Tác giả:

Edit: V.O "Buông tôi ra!" Bên trong phòng thay quần áo nhỏ hẹp, Cố Vãn hạ thấp giọng quát lớn, cô giùng giằng muốn tránh khỏi sự đụng chạm của người sau lưng, nhưng lại cảm nhận được bàn tay to lớn của người nọ đã kéo khóa kéo bên trên áo cưới mình ra, dò xét vào, sờ thân thể của mình như ngựa quen đường cũ. Giống như ngày ngày đêm đêm ba năm qua. Cho tới bây giờ Cố Vãn cũng không nghĩ tới, lúc chính mình sắp bước lên thảm đỏ, kết hôn, người này sẽ đến! Thân thể mềm mại không kìm được run lên, thân thể từng bị dạy dỗ vô số lần đã nhạy cảm cực hạn, hoàn toàn không tiếp nhận nổi sự đụng chạm như vậy. Vừa là t*nh d*c, cũng vừa là khuất nhục! "Bạc Lương, buông tôi ra! Hôm nay là hôn lễ của tôi, anh đừng quá làm bậy!" Cắn răng để cho lý trí của mình trở lại, lạnh lùng quát. Nghe được hai chữ "hôn lễ", đôi mắt thâm thúy của người đàn ông phía sau co rút nhanh, cười lạnh, gia tăng lực tay, nhấc váy cưới của cô lên, động thân tiến vào. "A ~ " Cố Vãn đau đến kêu lên. "Vãn Vãn, sao rồi? Có phải…

Chương 47: Không dám sâu nặng, sợ chỉ là một giấc mơ (4)

Thời Gian Lạnh LẽoTác giả: Tiêu An TôTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcEdit: V.O "Buông tôi ra!" Bên trong phòng thay quần áo nhỏ hẹp, Cố Vãn hạ thấp giọng quát lớn, cô giùng giằng muốn tránh khỏi sự đụng chạm của người sau lưng, nhưng lại cảm nhận được bàn tay to lớn của người nọ đã kéo khóa kéo bên trên áo cưới mình ra, dò xét vào, sờ thân thể của mình như ngựa quen đường cũ. Giống như ngày ngày đêm đêm ba năm qua. Cho tới bây giờ Cố Vãn cũng không nghĩ tới, lúc chính mình sắp bước lên thảm đỏ, kết hôn, người này sẽ đến! Thân thể mềm mại không kìm được run lên, thân thể từng bị dạy dỗ vô số lần đã nhạy cảm cực hạn, hoàn toàn không tiếp nhận nổi sự đụng chạm như vậy. Vừa là t*nh d*c, cũng vừa là khuất nhục! "Bạc Lương, buông tôi ra! Hôm nay là hôn lễ của tôi, anh đừng quá làm bậy!" Cắn răng để cho lý trí của mình trở lại, lạnh lùng quát. Nghe được hai chữ "hôn lễ", đôi mắt thâm thúy của người đàn ông phía sau co rút nhanh, cười lạnh, gia tăng lực tay, nhấc váy cưới của cô lên, động thân tiến vào. "A ~ " Cố Vãn đau đến kêu lên. "Vãn Vãn, sao rồi? Có phải… Edit: V.OLúc Bạc Lương nhận ra Cố Thanh muốn làm gì, vội vàng sai người đưa Tiểu Sâm đi, mình lại là leo lên một chiếc thuyền khác đuổi theo.Hai chiếc thuyền một trước một sau đuổi theo.Chạy điên cuồng ở trên mặt biển, Cố Vãn nhìn thấy Bạc Lương bám riết sau lưng đuổi theo không tha, trong lòng trăm mối cảm xúc, sợ Cố Thanh thật điên cuồng làm ra chuyện gì, cũng sợ Bạc Lương sẽ vì mình mà gặp chuyện không may."Thật đúng là làm người ta cảm động...đến bây giờ cô còn lo lắng cho Bạc Lương? Sao cô  không thử nghĩ tình cảnh của chính mình, Cố Vãn cô đã sắp chết còn có tâm tư lo lắng cho người khác?""Cô muốn đưa tôi đi đâu?""Đi thì biết."Cố Thanh hừ lạnh.Mà Bạc Lương sau lưng đuổi theo không ngừng, gắt gao không từ bỏ, thậm chí còn không ngừng gọi điện thoại tới: "Cố Thanh, nếu cô không thả Cố Vãn, tự gánh lấy hậu quả.""Ha ha, tự gánh lấy hậu quả? Anh cho là tôi sợ sao?"Cố Thanh cười lạnh, cúp điện thoại, thuận tay ném điện thoại xuống biển.Cả trái tim Cố Vãn cũng chìm xuống, Cố Thanh thật không muốn sống, hơn nữa chỗ cô ta hành động bây giờ là biển sâu."Cô dẫn tôi tới đây làm gì.""Tôi nói rồi, dẫn cô tới cùng chết."Cô ta cười châm chọc.Nhưng trong lòng Cố Vãn lại càng không ngừng đánh trống, thuyền chạy đến vùng biển quốc tế cách bờ biển hơn vài chục cây số, dieendaanleequuydoon – V.O, Cố Thanh mới ngừng lại, lôi Cố Vãn từ trong khoang thuyền ra ngoài, đẩy cô tới cạnh thuyền.Khiêu khích nhìn Bạc Lương."Không phải anh rất yêu thương Cố Vãn sao? Sao có thể nhìn người phụ nữ mình yêu chết trước mặt mình, nói vậy cũng rất thú vị, tôi thật sự có chút mong đợi!"Cố Thanh cười lạnh."Cô muốn làm gì!"Bạc Lương cũng ngừng lại, thấy Cố Thanh đẩy Cố Vãn tới cạnh thuyền, cũng bị hù dọa sắc mặt tái nhợt, bây giờ Cố Vãn đang đứng ở cạnh thuyền, chỉ cần thuyền hơi lắc một cái, cô sẽ có thể ngã xuống."Biết tại sao chọn ở chỗ này không? Bởi vì vùng biển quốc tế này có cá mập, cắn chết người không cần đền mạng. Anh nói xem hai tay Cố Vãn bị trói, lại bị đẩy vào trong nước thì cô ta bơi nhanh hơn, hay là cá mập bơi nhanh hơn!"Nói xong cô ta khoác tay lên vai Cố Vãn.Cố Vãn sửng sốt, rốt cuộc đã hiểu, tại sao Cố Thanh phải chọn đưa mình tới nơi này, cô ta muốn mình bỏ mạng trong biển rộng!"Chị, Bạc Lương đã từng nói, anh ta thích người người cứu anh ta từ trong nước ra, hai người các người vì nước mà kết duyên, vậy không bằng, hai người các người cứ ở trong nước, vĩnh viễn xa cách, chị có chịu không?"Cô ta trợn tròn mắt, cười, cười đến run rẩy, giống như cô gái ngoan ngoãn rất nhiều năm trước, nhưng bỗng chốc mặt Cố Thanh lại thay đổi, hung hăng đẩy Cố Vãn xuống."Ưm...""Cố Vãn!"Giây phút Cố Vãn rơi xuống nước lại mông lung.Cô còn không kịp phản ứng đã bị Cố Thanh đẩy xuống.Hai tay của cô còn bị trói, chỉ có thể dựa vào hai chân đạp nước, nhưng cho dù kỹ thuật lặn của cô có cao hơn nữa cũng hoàn toàn không kiên trì được bao lâu.Cố Thanh đây là có tâm muốn mình chết.Chợt...Tùm một tiếng.Trong mơ mơ màng màng, Cố Vãn nhìn thấy một bóng người cũng nhảy xuống theo sau mình, liều mạng bơi tới bên mình."Vãn Vãn...Vãn Vãn..."Bạc Lương điên cuồng bơi tới, trải nghiệm trước kia rơi xuống nước làm anh có sự sợ hãi rất lớn đối với nước, nhưng bây giờ anh lại không để ý tới nỗi sợ của mình, liều mạng bơi tới bên Cố Vãn, phí sức mở trói cho cô.

Edit: V.O

Lúc Bạc Lương nhận ra Cố Thanh muốn làm gì, vội vàng sai người đưa Tiểu Sâm đi, mình lại là leo lên một chiếc thuyền khác đuổi theo.

Hai chiếc thuyền một trước một sau đuổi theo.

Chạy điên cuồng ở trên mặt biển, Cố Vãn nhìn thấy Bạc Lương bám riết sau lưng đuổi theo không tha, trong lòng trăm mối cảm xúc, sợ Cố Thanh thật điên cuồng làm ra chuyện gì, cũng sợ Bạc Lương sẽ vì mình mà gặp chuyện không may.

"Thật đúng là làm người ta cảm động...đến bây giờ cô còn lo lắng cho Bạc Lương? Sao cô  không thử nghĩ tình cảnh của chính mình, Cố Vãn cô đã sắp chết còn có tâm tư lo lắng cho người khác?"

"Cô muốn đưa tôi đi đâu?"

"Đi thì biết."

Cố Thanh hừ lạnh.

Mà Bạc Lương sau lưng đuổi theo không ngừng, gắt gao không từ bỏ, thậm chí còn không ngừng gọi điện thoại tới: "Cố Thanh, nếu cô không thả Cố Vãn, tự gánh lấy hậu quả."

"Ha ha, tự gánh lấy hậu quả? Anh cho là tôi sợ sao?"

Cố Thanh cười lạnh, cúp điện thoại, thuận tay ném điện thoại xuống biển.

Cả trái tim Cố Vãn cũng chìm xuống, Cố Thanh thật không muốn sống, hơn nữa chỗ cô ta hành động bây giờ là biển sâu.

"Cô dẫn tôi tới đây làm gì."

"Tôi nói rồi, dẫn cô tới cùng chết."

Cô ta cười châm chọc.

Nhưng trong lòng Cố Vãn lại càng không ngừng đánh trống, thuyền chạy đến vùng biển quốc tế cách bờ biển hơn vài chục cây số, dieendaanleequuydoon – V.O, Cố Thanh mới ngừng lại, lôi Cố Vãn từ trong khoang thuyền ra ngoài, đẩy cô tới cạnh thuyền.

Khiêu khích nhìn Bạc Lương.

"Không phải anh rất yêu thương Cố Vãn sao? Sao có thể nhìn người phụ nữ mình yêu chết trước mặt mình, nói vậy cũng rất thú vị, tôi thật sự có chút mong đợi!"

Cố Thanh cười lạnh.

"Cô muốn làm gì!"

Bạc Lương cũng ngừng lại, thấy Cố Thanh đẩy Cố Vãn tới cạnh thuyền, cũng bị hù dọa sắc mặt tái nhợt, bây giờ Cố Vãn đang đứng ở cạnh thuyền, chỉ cần thuyền hơi lắc một cái, cô sẽ có thể ngã xuống.

"Biết tại sao chọn ở chỗ này không? Bởi vì vùng biển quốc tế này có cá mập, cắn chết người không cần đền mạng. Anh nói xem hai tay Cố Vãn bị trói, lại bị đẩy vào trong nước thì cô ta bơi nhanh hơn, hay là cá mập bơi nhanh hơn!"

Nói xong cô ta khoác tay lên vai Cố Vãn.

Cố Vãn sửng sốt, rốt cuộc đã hiểu, tại sao Cố Thanh phải chọn đưa mình tới nơi này, cô ta muốn mình bỏ mạng trong biển rộng!

"Chị, Bạc Lương đã từng nói, anh ta thích người người cứu anh ta từ trong nước ra, hai người các người vì nước mà kết duyên, vậy không bằng, hai người các người cứ ở trong nước, vĩnh viễn xa cách, chị có chịu không?"

Cô ta trợn tròn mắt, cười, cười đến run rẩy, giống như cô gái ngoan ngoãn rất nhiều năm trước, nhưng bỗng chốc mặt Cố Thanh lại thay đổi, hung hăng đẩy Cố Vãn xuống.

"Ưm..."

"Cố Vãn!"

Giây phút Cố Vãn rơi xuống nước lại mông lung.

Cô còn không kịp phản ứng đã bị Cố Thanh đẩy xuống.

Hai tay của cô còn bị trói, chỉ có thể dựa vào hai chân đạp nước, nhưng cho dù kỹ thuật lặn của cô có cao hơn nữa cũng hoàn toàn không kiên trì được bao lâu.

Cố Thanh đây là có tâm muốn mình chết.

Chợt...

Tùm một tiếng.

Trong mơ mơ màng màng, Cố Vãn nhìn thấy một bóng người cũng nhảy xuống theo sau mình, liều mạng bơi tới bên mình.

"Vãn Vãn...Vãn Vãn..."

Bạc Lương điên cuồng bơi tới, trải nghiệm trước kia rơi xuống nước làm anh có sự sợ hãi rất lớn đối với nước, nhưng bây giờ anh lại không để ý tới nỗi sợ của mình, liều mạng bơi tới bên Cố Vãn, phí sức mở trói cho cô.

Thời Gian Lạnh LẽoTác giả: Tiêu An TôTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcEdit: V.O "Buông tôi ra!" Bên trong phòng thay quần áo nhỏ hẹp, Cố Vãn hạ thấp giọng quát lớn, cô giùng giằng muốn tránh khỏi sự đụng chạm của người sau lưng, nhưng lại cảm nhận được bàn tay to lớn của người nọ đã kéo khóa kéo bên trên áo cưới mình ra, dò xét vào, sờ thân thể của mình như ngựa quen đường cũ. Giống như ngày ngày đêm đêm ba năm qua. Cho tới bây giờ Cố Vãn cũng không nghĩ tới, lúc chính mình sắp bước lên thảm đỏ, kết hôn, người này sẽ đến! Thân thể mềm mại không kìm được run lên, thân thể từng bị dạy dỗ vô số lần đã nhạy cảm cực hạn, hoàn toàn không tiếp nhận nổi sự đụng chạm như vậy. Vừa là t*nh d*c, cũng vừa là khuất nhục! "Bạc Lương, buông tôi ra! Hôm nay là hôn lễ của tôi, anh đừng quá làm bậy!" Cắn răng để cho lý trí của mình trở lại, lạnh lùng quát. Nghe được hai chữ "hôn lễ", đôi mắt thâm thúy của người đàn ông phía sau co rút nhanh, cười lạnh, gia tăng lực tay, nhấc váy cưới của cô lên, động thân tiến vào. "A ~ " Cố Vãn đau đến kêu lên. "Vãn Vãn, sao rồi? Có phải… Edit: V.OLúc Bạc Lương nhận ra Cố Thanh muốn làm gì, vội vàng sai người đưa Tiểu Sâm đi, mình lại là leo lên một chiếc thuyền khác đuổi theo.Hai chiếc thuyền một trước một sau đuổi theo.Chạy điên cuồng ở trên mặt biển, Cố Vãn nhìn thấy Bạc Lương bám riết sau lưng đuổi theo không tha, trong lòng trăm mối cảm xúc, sợ Cố Thanh thật điên cuồng làm ra chuyện gì, cũng sợ Bạc Lương sẽ vì mình mà gặp chuyện không may."Thật đúng là làm người ta cảm động...đến bây giờ cô còn lo lắng cho Bạc Lương? Sao cô  không thử nghĩ tình cảnh của chính mình, Cố Vãn cô đã sắp chết còn có tâm tư lo lắng cho người khác?""Cô muốn đưa tôi đi đâu?""Đi thì biết."Cố Thanh hừ lạnh.Mà Bạc Lương sau lưng đuổi theo không ngừng, gắt gao không từ bỏ, thậm chí còn không ngừng gọi điện thoại tới: "Cố Thanh, nếu cô không thả Cố Vãn, tự gánh lấy hậu quả.""Ha ha, tự gánh lấy hậu quả? Anh cho là tôi sợ sao?"Cố Thanh cười lạnh, cúp điện thoại, thuận tay ném điện thoại xuống biển.Cả trái tim Cố Vãn cũng chìm xuống, Cố Thanh thật không muốn sống, hơn nữa chỗ cô ta hành động bây giờ là biển sâu."Cô dẫn tôi tới đây làm gì.""Tôi nói rồi, dẫn cô tới cùng chết."Cô ta cười châm chọc.Nhưng trong lòng Cố Vãn lại càng không ngừng đánh trống, thuyền chạy đến vùng biển quốc tế cách bờ biển hơn vài chục cây số, dieendaanleequuydoon – V.O, Cố Thanh mới ngừng lại, lôi Cố Vãn từ trong khoang thuyền ra ngoài, đẩy cô tới cạnh thuyền.Khiêu khích nhìn Bạc Lương."Không phải anh rất yêu thương Cố Vãn sao? Sao có thể nhìn người phụ nữ mình yêu chết trước mặt mình, nói vậy cũng rất thú vị, tôi thật sự có chút mong đợi!"Cố Thanh cười lạnh."Cô muốn làm gì!"Bạc Lương cũng ngừng lại, thấy Cố Thanh đẩy Cố Vãn tới cạnh thuyền, cũng bị hù dọa sắc mặt tái nhợt, bây giờ Cố Vãn đang đứng ở cạnh thuyền, chỉ cần thuyền hơi lắc một cái, cô sẽ có thể ngã xuống."Biết tại sao chọn ở chỗ này không? Bởi vì vùng biển quốc tế này có cá mập, cắn chết người không cần đền mạng. Anh nói xem hai tay Cố Vãn bị trói, lại bị đẩy vào trong nước thì cô ta bơi nhanh hơn, hay là cá mập bơi nhanh hơn!"Nói xong cô ta khoác tay lên vai Cố Vãn.Cố Vãn sửng sốt, rốt cuộc đã hiểu, tại sao Cố Thanh phải chọn đưa mình tới nơi này, cô ta muốn mình bỏ mạng trong biển rộng!"Chị, Bạc Lương đã từng nói, anh ta thích người người cứu anh ta từ trong nước ra, hai người các người vì nước mà kết duyên, vậy không bằng, hai người các người cứ ở trong nước, vĩnh viễn xa cách, chị có chịu không?"Cô ta trợn tròn mắt, cười, cười đến run rẩy, giống như cô gái ngoan ngoãn rất nhiều năm trước, nhưng bỗng chốc mặt Cố Thanh lại thay đổi, hung hăng đẩy Cố Vãn xuống."Ưm...""Cố Vãn!"Giây phút Cố Vãn rơi xuống nước lại mông lung.Cô còn không kịp phản ứng đã bị Cố Thanh đẩy xuống.Hai tay của cô còn bị trói, chỉ có thể dựa vào hai chân đạp nước, nhưng cho dù kỹ thuật lặn của cô có cao hơn nữa cũng hoàn toàn không kiên trì được bao lâu.Cố Thanh đây là có tâm muốn mình chết.Chợt...Tùm một tiếng.Trong mơ mơ màng màng, Cố Vãn nhìn thấy một bóng người cũng nhảy xuống theo sau mình, liều mạng bơi tới bên mình."Vãn Vãn...Vãn Vãn..."Bạc Lương điên cuồng bơi tới, trải nghiệm trước kia rơi xuống nước làm anh có sự sợ hãi rất lớn đối với nước, nhưng bây giờ anh lại không để ý tới nỗi sợ của mình, liều mạng bơi tới bên Cố Vãn, phí sức mở trói cho cô.

Chương 47: Không dám sâu nặng, sợ chỉ là một giấc mơ (4)