Tác giả:

Phanh, phanh, phanh —— Ninh Hương ngồi ở mép giường, trong tay nắm thật chặc một chiếc gương tròn viền sắt, mặt sau gương in song hỷ và uyên ương nửa mới, cô nhìn bản thân trẻ trung trong gương mà xuất thần, mặc cho tim đập rộn rã từng chút, nhanh hơn từng chút.Ngay vào mười phút trước, cô vẫn còn là u hồn vô hình còn sót lại thế gian, mỗi ngày bồng bềnh ở trong trang giấy, đầu ngọn bút hoặc vải thêu, góc bàn, không tiếng động nhìn lạnh ấm vui buồn thuộc về người khác.Cô lấy vì kết cục của mình chính là thần hồn chôn vùi, đang lúc hoàn toàn biến mất ở hậu thế, không lưu lại một tia dấu vết tồn tại, kết quả không nghĩ tới phiêu bạc nhiều năm như vậy, sau khi ý thức rơi vào bóng tối vô tận mở mắt ra thì cô lại trở lại lúc mình còn trẻ.Cô trong gương tròn là dáng vẻ lúc chừng mười chín tuổi, trên gò má còn có nét ngây thơ chưa phai, đó là kiểu non mịn như lòng trắng trứng mà người đời sau hay nói. Trên gò má có mấy phần non nớt, mi này, mắt này và môi này đều rõ ràng như tranh vẽ, gánh…

Chương 149

Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức TỉnhTác giả: Thư Thư ThưTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhPhanh, phanh, phanh —— Ninh Hương ngồi ở mép giường, trong tay nắm thật chặc một chiếc gương tròn viền sắt, mặt sau gương in song hỷ và uyên ương nửa mới, cô nhìn bản thân trẻ trung trong gương mà xuất thần, mặc cho tim đập rộn rã từng chút, nhanh hơn từng chút.Ngay vào mười phút trước, cô vẫn còn là u hồn vô hình còn sót lại thế gian, mỗi ngày bồng bềnh ở trong trang giấy, đầu ngọn bút hoặc vải thêu, góc bàn, không tiếng động nhìn lạnh ấm vui buồn thuộc về người khác.Cô lấy vì kết cục của mình chính là thần hồn chôn vùi, đang lúc hoàn toàn biến mất ở hậu thế, không lưu lại một tia dấu vết tồn tại, kết quả không nghĩ tới phiêu bạc nhiều năm như vậy, sau khi ý thức rơi vào bóng tối vô tận mở mắt ra thì cô lại trở lại lúc mình còn trẻ.Cô trong gương tròn là dáng vẻ lúc chừng mười chín tuổi, trên gò má còn có nét ngây thơ chưa phai, đó là kiểu non mịn như lòng trắng trứng mà người đời sau hay nói. Trên gò má có mấy phần non nớt, mi này, mắt này và môi này đều rõ ràng như tranh vẽ, gánh… Lâm Kiến Đông thấy cô mê mệt chuyện học kiến thức, chỉ xem như lúc nhỏ cô không được đi học, trong lòng vẫn để tâm, cho nên bây giờ mới khao khát đối với kiến thức, muốn học tập đến nhiều hơn. Anh đương nhiên cũng nguyện ý việc trao đổi này, vì thế biểu thị chấp thuận.Từ sau khi anh tốt nghiệp, đọc sách cũng không có ai trao đổi ý tưởng cùng. Bởi vì những người khác đều vì lấp đầy bụng mà bôn ba, người vẫn duy trì thói quen đọc sách thật sự quá ít, đặc biệt là ở nông thôn.Nếu Ninh Hương muốn học tập như vậy, dù sao thường ngày ngoại trừ chuyện ở đội sản xuất, anh cũng không còn việc gì khác phải làm, buổi tối cơ bản đều là có thể dành thời gian, vậy thì dứt khoát cùng Ninh Hương đọc sách là được rồi.Sau đó hai vừa chèo thuyền vừa thương lượng, sau khi trở về mỗi người lấy một nửa sách về nhà, đọc xong rồi lại trao đổi, sau đó lại cùng nhau thảo luận chỗ còn thắc mắc, cho đến khi hiểu hết toàn bộ nội dung mới thôi.Đường về rất xa, con sông uốn lượn như nhìn không thấy cuối. Nói xong chuyện đọc sách, Ninh Hương lại hàn huyên vài chuyện khác với Lâm Kiến Đông, nói về những sách ngoại khoá trước đây từng xem qua, về các bộ điển ảnh kiểu mẫu của thời đại này, cái gì cũng hàn huyên cả.Trong tiếng cười vui vẻ thoải mái, mái chèo trên mặt sông vẽ ra từng đợt sóng gợn, chậm rãi dập dờn tản ra.***Giang Kiến Hải một mình ra ngoài lang thang một ngày, đến lúc chạng vạng mới đi về nhà. Chỗ anh ta ở chính là phòng trong công xưởng, bởi vì anh ta là xưởng trưởng cho nên nơi ở là chỗ tốt nhất trong số các công nhân.Anh ta không ăn cơm tối ở bên ngoài, định là về nhà ăn để khỏi phải nghe Lưu Doanh kia không ngừng cằn nhằn lải nhải. Mặc dù chính cô ta hầu như là không nấu cơm, thường ngày đều gọi cơm ở tiệm về ăn.Cơm của tiệm cơm Giang Kiến Hải ăn đến sắp phun ra rồi, mỗi lần nhìn thấy Lưu Doanh gọi món từ tiệm cơm trở về, anh ta đều hít sâu một hơi, ngồi ở bên bàn cầm đũa nhưng không gắp nổi, sau đó liền nhớ tới cảnh tượng mỗi ngày tan làm về nhà ở đời trước.Ninh Hương sẽ làm xong một bàn đồ ăn rồi đợi anh ta về nhà, có cơm có đồ ăn có canh, mỗi món đều rất ngon miệng. Lúc anh ta nhíu mày nói hai câu chán ngấy, mấy ngày tiếp theo cô sẽ không ngừng đổi món đổi canh các kiểu.Lâm Kiến Đông thấy cô mê mệt chuyện học kiến thức, chỉ xem như lúc nhỏ cô không được đi học, trong lòng vẫn để tâm, cho nên bây giờ mới khao khát đối với kiến thức, muốn học tập đến nhiều hơn. Anh đương nhiên cũng nguyện ý việc trao đổi này, vì thế biểu thị chấp thuận.Từ sau khi anh tốt nghiệp, đọc sách cũng không có ai trao đổi ý tưởng cùng. Bởi vì những người khác đều vì lấp đầy bụng mà bôn ba, người vẫn duy trì thói quen đọc sách thật sự quá ít, đặc biệt là ở nông thôn.Nếu Ninh Hương muốn học tập như vậy, dù sao thường ngày ngoại trừ chuyện ở đội sản xuất, anh cũng không còn việc gì khác phải làm, buổi tối cơ bản đều là có thể dành thời gian, vậy thì dứt khoát cùng Ninh Hương đọc sách là được rồi.Sau đó hai vừa chèo thuyền vừa thương lượng, sau khi trở về mỗi người lấy một nửa sách về nhà, đọc xong rồi lại trao đổi, sau đó lại cùng nhau thảo luận chỗ còn thắc mắc, cho đến khi hiểu hết toàn bộ nội dung mới thôi.Đường về rất xa, con sông uốn lượn như nhìn không thấy cuối. Nói xong chuyện đọc sách, Ninh Hương lại hàn huyên vài chuyện khác với Lâm Kiến Đông, nói về những sách ngoại khoá trước đây từng xem qua, về các bộ điển ảnh kiểu mẫu của thời đại này, cái gì cũng hàn huyên cả.Trong tiếng cười vui vẻ thoải mái, mái chèo trên mặt sông vẽ ra từng đợt sóng gợn, chậm rãi dập dờn tản ra.***Giang Kiến Hải một mình ra ngoài lang thang một ngày, đến lúc chạng vạng mới đi về nhà. Chỗ anh ta ở chính là phòng trong công xưởng, bởi vì anh ta là xưởng trưởng cho nên nơi ở là chỗ tốt nhất trong số các công nhân.Anh ta không ăn cơm tối ở bên ngoài, định là về nhà ăn để khỏi phải nghe Lưu Doanh kia không ngừng cằn nhằn lải nhải. Mặc dù chính cô ta hầu như là không nấu cơm, thường ngày đều gọi cơm ở tiệm về ăn.Cơm của tiệm cơm Giang Kiến Hải ăn đến sắp phun ra rồi, mỗi lần nhìn thấy Lưu Doanh gọi món từ tiệm cơm trở về, anh ta đều hít sâu một hơi, ngồi ở bên bàn cầm đũa nhưng không gắp nổi, sau đó liền nhớ tới cảnh tượng mỗi ngày tan làm về nhà ở đời trước.Ninh Hương sẽ làm xong một bàn đồ ăn rồi đợi anh ta về nhà, có cơm có đồ ăn có canh, mỗi món đều rất ngon miệng. Lúc anh ta nhíu mày nói hai câu chán ngấy, mấy ngày tiếp theo cô sẽ không ngừng đổi món đổi canh các kiểu.

Lâm Kiến Đông thấy cô mê mệt chuyện học kiến thức, chỉ xem như lúc nhỏ cô không được đi học, trong lòng vẫn để tâm, cho nên bây giờ mới khao khát đối với kiến thức, muốn học tập đến nhiều hơn. Anh đương nhiên cũng nguyện ý việc trao đổi này, vì thế biểu thị chấp thuận.

Từ sau khi anh tốt nghiệp, đọc sách cũng không có ai trao đổi ý tưởng cùng. Bởi vì những người khác đều vì lấp đầy bụng mà bôn ba, người vẫn duy trì thói quen đọc sách thật sự quá ít, đặc biệt là ở nông thôn.

Nếu Ninh Hương muốn học tập như vậy, dù sao thường ngày ngoại trừ chuyện ở đội sản xuất, anh cũng không còn việc gì khác phải làm, buổi tối cơ bản đều là có thể dành thời gian, vậy thì dứt khoát cùng Ninh Hương đọc sách là được rồi.

Sau đó hai vừa chèo thuyền vừa thương lượng, sau khi trở về mỗi người lấy một nửa sách về nhà, đọc xong rồi lại trao đổi, sau đó lại cùng nhau thảo luận chỗ còn thắc mắc, cho đến khi hiểu hết toàn bộ nội dung mới thôi.

Đường về rất xa, con sông uốn lượn như nhìn không thấy cuối. Nói xong chuyện đọc sách, Ninh Hương lại hàn huyên vài chuyện khác với Lâm Kiến Đông, nói về những sách ngoại khoá trước đây từng xem qua, về các bộ điển ảnh kiểu mẫu của thời đại này, cái gì cũng hàn huyên cả.

Trong tiếng cười vui vẻ thoải mái, mái chèo trên mặt sông vẽ ra từng đợt sóng gợn, chậm rãi dập dờn tản ra.

***

Giang Kiến Hải một mình ra ngoài lang thang một ngày, đến lúc chạng vạng mới đi về nhà. Chỗ anh ta ở chính là phòng trong công xưởng, bởi vì anh ta là xưởng trưởng cho nên nơi ở là chỗ tốt nhất trong số các công nhân.

Anh ta không ăn cơm tối ở bên ngoài, định là về nhà ăn để khỏi phải nghe Lưu Doanh kia không ngừng cằn nhằn lải nhải. Mặc dù chính cô ta hầu như là không nấu cơm, thường ngày đều gọi cơm ở tiệm về ăn.

Cơm của tiệm cơm Giang Kiến Hải ăn đến sắp phun ra rồi, mỗi lần nhìn thấy Lưu Doanh gọi món từ tiệm cơm trở về, anh ta đều hít sâu một hơi, ngồi ở bên bàn cầm đũa nhưng không gắp nổi, sau đó liền nhớ tới cảnh tượng mỗi ngày tan làm về nhà ở đời trước.

Ninh Hương sẽ làm xong một bàn đồ ăn rồi đợi anh ta về nhà, có cơm có đồ ăn có canh, mỗi món đều rất ngon miệng. Lúc anh ta nhíu mày nói hai câu chán ngấy, mấy ngày tiếp theo cô sẽ không ngừng đổi món đổi canh các kiểu.

Lâm Kiến Đông thấy cô mê mệt chuyện học kiến thức, chỉ xem như lúc nhỏ cô không được đi học, trong lòng vẫn để tâm, cho nên bây giờ mới khao khát đối với kiến thức, muốn học tập đến nhiều hơn. Anh đương nhiên cũng nguyện ý việc trao đổi này, vì thế biểu thị chấp thuận.

Từ sau khi anh tốt nghiệp, đọc sách cũng không có ai trao đổi ý tưởng cùng. Bởi vì những người khác đều vì lấp đầy bụng mà bôn ba, người vẫn duy trì thói quen đọc sách thật sự quá ít, đặc biệt là ở nông thôn.

Nếu Ninh Hương muốn học tập như vậy, dù sao thường ngày ngoại trừ chuyện ở đội sản xuất, anh cũng không còn việc gì khác phải làm, buổi tối cơ bản đều là có thể dành thời gian, vậy thì dứt khoát cùng Ninh Hương đọc sách là được rồi.

Sau đó hai vừa chèo thuyền vừa thương lượng, sau khi trở về mỗi người lấy một nửa sách về nhà, đọc xong rồi lại trao đổi, sau đó lại cùng nhau thảo luận chỗ còn thắc mắc, cho đến khi hiểu hết toàn bộ nội dung mới thôi.

Đường về rất xa, con sông uốn lượn như nhìn không thấy cuối. Nói xong chuyện đọc sách, Ninh Hương lại hàn huyên vài chuyện khác với Lâm Kiến Đông, nói về những sách ngoại khoá trước đây từng xem qua, về các bộ điển ảnh kiểu mẫu của thời đại này, cái gì cũng hàn huyên cả.

Trong tiếng cười vui vẻ thoải mái, mái chèo trên mặt sông vẽ ra từng đợt sóng gợn, chậm rãi dập dờn tản ra.

***

Giang Kiến Hải một mình ra ngoài lang thang một ngày, đến lúc chạng vạng mới đi về nhà. Chỗ anh ta ở chính là phòng trong công xưởng, bởi vì anh ta là xưởng trưởng cho nên nơi ở là chỗ tốt nhất trong số các công nhân.

Anh ta không ăn cơm tối ở bên ngoài, định là về nhà ăn để khỏi phải nghe Lưu Doanh kia không ngừng cằn nhằn lải nhải. Mặc dù chính cô ta hầu như là không nấu cơm, thường ngày đều gọi cơm ở tiệm về ăn.

Cơm của tiệm cơm Giang Kiến Hải ăn đến sắp phun ra rồi, mỗi lần nhìn thấy Lưu Doanh gọi món từ tiệm cơm trở về, anh ta đều hít sâu một hơi, ngồi ở bên bàn cầm đũa nhưng không gắp nổi, sau đó liền nhớ tới cảnh tượng mỗi ngày tan làm về nhà ở đời trước.

Ninh Hương sẽ làm xong một bàn đồ ăn rồi đợi anh ta về nhà, có cơm có đồ ăn có canh, mỗi món đều rất ngon miệng. Lúc anh ta nhíu mày nói hai câu chán ngấy, mấy ngày tiếp theo cô sẽ không ngừng đổi món đổi canh các kiểu.

Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức TỉnhTác giả: Thư Thư ThưTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhPhanh, phanh, phanh —— Ninh Hương ngồi ở mép giường, trong tay nắm thật chặc một chiếc gương tròn viền sắt, mặt sau gương in song hỷ và uyên ương nửa mới, cô nhìn bản thân trẻ trung trong gương mà xuất thần, mặc cho tim đập rộn rã từng chút, nhanh hơn từng chút.Ngay vào mười phút trước, cô vẫn còn là u hồn vô hình còn sót lại thế gian, mỗi ngày bồng bềnh ở trong trang giấy, đầu ngọn bút hoặc vải thêu, góc bàn, không tiếng động nhìn lạnh ấm vui buồn thuộc về người khác.Cô lấy vì kết cục của mình chính là thần hồn chôn vùi, đang lúc hoàn toàn biến mất ở hậu thế, không lưu lại một tia dấu vết tồn tại, kết quả không nghĩ tới phiêu bạc nhiều năm như vậy, sau khi ý thức rơi vào bóng tối vô tận mở mắt ra thì cô lại trở lại lúc mình còn trẻ.Cô trong gương tròn là dáng vẻ lúc chừng mười chín tuổi, trên gò má còn có nét ngây thơ chưa phai, đó là kiểu non mịn như lòng trắng trứng mà người đời sau hay nói. Trên gò má có mấy phần non nớt, mi này, mắt này và môi này đều rõ ràng như tranh vẽ, gánh… Lâm Kiến Đông thấy cô mê mệt chuyện học kiến thức, chỉ xem như lúc nhỏ cô không được đi học, trong lòng vẫn để tâm, cho nên bây giờ mới khao khát đối với kiến thức, muốn học tập đến nhiều hơn. Anh đương nhiên cũng nguyện ý việc trao đổi này, vì thế biểu thị chấp thuận.Từ sau khi anh tốt nghiệp, đọc sách cũng không có ai trao đổi ý tưởng cùng. Bởi vì những người khác đều vì lấp đầy bụng mà bôn ba, người vẫn duy trì thói quen đọc sách thật sự quá ít, đặc biệt là ở nông thôn.Nếu Ninh Hương muốn học tập như vậy, dù sao thường ngày ngoại trừ chuyện ở đội sản xuất, anh cũng không còn việc gì khác phải làm, buổi tối cơ bản đều là có thể dành thời gian, vậy thì dứt khoát cùng Ninh Hương đọc sách là được rồi.Sau đó hai vừa chèo thuyền vừa thương lượng, sau khi trở về mỗi người lấy một nửa sách về nhà, đọc xong rồi lại trao đổi, sau đó lại cùng nhau thảo luận chỗ còn thắc mắc, cho đến khi hiểu hết toàn bộ nội dung mới thôi.Đường về rất xa, con sông uốn lượn như nhìn không thấy cuối. Nói xong chuyện đọc sách, Ninh Hương lại hàn huyên vài chuyện khác với Lâm Kiến Đông, nói về những sách ngoại khoá trước đây từng xem qua, về các bộ điển ảnh kiểu mẫu của thời đại này, cái gì cũng hàn huyên cả.Trong tiếng cười vui vẻ thoải mái, mái chèo trên mặt sông vẽ ra từng đợt sóng gợn, chậm rãi dập dờn tản ra.***Giang Kiến Hải một mình ra ngoài lang thang một ngày, đến lúc chạng vạng mới đi về nhà. Chỗ anh ta ở chính là phòng trong công xưởng, bởi vì anh ta là xưởng trưởng cho nên nơi ở là chỗ tốt nhất trong số các công nhân.Anh ta không ăn cơm tối ở bên ngoài, định là về nhà ăn để khỏi phải nghe Lưu Doanh kia không ngừng cằn nhằn lải nhải. Mặc dù chính cô ta hầu như là không nấu cơm, thường ngày đều gọi cơm ở tiệm về ăn.Cơm của tiệm cơm Giang Kiến Hải ăn đến sắp phun ra rồi, mỗi lần nhìn thấy Lưu Doanh gọi món từ tiệm cơm trở về, anh ta đều hít sâu một hơi, ngồi ở bên bàn cầm đũa nhưng không gắp nổi, sau đó liền nhớ tới cảnh tượng mỗi ngày tan làm về nhà ở đời trước.Ninh Hương sẽ làm xong một bàn đồ ăn rồi đợi anh ta về nhà, có cơm có đồ ăn có canh, mỗi món đều rất ngon miệng. Lúc anh ta nhíu mày nói hai câu chán ngấy, mấy ngày tiếp theo cô sẽ không ngừng đổi món đổi canh các kiểu.Lâm Kiến Đông thấy cô mê mệt chuyện học kiến thức, chỉ xem như lúc nhỏ cô không được đi học, trong lòng vẫn để tâm, cho nên bây giờ mới khao khát đối với kiến thức, muốn học tập đến nhiều hơn. Anh đương nhiên cũng nguyện ý việc trao đổi này, vì thế biểu thị chấp thuận.Từ sau khi anh tốt nghiệp, đọc sách cũng không có ai trao đổi ý tưởng cùng. Bởi vì những người khác đều vì lấp đầy bụng mà bôn ba, người vẫn duy trì thói quen đọc sách thật sự quá ít, đặc biệt là ở nông thôn.Nếu Ninh Hương muốn học tập như vậy, dù sao thường ngày ngoại trừ chuyện ở đội sản xuất, anh cũng không còn việc gì khác phải làm, buổi tối cơ bản đều là có thể dành thời gian, vậy thì dứt khoát cùng Ninh Hương đọc sách là được rồi.Sau đó hai vừa chèo thuyền vừa thương lượng, sau khi trở về mỗi người lấy một nửa sách về nhà, đọc xong rồi lại trao đổi, sau đó lại cùng nhau thảo luận chỗ còn thắc mắc, cho đến khi hiểu hết toàn bộ nội dung mới thôi.Đường về rất xa, con sông uốn lượn như nhìn không thấy cuối. Nói xong chuyện đọc sách, Ninh Hương lại hàn huyên vài chuyện khác với Lâm Kiến Đông, nói về những sách ngoại khoá trước đây từng xem qua, về các bộ điển ảnh kiểu mẫu của thời đại này, cái gì cũng hàn huyên cả.Trong tiếng cười vui vẻ thoải mái, mái chèo trên mặt sông vẽ ra từng đợt sóng gợn, chậm rãi dập dờn tản ra.***Giang Kiến Hải một mình ra ngoài lang thang một ngày, đến lúc chạng vạng mới đi về nhà. Chỗ anh ta ở chính là phòng trong công xưởng, bởi vì anh ta là xưởng trưởng cho nên nơi ở là chỗ tốt nhất trong số các công nhân.Anh ta không ăn cơm tối ở bên ngoài, định là về nhà ăn để khỏi phải nghe Lưu Doanh kia không ngừng cằn nhằn lải nhải. Mặc dù chính cô ta hầu như là không nấu cơm, thường ngày đều gọi cơm ở tiệm về ăn.Cơm của tiệm cơm Giang Kiến Hải ăn đến sắp phun ra rồi, mỗi lần nhìn thấy Lưu Doanh gọi món từ tiệm cơm trở về, anh ta đều hít sâu một hơi, ngồi ở bên bàn cầm đũa nhưng không gắp nổi, sau đó liền nhớ tới cảnh tượng mỗi ngày tan làm về nhà ở đời trước.Ninh Hương sẽ làm xong một bàn đồ ăn rồi đợi anh ta về nhà, có cơm có đồ ăn có canh, mỗi món đều rất ngon miệng. Lúc anh ta nhíu mày nói hai câu chán ngấy, mấy ngày tiếp theo cô sẽ không ngừng đổi món đổi canh các kiểu.

Chương 149