Phanh, phanh, phanh —— Ninh Hương ngồi ở mép giường, trong tay nắm thật chặc một chiếc gương tròn viền sắt, mặt sau gương in song hỷ và uyên ương nửa mới, cô nhìn bản thân trẻ trung trong gương mà xuất thần, mặc cho tim đập rộn rã từng chút, nhanh hơn từng chút.Ngay vào mười phút trước, cô vẫn còn là u hồn vô hình còn sót lại thế gian, mỗi ngày bồng bềnh ở trong trang giấy, đầu ngọn bút hoặc vải thêu, góc bàn, không tiếng động nhìn lạnh ấm vui buồn thuộc về người khác.Cô lấy vì kết cục của mình chính là thần hồn chôn vùi, đang lúc hoàn toàn biến mất ở hậu thế, không lưu lại một tia dấu vết tồn tại, kết quả không nghĩ tới phiêu bạc nhiều năm như vậy, sau khi ý thức rơi vào bóng tối vô tận mở mắt ra thì cô lại trở lại lúc mình còn trẻ.Cô trong gương tròn là dáng vẻ lúc chừng mười chín tuổi, trên gò má còn có nét ngây thơ chưa phai, đó là kiểu non mịn như lòng trắng trứng mà người đời sau hay nói. Trên gò má có mấy phần non nớt, mi này, mắt này và môi này đều rõ ràng như tranh vẽ, gánh…
Chương 252
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức TỉnhTác giả: Thư Thư ThưTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhPhanh, phanh, phanh —— Ninh Hương ngồi ở mép giường, trong tay nắm thật chặc một chiếc gương tròn viền sắt, mặt sau gương in song hỷ và uyên ương nửa mới, cô nhìn bản thân trẻ trung trong gương mà xuất thần, mặc cho tim đập rộn rã từng chút, nhanh hơn từng chút.Ngay vào mười phút trước, cô vẫn còn là u hồn vô hình còn sót lại thế gian, mỗi ngày bồng bềnh ở trong trang giấy, đầu ngọn bút hoặc vải thêu, góc bàn, không tiếng động nhìn lạnh ấm vui buồn thuộc về người khác.Cô lấy vì kết cục của mình chính là thần hồn chôn vùi, đang lúc hoàn toàn biến mất ở hậu thế, không lưu lại một tia dấu vết tồn tại, kết quả không nghĩ tới phiêu bạc nhiều năm như vậy, sau khi ý thức rơi vào bóng tối vô tận mở mắt ra thì cô lại trở lại lúc mình còn trẻ.Cô trong gương tròn là dáng vẻ lúc chừng mười chín tuổi, trên gò má còn có nét ngây thơ chưa phai, đó là kiểu non mịn như lòng trắng trứng mà người đời sau hay nói. Trên gò má có mấy phần non nớt, mi này, mắt này và môi này đều rõ ràng như tranh vẽ, gánh… Ninh Ba Ninh Dương giữ chặt ngón tay trừng mặt: “Cũng do anh giấu chị cả của tôi đi!”Lâm Kiến Đông thật sự muốn giáng một bạt tai đánh hai thằng nhóc c.h.ế.t tiệt kia, anh nhẫn nhịn nhìn Ninh Ba Ninh Dương: “Các người hãy nhớ lại, chuyện này không chút liên quan đến chị cả các người, có giỏi thì đến tìm chị hai các người đấy!”Ninh Ba Ninh Dương còn chưa nói thêm gì đã bị Hồ Tú Liên gọi một tiếng quay trở về, nhà họ vừa gặp nạn lớn nên không muốn tiếp tục gây sự nữa, thấy bộ dạng của Lâm Kiến Đông rất dễ chọc sao, bốn anh em nhà họ Lâm cũng không phải dạng thường đâu.Ninh Ba Ninh Dương tức giận quay về lượm gạch, cục gạch nào cũng đủ để ném mạnh đi.Hồ Tú Liên bị chúng làm cho vừa tức giận vừa cạn lời, vội vàng nói: “Thằng quỷ nhỏ, khó khăn mới có vài cục nguyên vẹn, chúng mày cũng làm vỡ nó, có phải là muốn khiến tao tức c.h.ế.t không!”Bị bà nói như thế, Ninh Ba Ninh Dương lại nhẹ nhàng buông lỏng động tác ném gạch xuống.Lâm Kiến Đông không còn lo chuyện của nhà họ Ninh nhiều nữa, bây giờ anh cũng không phải đội trưởng đội sản xuất nữa, có chuyện cũng không cần tìm đến anh. Anh dọn dẹp tâm trạng đi thẳng về nhà, giúp đỡ làm một chút việc nhà liền ngồi xuống ăn cơm.Chuyện vừa xảy ra tối hôm qua, chủ để trên bàn ăn tất nhiên cũng không tránh khỏi chuyện tối hôm qua, cha Lâm ngồi xuống vừa cầm đôi đũa lên liền nhìn Trần Xuân Hoa hỏi: “Chuyện nhà họ Ninh nói thế nào nhỉ?”Trần Xuân Hoa cũng cầm đưa lên và nhìn cha Lâm một cái: “Bí thư Hứa không quản nữa, bản thân nhà họ Ninh đuối lý, ai mà muốn quản chuyện này chứ? Nghe nói họ định đến sở công xã kiện nhà họ Triệu, không biết khi nào đi thôi.”Những người khác trên bàn đều nhìn Trần Xuân Hoa, vợ lão đại hỏi: “Đã kiện được chưa?”Trần Xuân Hoa không quan tâm liệu họ có kiện được hay không mà chỉ nhìn vợ lão đại nói: “Cái này ai mà biết, người xưa có câu thanh quan khó xử chuyện gia đình, cái này cũng coi như là chuyện riêng, cứ xem thử người ta có quản hay không và quản thế nào.”Lúc này pháp luật vẫn chưa hoàn thiện, đặc biệt là người ở dưới quê, khi làm việc luôn có một chuẩn mực của riêng mình, cho dù có bí thư có người lớn tuổi có danh vọng có địa vị trong thôn thì khi gặp chuyện đều do những người này ra mặt làm chủ giải quyết chứ rất ít khi tìm công xã.Hứa Diệu Sơn cảm thấy chuyện này quản không nổi là bởi vì thật sự dây dưa không rõ ràng, bản thân nhà họ Ninh cũng có vấn đề rất lớn.Còn đòi đi kiện, kiện cái mông, trước khi kiện có phải nên trả lại sính lễ cho người ta trước hay không?Ninh Kim Sinh vì vết thương ở đầu cần uống thuốc tĩnh dưỡng mấy ngày nên hôm nay không đi làm công mà dẫn Ninh Ba Ninh Dương dọn dẹp đống đổ nát trong nhà cả ngày. Đêm qua từ bệnh viện trở về, ông cùng Hồ Tú Liên đã đến nhà anh cả của ông ở tạm một đêm.Bây giờ là mùa hè, chỉ cần có cái chiếu rơm là có thể ngủ, không có gì phiền phức cả.Hôm nay, khi nhặt gạch ngói cùng thu dọn đống đổ nát, ông càng càng thu dọn trong lòng càng cảm thấy ngột ngạt lo lắng, trong mồm cứ lẩm bẩm rằng sẽ kiện nhà họ Triệu. Đến nhà người ta ức h.i.ế.p và cướp bóc như vậy có khác gì với thổ phỉ cường đạo?Ông lẩm bà lẩm bẩm lại muốn mắng thêm vài câu, những lời này tất nhiên đã lan rộng trong thôn.Vân Mộng Hạ VũHồ Tú Liên tối nay đi làm về thì đến nhà chú mình xin nhờ bữa tối, Ninh Kim Sinh, Ninh Ba Ninh Dương cũng đều ăn ở đó. Một nhà bốn người rơi vào tình cảnh này, nếu anh em ruột còn không quan tâm thì sẽ bị mắng chết.Sau bữa tối, cả nhà họ lại trở về tiếp tục dọn dẹp, hai anh em và chị dâu, em dâu của Ninh Kim Sinh đều đến giúp một tay. Đến khi bầu trời sáng sao, rốt cuộc cũng đã dọn dẹp xong đống hỗn độn trong nhà. Hai anh em của Ninh Kim Sinh thay nhau nuôi bốn người nhà họ một ngày, buổi tối lại đến giúp họ dọn dẹp nhà cửa, nhưng trong lòng Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên không hề cảm kích mà còn ôm nhiều oán trách. Oán trách bọn họ trước đây một xu cũng không cho mượn, oán trách khi nhà họ bị cướp, bị đập phá, nhà hai anh em không một ai đứng ra giúp đỡ. Chỉnhìn nhà họ Triệu đập phá nhà của họ, để gia đình họ lâm vào tình cảnh như hiện nay. Hai anh em của Ninh Kim Sinh không cảm giác được điều đó, nhưng vợ của họ thì lại nhìn thấy rõ ràng. Buổi tối sau khi giúp Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên dọn dẹp xong trở về nhà, bọn họ đều nói với chồng mình: “Từ mai tôi sẽ không quan tâm nữa, tốt nhất là đừng đến nhà chúng ta ăn tối, nuôi họ ăn còn giúp họ dọn dẹp, kết quả ngay cả một chút sắc mặt tốt cũng không cho. “
Ninh Ba Ninh Dương giữ chặt ngón tay trừng mặt: “Cũng do anh giấu chị cả của tôi đi!”
Lâm Kiến Đông thật sự muốn giáng một bạt tai đánh hai thằng nhóc c.h.ế.t tiệt kia, anh nhẫn nhịn nhìn Ninh Ba Ninh Dương: “Các người hãy nhớ lại, chuyện này không chút liên quan đến chị cả các người, có giỏi thì đến tìm chị hai các người đấy!”
Ninh Ba Ninh Dương còn chưa nói thêm gì đã bị Hồ Tú Liên gọi một tiếng quay trở về, nhà họ vừa gặp nạn lớn nên không muốn tiếp tục gây sự nữa, thấy bộ dạng của Lâm Kiến Đông rất dễ chọc sao, bốn anh em nhà họ Lâm cũng không phải dạng thường đâu.
Ninh Ba Ninh Dương tức giận quay về lượm gạch, cục gạch nào cũng đủ để ném mạnh đi.
Hồ Tú Liên bị chúng làm cho vừa tức giận vừa cạn lời, vội vàng nói: “Thằng quỷ nhỏ, khó khăn mới có vài cục nguyên vẹn, chúng mày cũng làm vỡ nó, có phải là muốn khiến tao tức c.h.ế.t không!”
Bị bà nói như thế, Ninh Ba Ninh Dương lại nhẹ nhàng buông lỏng động tác ném gạch xuống.
Lâm Kiến Đông không còn lo chuyện của nhà họ Ninh nhiều nữa, bây giờ anh cũng không phải đội trưởng đội sản xuất nữa, có chuyện cũng không cần tìm đến anh. Anh dọn dẹp tâm trạng đi thẳng về nhà, giúp đỡ làm một chút việc nhà liền ngồi xuống ăn cơm.
Chuyện vừa xảy ra tối hôm qua, chủ để trên bàn ăn tất nhiên cũng không tránh khỏi chuyện tối hôm qua, cha Lâm ngồi xuống vừa cầm đôi đũa lên liền nhìn Trần Xuân Hoa hỏi: “Chuyện nhà họ Ninh nói thế nào nhỉ?”
Trần Xuân Hoa cũng cầm đưa lên và nhìn cha Lâm một cái: “Bí thư Hứa không quản nữa, bản thân nhà họ Ninh đuối lý, ai mà muốn quản chuyện này chứ? Nghe nói họ định đến sở công xã kiện nhà họ Triệu, không biết khi nào đi thôi.”
Những người khác trên bàn đều nhìn Trần Xuân Hoa, vợ lão đại hỏi: “Đã kiện được chưa?”
Trần Xuân Hoa không quan tâm liệu họ có kiện được hay không mà chỉ nhìn vợ lão đại nói: “Cái này ai mà biết, người xưa có câu thanh quan khó xử chuyện gia đình, cái này cũng coi như là chuyện riêng, cứ xem thử người ta có quản hay không và quản thế nào.”
Lúc này pháp luật vẫn chưa hoàn thiện, đặc biệt là người ở dưới quê, khi làm việc luôn có một chuẩn mực của riêng mình, cho dù có bí thư có người lớn tuổi có danh vọng có địa vị trong thôn thì khi gặp chuyện đều do những người này ra mặt làm chủ giải quyết chứ rất ít khi tìm công xã.
Hứa Diệu Sơn cảm thấy chuyện này quản không nổi là bởi vì thật sự dây dưa không rõ ràng, bản thân nhà họ Ninh cũng có vấn đề rất lớn.
Còn đòi đi kiện, kiện cái mông, trước khi kiện có phải nên trả lại sính lễ cho người ta trước hay không?
Ninh Kim Sinh vì vết thương ở đầu cần uống thuốc tĩnh dưỡng mấy ngày nên hôm nay không đi làm công mà dẫn Ninh Ba Ninh Dương dọn dẹp đống đổ nát trong nhà cả ngày. Đêm qua từ bệnh viện trở về, ông cùng Hồ Tú Liên đã đến nhà anh cả của ông ở tạm một đêm.
Bây giờ là mùa hè, chỉ cần có cái chiếu rơm là có thể ngủ, không có gì phiền phức cả.
Hôm nay, khi nhặt gạch ngói cùng thu dọn đống đổ nát, ông càng càng thu dọn trong lòng càng cảm thấy ngột ngạt lo lắng, trong mồm cứ lẩm bẩm rằng sẽ kiện nhà họ Triệu. Đến nhà người ta ức h.i.ế.p và cướp bóc như vậy có khác gì với thổ phỉ cường đạo?
Ông lẩm bà lẩm bẩm lại muốn mắng thêm vài câu, những lời này tất nhiên đã lan rộng trong thôn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hồ Tú Liên tối nay đi làm về thì đến nhà chú mình xin nhờ bữa tối, Ninh Kim Sinh, Ninh Ba Ninh Dương cũng đều ăn ở đó. Một nhà bốn người rơi vào tình cảnh này, nếu anh em ruột còn không quan tâm thì sẽ bị mắng chết.
Sau bữa tối, cả nhà họ lại trở về tiếp tục dọn dẹp, hai anh em và chị dâu, em dâu của Ninh Kim Sinh đều đến giúp một tay. Đến khi bầu trời sáng sao, rốt cuộc cũng đã dọn dẹp xong đống hỗn độn trong nhà.
Hai anh em của Ninh Kim Sinh thay nhau nuôi bốn người nhà họ một ngày, buổi tối lại đến giúp họ dọn dẹp nhà cửa, nhưng trong lòng Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên không hề cảm kích mà còn ôm nhiều oán trách. Oán trách bọn họ trước đây một xu cũng không cho mượn, oán trách khi nhà họ bị cướp, bị đập phá, nhà hai anh em không một ai đứng ra giúp đỡ. Chỉ
nhìn nhà họ Triệu đập phá nhà của họ, để gia đình họ lâm vào tình cảnh như hiện nay.
Hai anh em của Ninh Kim Sinh không cảm giác được điều đó, nhưng vợ của họ thì lại nhìn thấy rõ ràng. Buổi tối sau khi giúp Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên dọn dẹp xong trở về nhà, bọn họ đều nói với chồng mình: “Từ mai tôi sẽ không quan tâm nữa, tốt nhất là đừng đến nhà chúng ta ăn tối, nuôi họ ăn còn giúp họ dọn dẹp, kết quả ngay cả một chút sắc mặt tốt cũng không cho. “
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức TỉnhTác giả: Thư Thư ThưTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhPhanh, phanh, phanh —— Ninh Hương ngồi ở mép giường, trong tay nắm thật chặc một chiếc gương tròn viền sắt, mặt sau gương in song hỷ và uyên ương nửa mới, cô nhìn bản thân trẻ trung trong gương mà xuất thần, mặc cho tim đập rộn rã từng chút, nhanh hơn từng chút.Ngay vào mười phút trước, cô vẫn còn là u hồn vô hình còn sót lại thế gian, mỗi ngày bồng bềnh ở trong trang giấy, đầu ngọn bút hoặc vải thêu, góc bàn, không tiếng động nhìn lạnh ấm vui buồn thuộc về người khác.Cô lấy vì kết cục của mình chính là thần hồn chôn vùi, đang lúc hoàn toàn biến mất ở hậu thế, không lưu lại một tia dấu vết tồn tại, kết quả không nghĩ tới phiêu bạc nhiều năm như vậy, sau khi ý thức rơi vào bóng tối vô tận mở mắt ra thì cô lại trở lại lúc mình còn trẻ.Cô trong gương tròn là dáng vẻ lúc chừng mười chín tuổi, trên gò má còn có nét ngây thơ chưa phai, đó là kiểu non mịn như lòng trắng trứng mà người đời sau hay nói. Trên gò má có mấy phần non nớt, mi này, mắt này và môi này đều rõ ràng như tranh vẽ, gánh… Ninh Ba Ninh Dương giữ chặt ngón tay trừng mặt: “Cũng do anh giấu chị cả của tôi đi!”Lâm Kiến Đông thật sự muốn giáng một bạt tai đánh hai thằng nhóc c.h.ế.t tiệt kia, anh nhẫn nhịn nhìn Ninh Ba Ninh Dương: “Các người hãy nhớ lại, chuyện này không chút liên quan đến chị cả các người, có giỏi thì đến tìm chị hai các người đấy!”Ninh Ba Ninh Dương còn chưa nói thêm gì đã bị Hồ Tú Liên gọi một tiếng quay trở về, nhà họ vừa gặp nạn lớn nên không muốn tiếp tục gây sự nữa, thấy bộ dạng của Lâm Kiến Đông rất dễ chọc sao, bốn anh em nhà họ Lâm cũng không phải dạng thường đâu.Ninh Ba Ninh Dương tức giận quay về lượm gạch, cục gạch nào cũng đủ để ném mạnh đi.Hồ Tú Liên bị chúng làm cho vừa tức giận vừa cạn lời, vội vàng nói: “Thằng quỷ nhỏ, khó khăn mới có vài cục nguyên vẹn, chúng mày cũng làm vỡ nó, có phải là muốn khiến tao tức c.h.ế.t không!”Bị bà nói như thế, Ninh Ba Ninh Dương lại nhẹ nhàng buông lỏng động tác ném gạch xuống.Lâm Kiến Đông không còn lo chuyện của nhà họ Ninh nhiều nữa, bây giờ anh cũng không phải đội trưởng đội sản xuất nữa, có chuyện cũng không cần tìm đến anh. Anh dọn dẹp tâm trạng đi thẳng về nhà, giúp đỡ làm một chút việc nhà liền ngồi xuống ăn cơm.Chuyện vừa xảy ra tối hôm qua, chủ để trên bàn ăn tất nhiên cũng không tránh khỏi chuyện tối hôm qua, cha Lâm ngồi xuống vừa cầm đôi đũa lên liền nhìn Trần Xuân Hoa hỏi: “Chuyện nhà họ Ninh nói thế nào nhỉ?”Trần Xuân Hoa cũng cầm đưa lên và nhìn cha Lâm một cái: “Bí thư Hứa không quản nữa, bản thân nhà họ Ninh đuối lý, ai mà muốn quản chuyện này chứ? Nghe nói họ định đến sở công xã kiện nhà họ Triệu, không biết khi nào đi thôi.”Những người khác trên bàn đều nhìn Trần Xuân Hoa, vợ lão đại hỏi: “Đã kiện được chưa?”Trần Xuân Hoa không quan tâm liệu họ có kiện được hay không mà chỉ nhìn vợ lão đại nói: “Cái này ai mà biết, người xưa có câu thanh quan khó xử chuyện gia đình, cái này cũng coi như là chuyện riêng, cứ xem thử người ta có quản hay không và quản thế nào.”Lúc này pháp luật vẫn chưa hoàn thiện, đặc biệt là người ở dưới quê, khi làm việc luôn có một chuẩn mực của riêng mình, cho dù có bí thư có người lớn tuổi có danh vọng có địa vị trong thôn thì khi gặp chuyện đều do những người này ra mặt làm chủ giải quyết chứ rất ít khi tìm công xã.Hứa Diệu Sơn cảm thấy chuyện này quản không nổi là bởi vì thật sự dây dưa không rõ ràng, bản thân nhà họ Ninh cũng có vấn đề rất lớn.Còn đòi đi kiện, kiện cái mông, trước khi kiện có phải nên trả lại sính lễ cho người ta trước hay không?Ninh Kim Sinh vì vết thương ở đầu cần uống thuốc tĩnh dưỡng mấy ngày nên hôm nay không đi làm công mà dẫn Ninh Ba Ninh Dương dọn dẹp đống đổ nát trong nhà cả ngày. Đêm qua từ bệnh viện trở về, ông cùng Hồ Tú Liên đã đến nhà anh cả của ông ở tạm một đêm.Bây giờ là mùa hè, chỉ cần có cái chiếu rơm là có thể ngủ, không có gì phiền phức cả.Hôm nay, khi nhặt gạch ngói cùng thu dọn đống đổ nát, ông càng càng thu dọn trong lòng càng cảm thấy ngột ngạt lo lắng, trong mồm cứ lẩm bẩm rằng sẽ kiện nhà họ Triệu. Đến nhà người ta ức h.i.ế.p và cướp bóc như vậy có khác gì với thổ phỉ cường đạo?Ông lẩm bà lẩm bẩm lại muốn mắng thêm vài câu, những lời này tất nhiên đã lan rộng trong thôn.Vân Mộng Hạ VũHồ Tú Liên tối nay đi làm về thì đến nhà chú mình xin nhờ bữa tối, Ninh Kim Sinh, Ninh Ba Ninh Dương cũng đều ăn ở đó. Một nhà bốn người rơi vào tình cảnh này, nếu anh em ruột còn không quan tâm thì sẽ bị mắng chết.Sau bữa tối, cả nhà họ lại trở về tiếp tục dọn dẹp, hai anh em và chị dâu, em dâu của Ninh Kim Sinh đều đến giúp một tay. Đến khi bầu trời sáng sao, rốt cuộc cũng đã dọn dẹp xong đống hỗn độn trong nhà. Hai anh em của Ninh Kim Sinh thay nhau nuôi bốn người nhà họ một ngày, buổi tối lại đến giúp họ dọn dẹp nhà cửa, nhưng trong lòng Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên không hề cảm kích mà còn ôm nhiều oán trách. Oán trách bọn họ trước đây một xu cũng không cho mượn, oán trách khi nhà họ bị cướp, bị đập phá, nhà hai anh em không một ai đứng ra giúp đỡ. Chỉnhìn nhà họ Triệu đập phá nhà của họ, để gia đình họ lâm vào tình cảnh như hiện nay. Hai anh em của Ninh Kim Sinh không cảm giác được điều đó, nhưng vợ của họ thì lại nhìn thấy rõ ràng. Buổi tối sau khi giúp Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên dọn dẹp xong trở về nhà, bọn họ đều nói với chồng mình: “Từ mai tôi sẽ không quan tâm nữa, tốt nhất là đừng đến nhà chúng ta ăn tối, nuôi họ ăn còn giúp họ dọn dẹp, kết quả ngay cả một chút sắc mặt tốt cũng không cho. “