Tác giả:

Phanh, phanh, phanh —— Ninh Hương ngồi ở mép giường, trong tay nắm thật chặc một chiếc gương tròn viền sắt, mặt sau gương in song hỷ và uyên ương nửa mới, cô nhìn bản thân trẻ trung trong gương mà xuất thần, mặc cho tim đập rộn rã từng chút, nhanh hơn từng chút.Ngay vào mười phút trước, cô vẫn còn là u hồn vô hình còn sót lại thế gian, mỗi ngày bồng bềnh ở trong trang giấy, đầu ngọn bút hoặc vải thêu, góc bàn, không tiếng động nhìn lạnh ấm vui buồn thuộc về người khác.Cô lấy vì kết cục của mình chính là thần hồn chôn vùi, đang lúc hoàn toàn biến mất ở hậu thế, không lưu lại một tia dấu vết tồn tại, kết quả không nghĩ tới phiêu bạc nhiều năm như vậy, sau khi ý thức rơi vào bóng tối vô tận mở mắt ra thì cô lại trở lại lúc mình còn trẻ.Cô trong gương tròn là dáng vẻ lúc chừng mười chín tuổi, trên gò má còn có nét ngây thơ chưa phai, đó là kiểu non mịn như lòng trắng trứng mà người đời sau hay nói. Trên gò má có mấy phần non nớt, mi này, mắt này và môi này đều rõ ràng như tranh vẽ, gánh…

Chương 146

Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức TỉnhTác giả: Thư Thư ThưTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhPhanh, phanh, phanh —— Ninh Hương ngồi ở mép giường, trong tay nắm thật chặc một chiếc gương tròn viền sắt, mặt sau gương in song hỷ và uyên ương nửa mới, cô nhìn bản thân trẻ trung trong gương mà xuất thần, mặc cho tim đập rộn rã từng chút, nhanh hơn từng chút.Ngay vào mười phút trước, cô vẫn còn là u hồn vô hình còn sót lại thế gian, mỗi ngày bồng bềnh ở trong trang giấy, đầu ngọn bút hoặc vải thêu, góc bàn, không tiếng động nhìn lạnh ấm vui buồn thuộc về người khác.Cô lấy vì kết cục của mình chính là thần hồn chôn vùi, đang lúc hoàn toàn biến mất ở hậu thế, không lưu lại một tia dấu vết tồn tại, kết quả không nghĩ tới phiêu bạc nhiều năm như vậy, sau khi ý thức rơi vào bóng tối vô tận mở mắt ra thì cô lại trở lại lúc mình còn trẻ.Cô trong gương tròn là dáng vẻ lúc chừng mười chín tuổi, trên gò má còn có nét ngây thơ chưa phai, đó là kiểu non mịn như lòng trắng trứng mà người đời sau hay nói. Trên gò má có mấy phần non nớt, mi này, mắt này và môi này đều rõ ràng như tranh vẽ, gánh… Hai người họ cứ như vậy đi qua đại sảnh, men theo hành lang bước qua Nguyệt Môn, tâm trạng thư giãn mà đi dạo hết nửa viện. Sau đó Lâm Kiến Đông muốn đi vệ sinh, Ninh Hương vừa hay cũng muốn nghỉ ngơi một lát, liền đến đình nghỉ chân gần đó ngồi xuống nghỉ một lát đợi anh.Sau khi Lâm Kiến Đông rời đi, Ninh Hương ngồi trong đình, tay vịn lan can, ngắm dòng suối đang chảy róc rách.Ngồi nghỉ ngơi thư giãn một hồi, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi: “A Hương.”Cô nghĩ rằng Lâm Kiến Đông trở lại rồi, kết quả quay đầu lại nhìn phát hiện người vừa gọi cô là chồng cũ Giang Kiến Hải. Từ sau khi ly hôn, Ninh Hương chưa từng nhìn thấy Giang Kiến Hải, bây giờ đột nhiên gặp mặt, Ninh Hương bỗng dưng ngây người.***Hôm nay là chủ nhật, Giang Kiến Hải không muốn ở nhà, sáng sớm thức dậy ăn xong bữa sáng thì mượn cớ là đến đơn vị. Ở đơn vị ngồi một lát thì thấy buồn chán, anh ta đành một mình đi ra ngoài, đến viện này dạo một lát.Sau khi đón Lưu Doanh và ba đứa trẻ lên thành phố, cuộc sống của anh ta không hề yên ổn và thuận lợi giống như trong tưởng tượng. Tuy rằng bớt đi sự cãi vã giữa Lý Quế Mai và Lưu Doanh, những cãi vã giữa anh ta và Lưu Doanh lại tăng thêm từng ngày, vẫn cứ dăm ba bữa lại cãi nhau một lần.Nhắc đến thì cũng chỉ vài chuyện vặt vãnh, có khi cãi vài câu anh ta nhẫn nhịn im miệng, có không nhịn nổi thì cãi nhau đến khi trời long đất lở. Lúc mà không thể kiềm chế được nóng giận, cả hai người sẽ cùng nhau đập phá đồ đạc trong nhà, khiến Giang Hân sợ hãi bật khóc tu tu.Có rất nhiều lúc anh ta nghĩ, tại sao cuộc sống của mình lại biến thành như vậy?Anh ta cũng không biết.Vân Mộng Hạ VũTrong cuộc sống gần như không có chuyện gì là vui vẻ cả, điều bình đạm đã trở nên xa xỉ, mỗi ngày trừ sự kìm nén và mệt mỏi, không còn cảm giác đặc biệt nào khác. Nhiều lúc thậm chí còn nghĩ chi bằng đập đầu c.h.ế.t quách đi để đầu thai lại cho xong, cũng không cần sống mệt mỏi như vậy nữa. Khi áp lực đến mức không muốn quay về nhà nữa, anh ta lại mượn cớ tăng ca ở đơn vị, có lúc qua đêm luôn ở phòng làm việc, hoặc là đi đến các tứ hợp viện tản bộ thư giãn. Không cần ai bầu bạn, chỉ cần một mình đi đi lại lại, hít thở bầu không khí mới mẻ.Hôm nay cũng đến đây tản bộ một chút, khi bước vào đình dừng chân, ánh mắt vừa quét qua đột nhiên nhìn thấy Ninh Hương đang ngồi trong đình.Hôm nay cô mặc chiếc áo khoác len mỏng, chiếc áo len lông trắng mịn khiến cho cả người cô trở nên dịu dàng thuần khiết. Tóc cắt ngắn hơn trước một chút, hai b.í.m tóc bện hơi bồng, hai b.í.m tóc hai qua vai một chút, vắt trên áo len.Cô không bị anh ta quấy rầy, một tay vịn trên lan can, cúi đầu nghiêm túc nhìn phong cảnh dưới đình.Hơn một năm không gặp, cô trở nên càng xinh đẹp càng có khí chất, vừa nhìn thì thấy giống ngôi sao điện ảnh, so với trong tưởng tượng của anh ta lại càng tinh xảo xinh đẹp hơn rất nhiều. Trong trí nhớ cô luôn gắn liền với củi gạo dầu muối, bận bịu nhiều việc, lôi thôi lếch thếch, lúc này cô ở trước mắt hoàn toàn khác trước rồi.Cứ như vậy đứng ở trong đình nhìn một hồi lâu, Giang Kiến Hải nhìn Ninh Hương gọi thêm một tiếng: “A Hương?”Ninh Hương cứ ngỡ là Lâm Kiến Đông, quay đầu lại nhìn thì phát hiện là Giang Kiến Hải, hơn nữa lại là Giang Kiến hải với vẻ mặt đầy vẻ tang thương.Sống với Giang Kiến Hải cả một đời, Ninh Hương chưa từng nhìn thấy anh ta ở trạng thái này. Một năm trước khi anh ta về quê ly hôn với cô vẫn còn trong dáng vẻ anh tuấn hiên ngang, giống như con gà trống lớn màu lông đẹp đẽ khí thế hừng hực.Lúc đó anh ta ngang tàn biết bao, cùng cô đến công xã ly hôn, còn muốn nhìn xem cô khóc lóc hối hận.Mới có bao lâu chứ, cô còn chưa hối hận, anh ta ngược lại đã bị cuộc sống dày vò đến mức tang thương.Ninh Hương ngây người nhìn anh ta một lúc, sau đó đứng dậy, mỉm cười qua loa: “Chào anh, lâu rồi không gặp.”Đúng là mặt trời mọc đằng Tây, lần đầu tiên thấy Giang Kiến Hải khách sáo lại tôn trọng Ninh Hương đến vậy, khuôn mặt anh ta tràn ngập ý cười, nhìn Ninh Hương hỏi: “Đến Tô Thành chơi à?”Ninh Hương cảm thấy nghi hoặc, đây là người đàn ông đã chê bai cô cả một đời sao?Cô khẽ cong khóe môi, đáp: “Ừ.”Giang Kiến Hải lại hỏi: “Chỉ có một mình cô thôi à? Hay là để tôi đưa cô đi dạo nhé?”Ninh Hương không nhịn được liền bật cười, thật sự không biết trong đầu người đàn ông này đang nghĩ cái gì. Chuyện ly hôn của cô ở đại đội đã bị quên lãng rồi, anh ta cũng quên lãng rồi?Cô thu lại nụ cười, ánh mắt sắc nhọn, nhìn Giang Kiến Hải nhẹ giọng nói: “Loại người như tôi chỉ đáng bê nước rửa chân cho người ta, làm sao xứng đi cùng đại xưởng trưởng như ngài đi dạo chứ?”

Hai người họ cứ như vậy đi qua đại sảnh, men theo hành lang bước qua Nguyệt Môn, tâm trạng thư giãn mà đi dạo hết nửa viện. Sau đó Lâm Kiến Đông muốn đi vệ sinh, Ninh Hương vừa hay cũng muốn nghỉ ngơi một lát, liền đến đình nghỉ chân gần đó ngồi xuống nghỉ một lát đợi anh.

Sau khi Lâm Kiến Đông rời đi, Ninh Hương ngồi trong đình, tay vịn lan can, ngắm dòng suối đang chảy róc rách.

Ngồi nghỉ ngơi thư giãn một hồi, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi: “A Hương.”

Cô nghĩ rằng Lâm Kiến Đông trở lại rồi, kết quả quay đầu lại nhìn phát hiện người vừa gọi cô là chồng cũ Giang Kiến Hải. Từ sau khi ly hôn, Ninh Hương chưa từng nhìn thấy Giang Kiến Hải, bây giờ đột nhiên gặp mặt, Ninh Hương bỗng dưng ngây người.

***

Hôm nay là chủ nhật, Giang Kiến Hải không muốn ở nhà, sáng sớm thức dậy ăn xong bữa sáng thì mượn cớ là đến đơn vị. Ở đơn vị ngồi một lát thì thấy buồn chán, anh ta đành một mình đi ra ngoài, đến viện này dạo một lát.

Sau khi đón Lưu Doanh và ba đứa trẻ lên thành phố, cuộc sống của anh ta không hề yên ổn và thuận lợi giống như trong tưởng tượng. Tuy rằng bớt đi sự cãi vã giữa Lý Quế Mai và Lưu Doanh, những cãi vã giữa anh ta và Lưu Doanh lại tăng thêm từng ngày, vẫn cứ dăm ba bữa lại cãi nhau một lần.

Nhắc đến thì cũng chỉ vài chuyện vặt vãnh, có khi cãi vài câu anh ta nhẫn nhịn im miệng, có không nhịn nổi thì cãi nhau đến khi trời long đất lở. Lúc mà không thể kiềm chế được nóng giận, cả hai người sẽ cùng nhau đập phá đồ đạc trong nhà, khiến Giang Hân sợ hãi bật khóc tu tu.

Có rất nhiều lúc anh ta nghĩ, tại sao cuộc sống của mình lại biến thành như vậy?

Anh ta cũng không biết.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong cuộc sống gần như không có chuyện gì là vui vẻ cả, điều bình đạm đã trở nên xa xỉ, mỗi ngày trừ sự kìm nén và mệt mỏi, không còn cảm giác đặc biệt nào khác. Nhiều lúc thậm chí còn nghĩ chi bằng đập đầu c.h.ế.t quách đi để đầu thai lại cho xong, cũng không cần sống mệt mỏi như vậy nữa. Khi áp lực đến mức không muốn quay về nhà nữa, anh ta lại mượn cớ tăng ca ở đơn vị, có lúc qua đêm luôn ở phòng làm việc, hoặc là đi đến các tứ hợp viện tản bộ thư giãn. Không cần ai bầu bạn, chỉ cần một mình đi đi lại lại, hít thở bầu không khí mới mẻ.

Hôm nay cũng đến đây tản bộ một chút, khi bước vào đình dừng chân, ánh mắt vừa quét qua đột nhiên nhìn thấy Ninh Hương đang ngồi trong đình.

Hôm nay cô mặc chiếc áo khoác len mỏng, chiếc áo len lông trắng mịn khiến cho cả người cô trở nên dịu dàng thuần khiết. Tóc cắt ngắn hơn trước một chút, hai b.í.m tóc bện hơi bồng, hai b.í.m tóc hai qua vai một chút, vắt trên áo len.

Cô không bị anh ta quấy rầy, một tay vịn trên lan can, cúi đầu nghiêm túc nhìn phong cảnh dưới đình.

Hơn một năm không gặp, cô trở nên càng xinh đẹp càng có khí chất, vừa nhìn thì thấy giống ngôi sao điện ảnh, so với trong tưởng tượng của anh ta lại càng tinh xảo xinh đẹp hơn rất nhiều. Trong trí nhớ cô luôn gắn liền với củi gạo dầu muối, bận bịu nhiều việc, lôi thôi lếch thếch, lúc này cô ở trước mắt hoàn toàn khác trước rồi.

Cứ như vậy đứng ở trong đình nhìn một hồi lâu, Giang Kiến Hải nhìn Ninh Hương gọi thêm một tiếng: “A Hương?”

Ninh Hương cứ ngỡ là Lâm Kiến Đông, quay đầu lại nhìn thì phát hiện là Giang Kiến Hải, hơn nữa lại là Giang Kiến hải với vẻ mặt đầy vẻ tang thương.

Sống với Giang Kiến Hải cả một đời, Ninh Hương chưa từng nhìn thấy anh ta ở trạng thái này. Một năm trước khi anh ta về quê ly hôn với cô vẫn còn trong dáng vẻ anh tuấn hiên ngang, giống như con gà trống lớn màu lông đẹp đẽ khí thế hừng hực.

Lúc đó anh ta ngang tàn biết bao, cùng cô đến công xã ly hôn, còn muốn nhìn xem cô khóc lóc hối hận.

Mới có bao lâu chứ, cô còn chưa hối hận, anh ta ngược lại đã bị cuộc sống dày vò đến mức tang thương.

Ninh Hương ngây người nhìn anh ta một lúc, sau đó đứng dậy, mỉm cười qua loa: “Chào anh, lâu rồi không gặp.”

Đúng là mặt trời mọc đằng Tây, lần đầu tiên thấy Giang Kiến Hải khách sáo lại tôn trọng Ninh Hương đến vậy, khuôn mặt anh ta tràn ngập ý cười, nhìn Ninh Hương hỏi: “Đến Tô Thành chơi à?”

Ninh Hương cảm thấy nghi hoặc, đây là người đàn ông đã chê bai cô cả một đời sao?

Cô khẽ cong khóe môi, đáp: “Ừ.”

Giang Kiến Hải lại hỏi: “Chỉ có một mình cô thôi à? Hay là để tôi đưa cô đi dạo nhé?”

Ninh Hương không nhịn được liền bật cười, thật sự không biết trong đầu người đàn ông này đang nghĩ cái gì. Chuyện ly hôn của cô ở đại đội đã bị quên lãng rồi, anh ta cũng quên lãng rồi?

Cô thu lại nụ cười, ánh mắt sắc nhọn, nhìn Giang Kiến Hải nhẹ giọng nói: “Loại người như tôi chỉ đáng bê nước rửa chân cho người ta, làm sao xứng đi cùng đại xưởng trưởng như ngài đi dạo chứ?”

Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức TỉnhTác giả: Thư Thư ThưTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhPhanh, phanh, phanh —— Ninh Hương ngồi ở mép giường, trong tay nắm thật chặc một chiếc gương tròn viền sắt, mặt sau gương in song hỷ và uyên ương nửa mới, cô nhìn bản thân trẻ trung trong gương mà xuất thần, mặc cho tim đập rộn rã từng chút, nhanh hơn từng chút.Ngay vào mười phút trước, cô vẫn còn là u hồn vô hình còn sót lại thế gian, mỗi ngày bồng bềnh ở trong trang giấy, đầu ngọn bút hoặc vải thêu, góc bàn, không tiếng động nhìn lạnh ấm vui buồn thuộc về người khác.Cô lấy vì kết cục của mình chính là thần hồn chôn vùi, đang lúc hoàn toàn biến mất ở hậu thế, không lưu lại một tia dấu vết tồn tại, kết quả không nghĩ tới phiêu bạc nhiều năm như vậy, sau khi ý thức rơi vào bóng tối vô tận mở mắt ra thì cô lại trở lại lúc mình còn trẻ.Cô trong gương tròn là dáng vẻ lúc chừng mười chín tuổi, trên gò má còn có nét ngây thơ chưa phai, đó là kiểu non mịn như lòng trắng trứng mà người đời sau hay nói. Trên gò má có mấy phần non nớt, mi này, mắt này và môi này đều rõ ràng như tranh vẽ, gánh… Hai người họ cứ như vậy đi qua đại sảnh, men theo hành lang bước qua Nguyệt Môn, tâm trạng thư giãn mà đi dạo hết nửa viện. Sau đó Lâm Kiến Đông muốn đi vệ sinh, Ninh Hương vừa hay cũng muốn nghỉ ngơi một lát, liền đến đình nghỉ chân gần đó ngồi xuống nghỉ một lát đợi anh.Sau khi Lâm Kiến Đông rời đi, Ninh Hương ngồi trong đình, tay vịn lan can, ngắm dòng suối đang chảy róc rách.Ngồi nghỉ ngơi thư giãn một hồi, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi: “A Hương.”Cô nghĩ rằng Lâm Kiến Đông trở lại rồi, kết quả quay đầu lại nhìn phát hiện người vừa gọi cô là chồng cũ Giang Kiến Hải. Từ sau khi ly hôn, Ninh Hương chưa từng nhìn thấy Giang Kiến Hải, bây giờ đột nhiên gặp mặt, Ninh Hương bỗng dưng ngây người.***Hôm nay là chủ nhật, Giang Kiến Hải không muốn ở nhà, sáng sớm thức dậy ăn xong bữa sáng thì mượn cớ là đến đơn vị. Ở đơn vị ngồi một lát thì thấy buồn chán, anh ta đành một mình đi ra ngoài, đến viện này dạo một lát.Sau khi đón Lưu Doanh và ba đứa trẻ lên thành phố, cuộc sống của anh ta không hề yên ổn và thuận lợi giống như trong tưởng tượng. Tuy rằng bớt đi sự cãi vã giữa Lý Quế Mai và Lưu Doanh, những cãi vã giữa anh ta và Lưu Doanh lại tăng thêm từng ngày, vẫn cứ dăm ba bữa lại cãi nhau một lần.Nhắc đến thì cũng chỉ vài chuyện vặt vãnh, có khi cãi vài câu anh ta nhẫn nhịn im miệng, có không nhịn nổi thì cãi nhau đến khi trời long đất lở. Lúc mà không thể kiềm chế được nóng giận, cả hai người sẽ cùng nhau đập phá đồ đạc trong nhà, khiến Giang Hân sợ hãi bật khóc tu tu.Có rất nhiều lúc anh ta nghĩ, tại sao cuộc sống của mình lại biến thành như vậy?Anh ta cũng không biết.Vân Mộng Hạ VũTrong cuộc sống gần như không có chuyện gì là vui vẻ cả, điều bình đạm đã trở nên xa xỉ, mỗi ngày trừ sự kìm nén và mệt mỏi, không còn cảm giác đặc biệt nào khác. Nhiều lúc thậm chí còn nghĩ chi bằng đập đầu c.h.ế.t quách đi để đầu thai lại cho xong, cũng không cần sống mệt mỏi như vậy nữa. Khi áp lực đến mức không muốn quay về nhà nữa, anh ta lại mượn cớ tăng ca ở đơn vị, có lúc qua đêm luôn ở phòng làm việc, hoặc là đi đến các tứ hợp viện tản bộ thư giãn. Không cần ai bầu bạn, chỉ cần một mình đi đi lại lại, hít thở bầu không khí mới mẻ.Hôm nay cũng đến đây tản bộ một chút, khi bước vào đình dừng chân, ánh mắt vừa quét qua đột nhiên nhìn thấy Ninh Hương đang ngồi trong đình.Hôm nay cô mặc chiếc áo khoác len mỏng, chiếc áo len lông trắng mịn khiến cho cả người cô trở nên dịu dàng thuần khiết. Tóc cắt ngắn hơn trước một chút, hai b.í.m tóc bện hơi bồng, hai b.í.m tóc hai qua vai một chút, vắt trên áo len.Cô không bị anh ta quấy rầy, một tay vịn trên lan can, cúi đầu nghiêm túc nhìn phong cảnh dưới đình.Hơn một năm không gặp, cô trở nên càng xinh đẹp càng có khí chất, vừa nhìn thì thấy giống ngôi sao điện ảnh, so với trong tưởng tượng của anh ta lại càng tinh xảo xinh đẹp hơn rất nhiều. Trong trí nhớ cô luôn gắn liền với củi gạo dầu muối, bận bịu nhiều việc, lôi thôi lếch thếch, lúc này cô ở trước mắt hoàn toàn khác trước rồi.Cứ như vậy đứng ở trong đình nhìn một hồi lâu, Giang Kiến Hải nhìn Ninh Hương gọi thêm một tiếng: “A Hương?”Ninh Hương cứ ngỡ là Lâm Kiến Đông, quay đầu lại nhìn thì phát hiện là Giang Kiến Hải, hơn nữa lại là Giang Kiến hải với vẻ mặt đầy vẻ tang thương.Sống với Giang Kiến Hải cả một đời, Ninh Hương chưa từng nhìn thấy anh ta ở trạng thái này. Một năm trước khi anh ta về quê ly hôn với cô vẫn còn trong dáng vẻ anh tuấn hiên ngang, giống như con gà trống lớn màu lông đẹp đẽ khí thế hừng hực.Lúc đó anh ta ngang tàn biết bao, cùng cô đến công xã ly hôn, còn muốn nhìn xem cô khóc lóc hối hận.Mới có bao lâu chứ, cô còn chưa hối hận, anh ta ngược lại đã bị cuộc sống dày vò đến mức tang thương.Ninh Hương ngây người nhìn anh ta một lúc, sau đó đứng dậy, mỉm cười qua loa: “Chào anh, lâu rồi không gặp.”Đúng là mặt trời mọc đằng Tây, lần đầu tiên thấy Giang Kiến Hải khách sáo lại tôn trọng Ninh Hương đến vậy, khuôn mặt anh ta tràn ngập ý cười, nhìn Ninh Hương hỏi: “Đến Tô Thành chơi à?”Ninh Hương cảm thấy nghi hoặc, đây là người đàn ông đã chê bai cô cả một đời sao?Cô khẽ cong khóe môi, đáp: “Ừ.”Giang Kiến Hải lại hỏi: “Chỉ có một mình cô thôi à? Hay là để tôi đưa cô đi dạo nhé?”Ninh Hương không nhịn được liền bật cười, thật sự không biết trong đầu người đàn ông này đang nghĩ cái gì. Chuyện ly hôn của cô ở đại đội đã bị quên lãng rồi, anh ta cũng quên lãng rồi?Cô thu lại nụ cười, ánh mắt sắc nhọn, nhìn Giang Kiến Hải nhẹ giọng nói: “Loại người như tôi chỉ đáng bê nước rửa chân cho người ta, làm sao xứng đi cùng đại xưởng trưởng như ngài đi dạo chứ?”

Chương 146