Mùa xuân hoa nở.Năm nay mùa xuân đến thôn Hướng Dương sớm hơn trước kia một chút.Sáng sớm, bên sân đập lúa lập tức truyền đến tiếng nô nức hết đợt này đến đợt khác. Hôm nay là ngày cày bừa vụ xuân đầu tiên, vừa sáng sớm mọi người đã vội vàng đến đó, kêu gọi khẩu hiệu bắt đầu một năm vất vả. Vào khoảng thời gian này mỗi năm, người lớn hay trẻ nhỏ đều vui vẻ tham gia náo nhiệt.Mùa đông năm nay thật sự rất ẩm mốc, kêu gọi khẩu hiệu thế này đã tốt lắm rồi.Nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ.Trước cổng lớn của nhà họ Khương thôn Nam có một nhóc con gầy gò ngồi trên ghế đẩu, nho nhỏ bé xíu, đầu lớn nhưng người nhỏ, dáng vẻ yếu ớt đến mức gió thổi qua là có thể bay lên. Mà lúc này, nhãi con gục đầu xuống, hai tay nhỏ chồng lên nhau, vô cùng nghiêm túc nhìn con kiến nhỏ trên mặt đất, trông có vẻ rất yên tĩnh.Nhãi con này chính là Tiểu Đường Đường, cháu gái nhỏ của tam phòng nhà họ Khương.Lúc này, Tiểu Đường Đường đang suy nghĩ gì đó, nhìn vào còn tưởng chuyện rất lớn!Là vấn đề làm sao để được ăn…
Chương 6: 6: Gà Đầu Sa Lưới 3
Thập Niên 70: Xuyên Thành Con Gái Cưng Của Nữ ChủTác giả: Hương Tô LậtTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa xuân hoa nở.Năm nay mùa xuân đến thôn Hướng Dương sớm hơn trước kia một chút.Sáng sớm, bên sân đập lúa lập tức truyền đến tiếng nô nức hết đợt này đến đợt khác. Hôm nay là ngày cày bừa vụ xuân đầu tiên, vừa sáng sớm mọi người đã vội vàng đến đó, kêu gọi khẩu hiệu bắt đầu một năm vất vả. Vào khoảng thời gian này mỗi năm, người lớn hay trẻ nhỏ đều vui vẻ tham gia náo nhiệt.Mùa đông năm nay thật sự rất ẩm mốc, kêu gọi khẩu hiệu thế này đã tốt lắm rồi.Nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ.Trước cổng lớn của nhà họ Khương thôn Nam có một nhóc con gầy gò ngồi trên ghế đẩu, nho nhỏ bé xíu, đầu lớn nhưng người nhỏ, dáng vẻ yếu ớt đến mức gió thổi qua là có thể bay lên. Mà lúc này, nhãi con gục đầu xuống, hai tay nhỏ chồng lên nhau, vô cùng nghiêm túc nhìn con kiến nhỏ trên mặt đất, trông có vẻ rất yên tĩnh.Nhãi con này chính là Tiểu Đường Đường, cháu gái nhỏ của tam phòng nhà họ Khương.Lúc này, Tiểu Đường Đường đang suy nghĩ gì đó, nhìn vào còn tưởng chuyện rất lớn!Là vấn đề làm sao để được ăn… Tiếng động bất ngờ vang lên dọa Tiểu Đường Đường nhảy dựng, cô lộc cộc chạy ra cửa, lén lút nhìn ra bên ngoài, trong viện cũng không có gì bất thường, nhưng lại có thêm một bó củi, củi từ trên tường ném xuống nên thoạt nhìn hơi lộn xộn.Tiểu Đường Đường nhìn thoáng qua bó củi kia, lớn tiếng mở miệng: “Này, có củi kìa! May mắn quá, siêu quá đi!”Giọng nói của cô bé vừa dứt, lúc này liền nghe thấy tiếng bước chân vừa dồn dập vừa hỗn loạn.Tiểu Đường Đường phồng mặt, gom củi vào góc tường.Sau khi rửa tay lại tiếp tục giúp mẹ trở mình, cô bé cầm ghế đẩu ra ngoài cổng, mới ra đã nhìn thấy bóng dáng của mấy cậu bé, cầm đầu chính là anh Tiểu Hổ nhà bác hai nhà mình.Bó củi vừa rồi cũng là “Kiệt tác” của bọn họ.Cô đang định hỏi vì sao bọn họ lại làm thế, nhưng thật ra chuyện này đã có từ trước khi Tiểu Đường Đường sinh ra.Nói ngắn gọn đó là, mấy đứa con nít làm loạn điên đảo ở sân đập lúa, kết quả không cẩn thận đụng vào Đường Diệu lúc ấy mang thai hơn tám tháng.Cuối cùng Đường Diệu sinh non, mà lúc ấy cô cũng rơi vào hôn mê.Vì chuyện này nên lúc đó anh họ Tiểu Hổ suýt nữa bị bác xô đánh chết.Sau đó, người ba đang tiền đồ xán lạn trong quân đội của cô là Khương Thành nhanh chóng xuất ngũ.Đường Diệu rơi vào hôn mê, ngay cả đại phu cũng không biết rốt cuộc cô có thể tỉnh lại không.Khương Thành lại kiên định vĩnh viễn sẽ không từ bỏ vợ mình là Đường Diệu, hơn nữa còn cùng phân nhà với nhà Khương.Anh bằng lòng trả giá cả dời vì Đường Diệu, nhưng cũng không thể liên lụy nhà họ Khương được.Cho nên, nhà họ Khương bắt đầu phân gia.Vì phải chữa bệnh cho Đường Diệu nên anh không lấy phòng ở, sau khi thương lượng với cha mẹ anh em quyết định cầm hết tất cả tiền trong nhà, cuối cùng thuê một căn phòng trống trải trong thôn.Nhoáng cái đã ba năm trôi qua, Tiểu Đường Đường cũng ba tuổi.Mấy năm nay, trước kia mấy gia đình có đôi khi trợ giúp nhà bọn cô, nhưng năm nay cuộc sống sinh hoạt của mọi người đều không tốt lắm, mặc dù như vậy, nhà bọn cô vì có người bệnh nên nhà chỉ có bốn bức tường, còn mấy đứa con nít rắc rối dưới sự dẫn dắt của Tiểu Hổ luôn “lén” giúp đỡ, làm một số việc trong khả năng cho phép.Có lẽ là do áy náy, bọn họ không hề lộ diện mà chỉ lặng lẽ phụng hiến.Chuyện này thật ra mọi người đều biết, nhưng không có ai vạch trần.Ngay cả Tiểu Đường Đường cũng hiểu!Tiểu Đường Đường ngồi trước cửa, cơ thể nho nhỏ thân dựa vào cục đá trên tường nghĩ ngợi, không biết anh trai có thu hoạch không nhỉ!Hai con cá nhỏ trong nhà cũng giống hệt cả nhà bọn cô, gầy trơ xương nhìn thấy thương, ngay cả một chút thịt cũng không có!Cực kỳ mong anh trai có thể câu được cá lớn!“Ôi ôi ôi, khoai lang đỏ phơi khô ngọt thật đất!” Tiểu Đường Đường đang yên lặng cầu nguyện liền nhìn thấy Đại Hổ từ nhà trưởng thôn nhảy nhót đi ngang qua: “Ôi ôi ôi, khoai lang đỏ phơi khô ăn ngon thật!”Khoe cái quỷ gì chứ! Mỗi ngày đều tới chỗ của cô tìm cảm giác tồn tại, ngày nào cũng khoa khoang! Có giỏi thì khoe nữa đi! Siêu phiền! Phiền chết người!“Ục ục, ục ục ~”Uy lực của khoai lang đỏ phơi khô hình như hơi lớn thì phải!Tiểu Đường Đường gần gò che bụng nhỏ lại, cô ngẩng đầu nhìn sắc trời.Cũng sắp tối rồi, nhưng cha và anh trai vẫn chưa về! Cô vô cùng đáng thương ngồi trên ghế đẩu nhìn Đại Hổ ăn khoai lang đỏ phơi khô, cuối cùng không nhịn được xấu hổ ch** n**c miếng…Tiểu Đường Đường:… Cảm thấy vô cùng xấu hổ-ing!Đại Hổ: “Hì hì hì hì hì hì, về nhà ăn cơm thôi!”Má nó chứ má nó chứ, cứ tiếp tục khoe đi!Tiểu Đường Đường đổi một tư thế khác, đột nhiên, một con gà rừng tán loạn vọt lại đây, chưa đợi Tiểu Đường Đường kịp phản ứng lại đã “Bốp”! con gà rừng ngu ngốc bay toang toác đập thẳng người cô, ầm ngất đi!Tiểu Đường Đường: “!!!”Con gà ngu ngốc!.
Tiếng động bất ngờ vang lên dọa Tiểu Đường Đường nhảy dựng, cô lộc cộc chạy ra cửa, lén lút nhìn ra bên ngoài, trong viện cũng không có gì bất thường, nhưng lại có thêm một bó củi, củi từ trên tường ném xuống nên thoạt nhìn hơi lộn xộn.Tiểu Đường Đường nhìn thoáng qua bó củi kia, lớn tiếng mở miệng: “Này, có củi kìa! May mắn quá, siêu quá đi!”Giọng nói của cô bé vừa dứt, lúc này liền nghe thấy tiếng bước chân vừa dồn dập vừa hỗn loạn.Tiểu Đường Đường phồng mặt, gom củi vào góc tường.
Sau khi rửa tay lại tiếp tục giúp mẹ trở mình, cô bé cầm ghế đẩu ra ngoài cổng, mới ra đã nhìn thấy bóng dáng của mấy cậu bé, cầm đầu chính là anh Tiểu Hổ nhà bác hai nhà mình.Bó củi vừa rồi cũng là “Kiệt tác” của bọn họ.Cô đang định hỏi vì sao bọn họ lại làm thế, nhưng thật ra chuyện này đã có từ trước khi Tiểu Đường Đường sinh ra.Nói ngắn gọn đó là, mấy đứa con nít làm loạn điên đảo ở sân đập lúa, kết quả không cẩn thận đụng vào Đường Diệu lúc ấy mang thai hơn tám tháng.
Cuối cùng Đường Diệu sinh non, mà lúc ấy cô cũng rơi vào hôn mê.
Vì chuyện này nên lúc đó anh họ Tiểu Hổ suýt nữa bị bác xô đánh chết.Sau đó, người ba đang tiền đồ xán lạn trong quân đội của cô là Khương Thành nhanh chóng xuất ngũ.Đường Diệu rơi vào hôn mê, ngay cả đại phu cũng không biết rốt cuộc cô có thể tỉnh lại không.
Khương Thành lại kiên định vĩnh viễn sẽ không từ bỏ vợ mình là Đường Diệu, hơn nữa còn cùng phân nhà với nhà Khương.
Anh bằng lòng trả giá cả dời vì Đường Diệu, nhưng cũng không thể liên lụy nhà họ Khương được.Cho nên, nhà họ Khương bắt đầu phân gia.Vì phải chữa bệnh cho Đường Diệu nên anh không lấy phòng ở, sau khi thương lượng với cha mẹ anh em quyết định cầm hết tất cả tiền trong nhà, cuối cùng thuê một căn phòng trống trải trong thôn.Nhoáng cái đã ba năm trôi qua, Tiểu Đường Đường cũng ba tuổi.Mấy năm nay, trước kia mấy gia đình có đôi khi trợ giúp nhà bọn cô, nhưng năm nay cuộc sống sinh hoạt của mọi người đều không tốt lắm, mặc dù như vậy, nhà bọn cô vì có người bệnh nên nhà chỉ có bốn bức tường, còn mấy đứa con nít rắc rối dưới sự dẫn dắt của Tiểu Hổ luôn “lén” giúp đỡ, làm một số việc trong khả năng cho phép.Có lẽ là do áy náy, bọn họ không hề lộ diện mà chỉ lặng lẽ phụng hiến.Chuyện này thật ra mọi người đều biết, nhưng không có ai vạch trần.
Ngay cả Tiểu Đường Đường cũng hiểu!Tiểu Đường Đường ngồi trước cửa, cơ thể nho nhỏ thân dựa vào cục đá trên tường nghĩ ngợi, không biết anh trai có thu hoạch không nhỉ!Hai con cá nhỏ trong nhà cũng giống hệt cả nhà bọn cô, gầy trơ xương nhìn thấy thương, ngay cả một chút thịt cũng không có!Cực kỳ mong anh trai có thể câu được cá lớn!“Ôi ôi ôi, khoai lang đỏ phơi khô ngọt thật đất!” Tiểu Đường Đường đang yên lặng cầu nguyện liền nhìn thấy Đại Hổ từ nhà trưởng thôn nhảy nhót đi ngang qua: “Ôi ôi ôi, khoai lang đỏ phơi khô ăn ngon thật!”Khoe cái quỷ gì chứ! Mỗi ngày đều tới chỗ của cô tìm cảm giác tồn tại, ngày nào cũng khoa khoang! Có giỏi thì khoe nữa đi! Siêu phiền! Phiền chết người!“Ục ục, ục ục ~”Uy lực của khoai lang đỏ phơi khô hình như hơi lớn thì phải!Tiểu Đường Đường gần gò che bụng nhỏ lại, cô ngẩng đầu nhìn sắc trời.
Cũng sắp tối rồi, nhưng cha và anh trai vẫn chưa về! Cô vô cùng đáng thương ngồi trên ghế đẩu nhìn Đại Hổ ăn khoai lang đỏ phơi khô, cuối cùng không nhịn được xấu hổ ch** n**c miếng…Tiểu Đường Đường:… Cảm thấy vô cùng xấu hổ-ing!Đại Hổ: “Hì hì hì hì hì hì, về nhà ăn cơm thôi!”Má nó chứ má nó chứ, cứ tiếp tục khoe đi!Tiểu Đường Đường đổi một tư thế khác, đột nhiên, một con gà rừng tán loạn vọt lại đây, chưa đợi Tiểu Đường Đường kịp phản ứng lại đã “Bốp”! con gà rừng ngu ngốc bay toang toác đập thẳng người cô, ầm ngất đi!Tiểu Đường Đường: “!!!”Con gà ngu ngốc!.
Thập Niên 70: Xuyên Thành Con Gái Cưng Của Nữ ChủTác giả: Hương Tô LậtTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa xuân hoa nở.Năm nay mùa xuân đến thôn Hướng Dương sớm hơn trước kia một chút.Sáng sớm, bên sân đập lúa lập tức truyền đến tiếng nô nức hết đợt này đến đợt khác. Hôm nay là ngày cày bừa vụ xuân đầu tiên, vừa sáng sớm mọi người đã vội vàng đến đó, kêu gọi khẩu hiệu bắt đầu một năm vất vả. Vào khoảng thời gian này mỗi năm, người lớn hay trẻ nhỏ đều vui vẻ tham gia náo nhiệt.Mùa đông năm nay thật sự rất ẩm mốc, kêu gọi khẩu hiệu thế này đã tốt lắm rồi.Nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ.Trước cổng lớn của nhà họ Khương thôn Nam có một nhóc con gầy gò ngồi trên ghế đẩu, nho nhỏ bé xíu, đầu lớn nhưng người nhỏ, dáng vẻ yếu ớt đến mức gió thổi qua là có thể bay lên. Mà lúc này, nhãi con gục đầu xuống, hai tay nhỏ chồng lên nhau, vô cùng nghiêm túc nhìn con kiến nhỏ trên mặt đất, trông có vẻ rất yên tĩnh.Nhãi con này chính là Tiểu Đường Đường, cháu gái nhỏ của tam phòng nhà họ Khương.Lúc này, Tiểu Đường Đường đang suy nghĩ gì đó, nhìn vào còn tưởng chuyện rất lớn!Là vấn đề làm sao để được ăn… Tiếng động bất ngờ vang lên dọa Tiểu Đường Đường nhảy dựng, cô lộc cộc chạy ra cửa, lén lút nhìn ra bên ngoài, trong viện cũng không có gì bất thường, nhưng lại có thêm một bó củi, củi từ trên tường ném xuống nên thoạt nhìn hơi lộn xộn.Tiểu Đường Đường nhìn thoáng qua bó củi kia, lớn tiếng mở miệng: “Này, có củi kìa! May mắn quá, siêu quá đi!”Giọng nói của cô bé vừa dứt, lúc này liền nghe thấy tiếng bước chân vừa dồn dập vừa hỗn loạn.Tiểu Đường Đường phồng mặt, gom củi vào góc tường.Sau khi rửa tay lại tiếp tục giúp mẹ trở mình, cô bé cầm ghế đẩu ra ngoài cổng, mới ra đã nhìn thấy bóng dáng của mấy cậu bé, cầm đầu chính là anh Tiểu Hổ nhà bác hai nhà mình.Bó củi vừa rồi cũng là “Kiệt tác” của bọn họ.Cô đang định hỏi vì sao bọn họ lại làm thế, nhưng thật ra chuyện này đã có từ trước khi Tiểu Đường Đường sinh ra.Nói ngắn gọn đó là, mấy đứa con nít làm loạn điên đảo ở sân đập lúa, kết quả không cẩn thận đụng vào Đường Diệu lúc ấy mang thai hơn tám tháng.Cuối cùng Đường Diệu sinh non, mà lúc ấy cô cũng rơi vào hôn mê.Vì chuyện này nên lúc đó anh họ Tiểu Hổ suýt nữa bị bác xô đánh chết.Sau đó, người ba đang tiền đồ xán lạn trong quân đội của cô là Khương Thành nhanh chóng xuất ngũ.Đường Diệu rơi vào hôn mê, ngay cả đại phu cũng không biết rốt cuộc cô có thể tỉnh lại không.Khương Thành lại kiên định vĩnh viễn sẽ không từ bỏ vợ mình là Đường Diệu, hơn nữa còn cùng phân nhà với nhà Khương.Anh bằng lòng trả giá cả dời vì Đường Diệu, nhưng cũng không thể liên lụy nhà họ Khương được.Cho nên, nhà họ Khương bắt đầu phân gia.Vì phải chữa bệnh cho Đường Diệu nên anh không lấy phòng ở, sau khi thương lượng với cha mẹ anh em quyết định cầm hết tất cả tiền trong nhà, cuối cùng thuê một căn phòng trống trải trong thôn.Nhoáng cái đã ba năm trôi qua, Tiểu Đường Đường cũng ba tuổi.Mấy năm nay, trước kia mấy gia đình có đôi khi trợ giúp nhà bọn cô, nhưng năm nay cuộc sống sinh hoạt của mọi người đều không tốt lắm, mặc dù như vậy, nhà bọn cô vì có người bệnh nên nhà chỉ có bốn bức tường, còn mấy đứa con nít rắc rối dưới sự dẫn dắt của Tiểu Hổ luôn “lén” giúp đỡ, làm một số việc trong khả năng cho phép.Có lẽ là do áy náy, bọn họ không hề lộ diện mà chỉ lặng lẽ phụng hiến.Chuyện này thật ra mọi người đều biết, nhưng không có ai vạch trần.Ngay cả Tiểu Đường Đường cũng hiểu!Tiểu Đường Đường ngồi trước cửa, cơ thể nho nhỏ thân dựa vào cục đá trên tường nghĩ ngợi, không biết anh trai có thu hoạch không nhỉ!Hai con cá nhỏ trong nhà cũng giống hệt cả nhà bọn cô, gầy trơ xương nhìn thấy thương, ngay cả một chút thịt cũng không có!Cực kỳ mong anh trai có thể câu được cá lớn!“Ôi ôi ôi, khoai lang đỏ phơi khô ngọt thật đất!” Tiểu Đường Đường đang yên lặng cầu nguyện liền nhìn thấy Đại Hổ từ nhà trưởng thôn nhảy nhót đi ngang qua: “Ôi ôi ôi, khoai lang đỏ phơi khô ăn ngon thật!”Khoe cái quỷ gì chứ! Mỗi ngày đều tới chỗ của cô tìm cảm giác tồn tại, ngày nào cũng khoa khoang! Có giỏi thì khoe nữa đi! Siêu phiền! Phiền chết người!“Ục ục, ục ục ~”Uy lực của khoai lang đỏ phơi khô hình như hơi lớn thì phải!Tiểu Đường Đường gần gò che bụng nhỏ lại, cô ngẩng đầu nhìn sắc trời.Cũng sắp tối rồi, nhưng cha và anh trai vẫn chưa về! Cô vô cùng đáng thương ngồi trên ghế đẩu nhìn Đại Hổ ăn khoai lang đỏ phơi khô, cuối cùng không nhịn được xấu hổ ch** n**c miếng…Tiểu Đường Đường:… Cảm thấy vô cùng xấu hổ-ing!Đại Hổ: “Hì hì hì hì hì hì, về nhà ăn cơm thôi!”Má nó chứ má nó chứ, cứ tiếp tục khoe đi!Tiểu Đường Đường đổi một tư thế khác, đột nhiên, một con gà rừng tán loạn vọt lại đây, chưa đợi Tiểu Đường Đường kịp phản ứng lại đã “Bốp”! con gà rừng ngu ngốc bay toang toác đập thẳng người cô, ầm ngất đi!Tiểu Đường Đường: “!!!”Con gà ngu ngốc!.