“Ưm… Khó chịu… Thật là khó chịu…” Trong đêm tối tràn ngập tiếng người phụ nữ đang nằm ở trên chiếc giường mềm mại, dáng vẻ của cô thoạt nhìn rất là khó nhịn được. “A, thật đúng là gấp không chờ nổi mà!” Lúc này, một người đàn ông đi vào căn phòng bị bao phủ bởi màn đêm, giọng nói đó thật trầm thấp mê người, lại mang theo vài phần hài hước, lạnh nhạt. Người đàn ông đi đến đầu giường, nâng bàn tay to lớn lên, không nhanh không chậm mà mê hoặc, m*n tr*n cái trán nhẵn bóng kia của người phụ nữ, lông mi thật dài, khuôn mặt non mềm, sau đó lại dừng ở môi, hơi ngứa. “Quả thật đúng là biết cách hưởng thụ!” Lời nói gian tà, bàn tay người đàn ông nhẹ nhàng vung lên. Người phụ nữ còn chưa hiểu được chuyện gì thì cả người đã ngồi trên đùi người đàn ông, cơ thể nhỏ xinh gần như đều đã vùi vào trong lồng ngực rắn chắc đó. “Nóng… Nóng quá…”“Cô đây là đang câu dẫn tôi sao? Đừng nóng vội!” Bàn tay to lướt qua mặt, cổ, bụng của cô, một đường thẳng xuống phía dưới…“Ôi… Nóng… Nóng quá… Ưm…” Ở dưới k*ch…
Chương 148: 148: 1 Có Người Quấy Rối Cô
Vợ Yêu Hào Môn Bị Ruồng BỏTác giả: Tề Thành CônTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Ưm… Khó chịu… Thật là khó chịu…” Trong đêm tối tràn ngập tiếng người phụ nữ đang nằm ở trên chiếc giường mềm mại, dáng vẻ của cô thoạt nhìn rất là khó nhịn được. “A, thật đúng là gấp không chờ nổi mà!” Lúc này, một người đàn ông đi vào căn phòng bị bao phủ bởi màn đêm, giọng nói đó thật trầm thấp mê người, lại mang theo vài phần hài hước, lạnh nhạt. Người đàn ông đi đến đầu giường, nâng bàn tay to lớn lên, không nhanh không chậm mà mê hoặc, m*n tr*n cái trán nhẵn bóng kia của người phụ nữ, lông mi thật dài, khuôn mặt non mềm, sau đó lại dừng ở môi, hơi ngứa. “Quả thật đúng là biết cách hưởng thụ!” Lời nói gian tà, bàn tay người đàn ông nhẹ nhàng vung lên. Người phụ nữ còn chưa hiểu được chuyện gì thì cả người đã ngồi trên đùi người đàn ông, cơ thể nhỏ xinh gần như đều đã vùi vào trong lồng ngực rắn chắc đó. “Nóng… Nóng quá…”“Cô đây là đang câu dẫn tôi sao? Đừng nóng vội!” Bàn tay to lướt qua mặt, cổ, bụng của cô, một đường thẳng xuống phía dưới…“Ôi… Nóng… Nóng quá… Ưm…” Ở dưới k*ch… “Hả? Tôi không biết tiếng anh.”Anh ta đang nói…, hình như anh ta đang nói tiếng Bồ Đào Nha? Tiêu rồi, anh ta đang nói cái gì? Vừa rồi lúc ở trong con hẻm đó anh ta nói tiếng Nhật, bản thân mình còn có thể nghe hiểu, còn tiếng Bồ Đào Nha này, hoàn toàn không hiểu.Cô lạnh lùng nheo mắt, làm động tác kêu anh ta rời đi.Ai ngờ người đàn ông này đột nhiên đưa hai tay ôm cô vào lòng: “Ngủ ngon.” - Rồi chìm vào giấc ngủ.Tiếp tục sững người.Thật sự không biết người đàn ông này rốt cuộc là không hiểu, hay là giả bộ không hiểu, thật sự là quá đê tiện.Bất đắc dĩ, Khả Nghiên chỉ có thể đáng thương ngồi trong phòng khách cả một đêm.Sáng sớm hôm sau.Trời vừa mới nhá nhem sáng, Khả Nghiên đang ngủ trên sô pha thì bị tiếng bàn phím đánh thức, cô mở đôi mắt ngái ngủ nhìn xung quanh, cô đột nhiên ngồi dậy, kinh ngạc nhìn người đàn ông đang sử dụng máy tính trong phòng khách.“Cô tỉnh rồi?” - Người đàn ông đang sử dụng máy tính quay đầu nhìn qua, nở một nụ cười nham hiểm nhìn khuôn mặt đang kinh ngạc của Khả Nghiên.Tiếng phổ thông…, tiếng phổ thông…, anh ta không những biết nói tiếng quốc ngữ, mà so với mình nói còn rất chuẩn? Cô nhanh chóng quay người, cô vội lấy giấy bút ra viết: “Thưa ngài, tôi không hiểu sao tôi đã để anh ở lại đây một đêm, nếu như anh vẫn không thể giải thích cho tôi nguyên nhân tại sao nhóm người kia lại truy sát tôi, thì tôi nghi ngờ nhóm người đêm qua không phải là truy sát tôi, mà là anh.”Suy nghĩ cả một đêm, đây là Khả Nghiên tự mình đưa ra kết luận, một đám sát thủ kia tự nhiên xuất hiện, lại tự nhiên ở đâu ra có một người đàn ông đến bảo vệ mình, đây không phải là rất kỳ lạ sao? Có người giết mình, bản thân mình còn không biết, mà người khác lại biết? Điều này không phải càng kỳ lạ hơn sao?Quét nhìn những dòng chữ trên tờ giấy, người đàn ông cười một cách xấu xa: “Ừ thì, đúng là tối hôm qua bọn họ truy sát tôi.Có điều…” - Con mắt anh ta tối sầm lại: “Lần sau bọn họ truy sát chính là cô.”Làm cái gì vậy, thật sự là như vậy sao? Mà tại sao nói bọn họ lần sau sẽ truy sát là mình vậy? “Là ý gì chứ?” - Sau khi nhận được tờ giấy của Khả Nghiên, người đàn ông từ trên ghế máy tính chậm rãi di chuyển đến sô pha: “Tiểu thư, hôm qua cô đã giúp cho tôi, rồi còn cho tôi ở nhờ một đêm nữa.Trong mắt của bọn họ, cô đã là đồng bọn của tôi rồi.Nếu như…" - Đôi mắt hoa đào quyến rũ hơi nheo lại, bàn tay mảnh khảnh đặt ở lưng ghế sô pha chống cằm, nói đùa: “Chuyện này nếu cô còn không hiểu thì cũng quá ngu ngốc?"Ha…ha… tôi lên tàu trộm rồi? Nhắm đôi mắt lại, hít một hơi thật sâu, hóa ra người đàn ông này không những là đê tiện, mà còn là một con hồ ly xảo quyệt.Chắc là do tối hôm qua mình vô tình bắt gặp anh ta, anh ta sợ mình sẽ báo cho đám người kia cho nên mới kéo mình vào con hẻm nhỏ đó, sau đó lại phát hiện ra mình sống một mình, nên liền đi đến ở nhà mình.Thật là dẫn sói về nhà.Dẫn sói về nhà rồi.Mở to mắt ra, cô lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông, lại nhanh chóng viết vài chữ lên giấy: “Vậy anh làm sao biết là tôi sống một mình?”Anh liếc nhìn chiếc túi hôm qua Khả Nghiên mang về nhà: “Bà chủ à, tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa, còn mua nhiều mì gói như vậy, cô cho rằng người đàn ông nào sẽ lấy một người như cô làm vợ?”Thật là có cái nhìn sâu sắc.Nắm chặt tay, cô đang định viết lời của mình ra giấy, người đàn ông đã mở miệng trước: “Tôi chỉ ở lại chỗ của cô bảy ngày, sau bảy ngày, tôi sẽ trả cho cô một số tiền lớn, mà còn bảo đảm sẽ không…”“Không quan tâm.Anh rời đi ngay lập tức.” - Cô lạnh lùng đặt tờ giấy trên tay trước mặt người đàn ông.Hừ lạnh một tiếng, đôi mắt xanh lam của anh ta lóe lên tia ảm đạm: “Cô không thích tiền sao?” - Dần dần, vẻ u ám biến mất, mà thay bằng một nụ cười mê hoặc: “Được thôi.Nhưng cô cảm thấy tôi như thế này, làm sao đi?”Khả Nghiên lúc này cả người gần như hoa mắt, phát hiện người đàn ông này vẫn giữ nguyên tình trạng như tắm xong ngày hôm qua, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm và nửa khỏa thân.Không còn cách nào…Ok.Viết một chữ ok lên giấy.Cô gật gật đầu một cách lạnh lùng.Nhanh chóng viết thêm vài chữ: “Tôi đi mua quần áo cho anh, mua xong quần áo, mời anh lập tức rời khỏi nhà tôi.”Không đợi người đàn ông này cò kè nữa, cô quay người, mở cửa mà đi.Nơi Khả Nghiên sinh sống cũng không lớn, thuộc tỉnh Saitama trên đảo Honshu, được coi là khu dân cư, xung quanh có nhiều cửa hàng tiện lợi, nên cô đã nhanh chóng mua được quần áo cho người đàn ông đó.Theo như quan sát của cô, dựa vào vóc dáng của anh ta thì số này chắc không có vấn đề gì.“Cám ơn ghé thăm.”.
“Hả? Tôi không biết tiếng anh.”Anh ta đang nói…, hình như anh ta đang nói tiếng Bồ Đào Nha? Tiêu rồi, anh ta đang nói cái gì? Vừa rồi lúc ở trong con hẻm đó anh ta nói tiếng Nhật, bản thân mình còn có thể nghe hiểu, còn tiếng Bồ Đào Nha này, hoàn toàn không hiểu.Cô lạnh lùng nheo mắt, làm động tác kêu anh ta rời đi.
Ai ngờ người đàn ông này đột nhiên đưa hai tay ôm cô vào lòng: “Ngủ ngon.” - Rồi chìm vào giấc ngủ.
Tiếp tục sững người.Thật sự không biết người đàn ông này rốt cuộc là không hiểu, hay là giả bộ không hiểu, thật sự là quá đê tiện.
Bất đắc dĩ, Khả Nghiên chỉ có thể đáng thương ngồi trong phòng khách cả một đêm.Sáng sớm hôm sau.Trời vừa mới nhá nhem sáng, Khả Nghiên đang ngủ trên sô pha thì bị tiếng bàn phím đánh thức, cô mở đôi mắt ngái ngủ nhìn xung quanh, cô đột nhiên ngồi dậy, kinh ngạc nhìn người đàn ông đang sử dụng máy tính trong phòng khách.“Cô tỉnh rồi?” - Người đàn ông đang sử dụng máy tính quay đầu nhìn qua, nở một nụ cười nham hiểm nhìn khuôn mặt đang kinh ngạc của Khả Nghiên.Tiếng phổ thông…, tiếng phổ thông…, anh ta không những biết nói tiếng quốc ngữ, mà so với mình nói còn rất chuẩn? Cô nhanh chóng quay người, cô vội lấy giấy bút ra viết: “Thưa ngài, tôi không hiểu sao tôi đã để anh ở lại đây một đêm, nếu như anh vẫn không thể giải thích cho tôi nguyên nhân tại sao nhóm người kia lại truy sát tôi, thì tôi nghi ngờ nhóm người đêm qua không phải là truy sát tôi, mà là anh.”Suy nghĩ cả một đêm, đây là Khả Nghiên tự mình đưa ra kết luận, một đám sát thủ kia tự nhiên xuất hiện, lại tự nhiên ở đâu ra có một người đàn ông đến bảo vệ mình, đây không phải là rất kỳ lạ sao? Có người giết mình, bản thân mình còn không biết, mà người khác lại biết? Điều này không phải càng kỳ lạ hơn sao?Quét nhìn những dòng chữ trên tờ giấy, người đàn ông cười một cách xấu xa: “Ừ thì, đúng là tối hôm qua bọn họ truy sát tôi.
Có điều…” - Con mắt anh ta tối sầm lại: “Lần sau bọn họ truy sát chính là cô.”Làm cái gì vậy, thật sự là như vậy sao? Mà tại sao nói bọn họ lần sau sẽ truy sát là mình vậy? “Là ý gì chứ?” - Sau khi nhận được tờ giấy của Khả Nghiên, người đàn ông từ trên ghế máy tính chậm rãi di chuyển đến sô pha: “Tiểu thư, hôm qua cô đã giúp cho tôi, rồi còn cho tôi ở nhờ một đêm nữa.
Trong mắt của bọn họ, cô đã là đồng bọn của tôi rồi.
Nếu như…" - Đôi mắt hoa đào quyến rũ hơi nheo lại, bàn tay mảnh khảnh đặt ở lưng ghế sô pha chống cằm, nói đùa: “Chuyện này nếu cô còn không hiểu thì cũng quá ngu ngốc?"Ha…ha… tôi lên tàu trộm rồi? Nhắm đôi mắt lại, hít một hơi thật sâu, hóa ra người đàn ông này không những là đê tiện, mà còn là một con hồ ly xảo quyệt.Chắc là do tối hôm qua mình vô tình bắt gặp anh ta, anh ta sợ mình sẽ báo cho đám người kia cho nên mới kéo mình vào con hẻm nhỏ đó, sau đó lại phát hiện ra mình sống một mình, nên liền đi đến ở nhà mình.Thật là dẫn sói về nhà.
Dẫn sói về nhà rồi.
Mở to mắt ra, cô lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông, lại nhanh chóng viết vài chữ lên giấy: “Vậy anh làm sao biết là tôi sống một mình?”Anh liếc nhìn chiếc túi hôm qua Khả Nghiên mang về nhà: “Bà chủ à, tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa, còn mua nhiều mì gói như vậy, cô cho rằng người đàn ông nào sẽ lấy một người như cô làm vợ?”Thật là có cái nhìn sâu sắc.
Nắm chặt tay, cô đang định viết lời của mình ra giấy, người đàn ông đã mở miệng trước: “Tôi chỉ ở lại chỗ của cô bảy ngày, sau bảy ngày, tôi sẽ trả cho cô một số tiền lớn, mà còn bảo đảm sẽ không…”“Không quan tâm.
Anh rời đi ngay lập tức.” - Cô lạnh lùng đặt tờ giấy trên tay trước mặt người đàn ông.Hừ lạnh một tiếng, đôi mắt xanh lam của anh ta lóe lên tia ảm đạm: “Cô không thích tiền sao?” - Dần dần, vẻ u ám biến mất, mà thay bằng một nụ cười mê hoặc: “Được thôi.
Nhưng cô cảm thấy tôi như thế này, làm sao đi?”Khả Nghiên lúc này cả người gần như hoa mắt, phát hiện người đàn ông này vẫn giữ nguyên tình trạng như tắm xong ngày hôm qua, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm và nửa khỏa thân.
Không còn cách nào…Ok.
Viết một chữ ok lên giấy.
Cô gật gật đầu một cách lạnh lùng.
Nhanh chóng viết thêm vài chữ: “Tôi đi mua quần áo cho anh, mua xong quần áo, mời anh lập tức rời khỏi nhà tôi.”Không đợi người đàn ông này cò kè nữa, cô quay người, mở cửa mà đi.
Nơi Khả Nghiên sinh sống cũng không lớn, thuộc tỉnh Saitama trên đảo Honshu, được coi là khu dân cư, xung quanh có nhiều cửa hàng tiện lợi, nên cô đã nhanh chóng mua được quần áo cho người đàn ông đó.Theo như quan sát của cô, dựa vào vóc dáng của anh ta thì số này chắc không có vấn đề gì.“Cám ơn ghé thăm.”.
Vợ Yêu Hào Môn Bị Ruồng BỏTác giả: Tề Thành CônTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Ưm… Khó chịu… Thật là khó chịu…” Trong đêm tối tràn ngập tiếng người phụ nữ đang nằm ở trên chiếc giường mềm mại, dáng vẻ của cô thoạt nhìn rất là khó nhịn được. “A, thật đúng là gấp không chờ nổi mà!” Lúc này, một người đàn ông đi vào căn phòng bị bao phủ bởi màn đêm, giọng nói đó thật trầm thấp mê người, lại mang theo vài phần hài hước, lạnh nhạt. Người đàn ông đi đến đầu giường, nâng bàn tay to lớn lên, không nhanh không chậm mà mê hoặc, m*n tr*n cái trán nhẵn bóng kia của người phụ nữ, lông mi thật dài, khuôn mặt non mềm, sau đó lại dừng ở môi, hơi ngứa. “Quả thật đúng là biết cách hưởng thụ!” Lời nói gian tà, bàn tay người đàn ông nhẹ nhàng vung lên. Người phụ nữ còn chưa hiểu được chuyện gì thì cả người đã ngồi trên đùi người đàn ông, cơ thể nhỏ xinh gần như đều đã vùi vào trong lồng ngực rắn chắc đó. “Nóng… Nóng quá…”“Cô đây là đang câu dẫn tôi sao? Đừng nóng vội!” Bàn tay to lướt qua mặt, cổ, bụng của cô, một đường thẳng xuống phía dưới…“Ôi… Nóng… Nóng quá… Ưm…” Ở dưới k*ch… “Hả? Tôi không biết tiếng anh.”Anh ta đang nói…, hình như anh ta đang nói tiếng Bồ Đào Nha? Tiêu rồi, anh ta đang nói cái gì? Vừa rồi lúc ở trong con hẻm đó anh ta nói tiếng Nhật, bản thân mình còn có thể nghe hiểu, còn tiếng Bồ Đào Nha này, hoàn toàn không hiểu.Cô lạnh lùng nheo mắt, làm động tác kêu anh ta rời đi.Ai ngờ người đàn ông này đột nhiên đưa hai tay ôm cô vào lòng: “Ngủ ngon.” - Rồi chìm vào giấc ngủ.Tiếp tục sững người.Thật sự không biết người đàn ông này rốt cuộc là không hiểu, hay là giả bộ không hiểu, thật sự là quá đê tiện.Bất đắc dĩ, Khả Nghiên chỉ có thể đáng thương ngồi trong phòng khách cả một đêm.Sáng sớm hôm sau.Trời vừa mới nhá nhem sáng, Khả Nghiên đang ngủ trên sô pha thì bị tiếng bàn phím đánh thức, cô mở đôi mắt ngái ngủ nhìn xung quanh, cô đột nhiên ngồi dậy, kinh ngạc nhìn người đàn ông đang sử dụng máy tính trong phòng khách.“Cô tỉnh rồi?” - Người đàn ông đang sử dụng máy tính quay đầu nhìn qua, nở một nụ cười nham hiểm nhìn khuôn mặt đang kinh ngạc của Khả Nghiên.Tiếng phổ thông…, tiếng phổ thông…, anh ta không những biết nói tiếng quốc ngữ, mà so với mình nói còn rất chuẩn? Cô nhanh chóng quay người, cô vội lấy giấy bút ra viết: “Thưa ngài, tôi không hiểu sao tôi đã để anh ở lại đây một đêm, nếu như anh vẫn không thể giải thích cho tôi nguyên nhân tại sao nhóm người kia lại truy sát tôi, thì tôi nghi ngờ nhóm người đêm qua không phải là truy sát tôi, mà là anh.”Suy nghĩ cả một đêm, đây là Khả Nghiên tự mình đưa ra kết luận, một đám sát thủ kia tự nhiên xuất hiện, lại tự nhiên ở đâu ra có một người đàn ông đến bảo vệ mình, đây không phải là rất kỳ lạ sao? Có người giết mình, bản thân mình còn không biết, mà người khác lại biết? Điều này không phải càng kỳ lạ hơn sao?Quét nhìn những dòng chữ trên tờ giấy, người đàn ông cười một cách xấu xa: “Ừ thì, đúng là tối hôm qua bọn họ truy sát tôi.Có điều…” - Con mắt anh ta tối sầm lại: “Lần sau bọn họ truy sát chính là cô.”Làm cái gì vậy, thật sự là như vậy sao? Mà tại sao nói bọn họ lần sau sẽ truy sát là mình vậy? “Là ý gì chứ?” - Sau khi nhận được tờ giấy của Khả Nghiên, người đàn ông từ trên ghế máy tính chậm rãi di chuyển đến sô pha: “Tiểu thư, hôm qua cô đã giúp cho tôi, rồi còn cho tôi ở nhờ một đêm nữa.Trong mắt của bọn họ, cô đã là đồng bọn của tôi rồi.Nếu như…" - Đôi mắt hoa đào quyến rũ hơi nheo lại, bàn tay mảnh khảnh đặt ở lưng ghế sô pha chống cằm, nói đùa: “Chuyện này nếu cô còn không hiểu thì cũng quá ngu ngốc?"Ha…ha… tôi lên tàu trộm rồi? Nhắm đôi mắt lại, hít một hơi thật sâu, hóa ra người đàn ông này không những là đê tiện, mà còn là một con hồ ly xảo quyệt.Chắc là do tối hôm qua mình vô tình bắt gặp anh ta, anh ta sợ mình sẽ báo cho đám người kia cho nên mới kéo mình vào con hẻm nhỏ đó, sau đó lại phát hiện ra mình sống một mình, nên liền đi đến ở nhà mình.Thật là dẫn sói về nhà.Dẫn sói về nhà rồi.Mở to mắt ra, cô lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông, lại nhanh chóng viết vài chữ lên giấy: “Vậy anh làm sao biết là tôi sống một mình?”Anh liếc nhìn chiếc túi hôm qua Khả Nghiên mang về nhà: “Bà chủ à, tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa, còn mua nhiều mì gói như vậy, cô cho rằng người đàn ông nào sẽ lấy một người như cô làm vợ?”Thật là có cái nhìn sâu sắc.Nắm chặt tay, cô đang định viết lời của mình ra giấy, người đàn ông đã mở miệng trước: “Tôi chỉ ở lại chỗ của cô bảy ngày, sau bảy ngày, tôi sẽ trả cho cô một số tiền lớn, mà còn bảo đảm sẽ không…”“Không quan tâm.Anh rời đi ngay lập tức.” - Cô lạnh lùng đặt tờ giấy trên tay trước mặt người đàn ông.Hừ lạnh một tiếng, đôi mắt xanh lam của anh ta lóe lên tia ảm đạm: “Cô không thích tiền sao?” - Dần dần, vẻ u ám biến mất, mà thay bằng một nụ cười mê hoặc: “Được thôi.Nhưng cô cảm thấy tôi như thế này, làm sao đi?”Khả Nghiên lúc này cả người gần như hoa mắt, phát hiện người đàn ông này vẫn giữ nguyên tình trạng như tắm xong ngày hôm qua, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm và nửa khỏa thân.Không còn cách nào…Ok.Viết một chữ ok lên giấy.Cô gật gật đầu một cách lạnh lùng.Nhanh chóng viết thêm vài chữ: “Tôi đi mua quần áo cho anh, mua xong quần áo, mời anh lập tức rời khỏi nhà tôi.”Không đợi người đàn ông này cò kè nữa, cô quay người, mở cửa mà đi.Nơi Khả Nghiên sinh sống cũng không lớn, thuộc tỉnh Saitama trên đảo Honshu, được coi là khu dân cư, xung quanh có nhiều cửa hàng tiện lợi, nên cô đã nhanh chóng mua được quần áo cho người đàn ông đó.Theo như quan sát của cô, dựa vào vóc dáng của anh ta thì số này chắc không có vấn đề gì.“Cám ơn ghé thăm.”.