tộc chứ không phải của riêng ai. Chỉ khi nào có càng nhiều người cùng tham gia, càng nhiều người học được những tay nghề truyền thống cổ xưa của Trung Quốc thì mới có thể đem những nghệ thuật này truyền bá được từ đời này sang đời khác.Bây giờ cô chỉ dạy Hồng Đào và những thợ thêu thôn Điềm Thuỷ, những thợ thêu này sẽ tiếp tục dạy cho con gái, cháu gái bọn họ. Như vậy thêu thùa mới có thể truyền lại từ thế hệ này sang thế hệ khác.Bằng không sau này khi xã hội phát triển, rất nhiều người trẻ tuổi đọc sách biết chữ kiến thức càng nhiều, nhưng trong lòng lại xốc nổi xem thường những tay nghề truyền thống này. Họ cảm thấy những món đồ này vừa tốn sức lại dư thừa, không muốn đụng chạm tiếp xúc với những tay nghề truyền thống dân gian, dần dần chúng sẽ thật sự bị thất truyền.Người sống, có một chút lý tưởng, một vài chuyện để theo đuổi, cho dù chỉ có chính mình hiểu, cũng sẽ càng hạnh phúc và phong phú hơn một chút.Ít nhất, trên phương diện tinh thần của mình vĩnh viễn sẽ không cằn cỗi trống vắng.
Còn có một nguyên nhân khác, nói ra có lẽ hơi hão huyền một chút.
Ninh Hương không dám nói tay nghề mình giỏi đến đâu, nhưng từ trong đáy lòng cô thật sự yêu thích thêu thùa.
Bao nhiêu tay nghề truyền thống dân gian của Trung Quốc bởi vì quá trình truyền bá bị rạn vỡ mà biến mất trong làn sóng thời gian và lịch sử, khiến cho mọi người đều cảm thấy đau lòng và tiếc nuối. Những thứ khác cô không thể cứu vớt được, chỉ hy vọng nghề thêu có thể vĩnh viễn được truyền lại và tiếp tục phát triển.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tuy rằng hiện tại Ninh Hương chỉ là một thợ thêu không biết tên ở nông thôn, nhưng cô cũng là thợ thêu nhỏ có chút lý tưởng cá nhân. Lại nói, sức mạnh dù nhỏ nhưng cũng có giá trị của nó, có một phần ánh sáng thì phát một phần ánh sáng, cô hi vọng có thể đem giá trị này phát huy ra ngoài.
Thêu thùa là của quốc gia, của cả dân tộc chứ không phải của riêng ai. Chỉ khi nào có càng nhiều người cùng tham gia, càng nhiều người học được những tay nghề truyền thống cổ xưa của Trung Quốc thì mới có thể đem những nghệ thuật này truyền bá được từ đời này sang đời khác.
Bây giờ cô chỉ dạy Hồng Đào và những thợ thêu thôn Điềm Thuỷ, những thợ thêu này sẽ tiếp tục dạy cho con gái, cháu gái bọn họ. Như vậy thêu thùa mới có thể truyền lại từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Bằng không sau này khi xã hội phát triển, rất nhiều người trẻ tuổi đọc sách biết chữ kiến thức càng nhiều, nhưng trong lòng lại xốc nổi xem thường những tay nghề truyền thống này. Họ cảm thấy những món đồ này vừa tốn sức lại dư thừa, không muốn đụng chạm tiếp xúc với những tay nghề truyền thống dân gian, dần dần chúng sẽ thật sự bị thất truyền.
Người sống, có một chút lý tưởng, một vài chuyện để theo đuổi, cho dù chỉ có chính mình hiểu, cũng sẽ càng hạnh phúc và phong phú hơn một chút.
Ít nhất, trên phương diện tinh thần của mình vĩnh viễn sẽ không cằn cỗi trống vắng.
Còn có một nguyên nhân khác, nói ra có lẽ hơi hão huyền một chút.
Ninh Hương không dám nói tay nghề mình giỏi đến đâu, nhưng từ trong đáy lòng cô thật sự yêu thích thêu thùa.
Bao nhiêu tay nghề truyền thống dân gian của Trung Quốc bởi vì quá trình truyền bá bị rạn vỡ mà biến mất trong làn sóng thời gian và lịch sử, khiến cho mọi người đều cảm thấy đau lòng và tiếc nuối. Những thứ khác cô không thể cứu vớt được, chỉ hy vọng nghề thêu có thể vĩnh viễn được truyền lại và tiếp tục phát triển.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tuy rằng hiện tại Ninh Hương chỉ là một thợ thêu không biết tên ở nông thôn, nhưng cô cũng là thợ thêu nhỏ có chút lý tưởng cá nhân. Lại nói, sức mạnh dù nhỏ nhưng cũng có giá trị của nó, có một phần ánh sáng thì phát một phần ánh sáng, cô hi vọng có thể đem giá trị này phát huy ra ngoài.
Thêu thùa là của quốc gia, của cả dân tộc chứ không phải của riêng ai. Chỉ khi nào có càng nhiều người cùng tham gia, càng nhiều người học được những tay nghề truyền thống cổ xưa của Trung Quốc thì mới có thể đem những nghệ thuật này truyền bá được từ đời này sang đời khác.
Bây giờ cô chỉ dạy Hồng Đào và những thợ thêu thôn Điềm Thuỷ, những thợ thêu này sẽ tiếp tục dạy cho con gái, cháu gái bọn họ. Như vậy thêu thùa mới có thể truyền lại từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Bằng không sau này khi xã hội phát triển, rất nhiều người trẻ tuổi đọc sách biết chữ kiến thức càng nhiều, nhưng trong lòng lại xốc nổi xem thường những tay nghề truyền thống này. Họ cảm thấy những món đồ này vừa tốn sức lại dư thừa, không muốn đụng chạm tiếp xúc với những tay nghề truyền thống dân gian, dần dần chúng sẽ thật sự bị thất truyền.
Người sống, có một chút lý tưởng, một vài chuyện để theo đuổi, cho dù chỉ có chính mình hiểu, cũng sẽ càng hạnh phúc và phong phú hơn một chút.
Ít nhất, trên phương diện tinh thần của mình vĩnh viễn sẽ không cằn cỗi trống vắng.
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức TỉnhTác giả: Thư Thư ThưTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhPhanh, phanh, phanh —— Ninh Hương ngồi ở mép giường, trong tay nắm thật chặc một chiếc gương tròn viền sắt, mặt sau gương in song hỷ và uyên ương nửa mới, cô nhìn bản thân trẻ trung trong gương mà xuất thần, mặc cho tim đập rộn rã từng chút, nhanh hơn từng chút.Ngay vào mười phút trước, cô vẫn còn là u hồn vô hình còn sót lại thế gian, mỗi ngày bồng bềnh ở trong trang giấy, đầu ngọn bút hoặc vải thêu, góc bàn, không tiếng động nhìn lạnh ấm vui buồn thuộc về người khác.Cô lấy vì kết cục của mình chính là thần hồn chôn vùi, đang lúc hoàn toàn biến mất ở hậu thế, không lưu lại một tia dấu vết tồn tại, kết quả không nghĩ tới phiêu bạc nhiều năm như vậy, sau khi ý thức rơi vào bóng tối vô tận mở mắt ra thì cô lại trở lại lúc mình còn trẻ.Cô trong gương tròn là dáng vẻ lúc chừng mười chín tuổi, trên gò má còn có nét ngây thơ chưa phai, đó là kiểu non mịn như lòng trắng trứng mà người đời sau hay nói. Trên gò má có mấy phần non nớt, mi này, mắt này và môi này đều rõ ràng như tranh vẽ, gánh… Còn có một nguyên nhân khác, nói ra có lẽ hơi hão huyền một chút.Ninh Hương không dám nói tay nghề mình giỏi đến đâu, nhưng từ trong đáy lòng cô thật sự yêu thích thêu thùa.Bao nhiêu tay nghề truyền thống dân gian của Trung Quốc bởi vì quá trình truyền bá bị rạn vỡ mà biến mất trong làn sóng thời gian và lịch sử, khiến cho mọi người đều cảm thấy đau lòng và tiếc nuối. Những thứ khác cô không thể cứu vớt được, chỉ hy vọng nghề thêu có thể vĩnh viễn được truyền lại và tiếp tục phát triển.Vân Mộng Hạ VũTuy rằng hiện tại Ninh Hương chỉ là một thợ thêu không biết tên ở nông thôn, nhưng cô cũng là thợ thêu nhỏ có chút lý tưởng cá nhân. Lại nói, sức mạnh dù nhỏ nhưng cũng có giá trị của nó, có một phần ánh sáng thì phát một phần ánh sáng, cô hi vọng có thể đem giá trị này phát huy ra ngoài.Thêu thùa là của quốc gia, của cả dân tộc chứ không phải của riêng ai. Chỉ khi nào có càng nhiều người cùng tham gia, càng nhiều người học được những tay nghề truyền thống cổ xưa của Trung Quốc thì mới có thể đem những nghệ thuật này truyền bá được từ đời này sang đời khác.Bây giờ cô chỉ dạy Hồng Đào và những thợ thêu thôn Điềm Thuỷ, những thợ thêu này sẽ tiếp tục dạy cho con gái, cháu gái bọn họ. Như vậy thêu thùa mới có thể truyền lại từ thế hệ này sang thế hệ khác.Bằng không sau này khi xã hội phát triển, rất nhiều người trẻ tuổi đọc sách biết chữ kiến thức càng nhiều, nhưng trong lòng lại xốc nổi xem thường những tay nghề truyền thống này. Họ cảm thấy những món đồ này vừa tốn sức lại dư thừa, không muốn đụng chạm tiếp xúc với những tay nghề truyền thống dân gian, dần dần chúng sẽ thật sự bị thất truyền.Người sống, có một chút lý tưởng, một vài chuyện để theo đuổi, cho dù chỉ có chính mình hiểu, cũng sẽ càng hạnh phúc và phong phú hơn một chút.Ít nhất, trên phương diện tinh thần của mình vĩnh viễn sẽ không cằn cỗi trống vắng.Còn có một nguyên nhân khác, nói ra có lẽ hơi hão huyền một chút.Ninh Hương không dám nói tay nghề mình giỏi đến đâu, nhưng từ trong đáy lòng cô thật sự yêu thích thêu thùa.Bao nhiêu tay nghề truyền thống dân gian của Trung Quốc bởi vì quá trình truyền bá bị rạn vỡ mà biến mất trong làn sóng thời gian và lịch sử, khiến cho mọi người đều cảm thấy đau lòng và tiếc nuối. Những thứ khác cô không thể cứu vớt được, chỉ hy vọng nghề thêu có thể vĩnh viễn được truyền lại và tiếp tục phát triển.Vân Mộng Hạ VũTuy rằng hiện tại Ninh Hương chỉ là một thợ thêu không biết tên ở nông thôn, nhưng cô cũng là thợ thêu nhỏ có chút lý tưởng cá nhân. Lại nói, sức mạnh dù nhỏ nhưng cũng có giá trị của nó, có một phần ánh sáng thì phát một phần ánh sáng, cô hi vọng có thể đem giá trị này phát huy ra ngoài.Thêu thùa là của quốc gia, của cả dân tộc chứ không phải của riêng ai. Chỉ khi nào có càng nhiều người cùng tham gia, càng nhiều người học được những tay nghề truyền thống cổ xưa của Trung Quốc thì mới có thể đem những nghệ thuật này truyền bá được từ đời này sang đời khác.Bây giờ cô chỉ dạy Hồng Đào và những thợ thêu thôn Điềm Thuỷ, những thợ thêu này sẽ tiếp tục dạy cho con gái, cháu gái bọn họ. Như vậy thêu thùa mới có thể truyền lại từ thế hệ này sang thế hệ khác.Bằng không sau này khi xã hội phát triển, rất nhiều người trẻ tuổi đọc sách biết chữ kiến thức càng nhiều, nhưng trong lòng lại xốc nổi xem thường những tay nghề truyền thống này. Họ cảm thấy những món đồ này vừa tốn sức lại dư thừa, không muốn đụng chạm tiếp xúc với những tay nghề truyền thống dân gian, dần dần chúng sẽ thật sự bị thất truyền.Người sống, có một chút lý tưởng, một vài chuyện để theo đuổi, cho dù chỉ có chính mình hiểu, cũng sẽ càng hạnh phúc và phong phú hơn một chút.Ít nhất, trên phương diện tinh thần của mình vĩnh viễn sẽ không cằn cỗi trống vắng.